“Thật đắng.” Thuốc trong miệng tan, Tô Hảo thần chí không quá rõ ràng, hàm hồ nói. Lúc này Chu Dương mới rút ngón tay về, khớp xương rõ ràng ngón tay còn dính độ ấm, anh quay lại cầm lấy ly nước đưa tới tay cô: “Là thuốc hạ sốt, uống nước đi, em sốt rồi.”

Giọng nam nhân trong đêm tối tản ra mùi hương trong phòng nữ nhân, mang theo một chút ẩn nhẫn nghẹn ngào.

Tô Hảo cầm lấy ly nước, sinh bệnh làm cô càng thêm nhu thuận, dựa vào đầu giường, từng ngụm từng ngụm mà uống, uống xong cũng thanh tỉnh rất nhiều.

Mu bàn tay đặt lên trán một chút, tất cả đều là nóng, không phân rõ bên nào nóng hơn.

Cô buông ly nước, dường như nhận ra nam nhân trước mắt, nói: “Chu Dương, cảm ơn anh, có lẽ do tối mưa tạt vào người, tôi cứ cho rằng không có việc gì.”

Tóc dài xõa trên vai, đôi mắt không hề phòng bị.

Trầm mặc vài giây.

Chu Dương đứng lên, đầu ngón tay cởi cổ tay áo sơmi ra, thân ảnh cao lớn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Em nên thay quần áo rồi ngủ, vừa mới uống nước bị đổ ra.”

Tô Hảo theo bản năng duỗi tay, sờ soạng quần áo phía trước, ẩm ướt, cô mặc váy màu trắng, sau khi phản ứng lại, cô nhẹ nhàng bắt lấy chăn kéo hướng lên trên, che khuất nơi ẩn ẩn hiện hiện.

Giọng vẫn ôn nhu như cũ: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí, tôi về trước đây, hòm thuốc đặt trên bàn trà, bên trong có nhiệt kế còn có chút thuốc thường dùng, sáng mai nếu chưa hạ sốt, nhớ uống một viên.” Nói xong, Chu Dương xoay người ra khỏi phòng, đi vào phòng khách, bước chân anh dừng một chút, đầu lưỡi mang theo mùi rượu đỡ đỡ hàm răng, khom lưng cầm lấy di động trên bàn trà cùng thẻ phòng, vươn tay vừa lúc là cái tay đã đút thuốc kia, ngón trỏ thon dài phảng phất vẫn còn ấm áp.

Anh nhìn trong chốc lát, sau đó bỏ di động và thẻ phòng vào túi quần, tay trái lười nhác nhéo ngón trỏ tay phải, răng rắc một tiếng, rời khỏi phòng này.

Anh vừa đi, khí thế bức người trong phòng kia cũng đi theo, trong không khí còn mơ hồ có hương vị của rượu.

Cả người Tô Hảo nhũn ra, vẫn ngồi dựa không nhúc nhích, nhìn bên ngoài phòng khách, sau khi nghe được tiếng đóng cửa mới đứng dậy xuống giường, cởi váy trên người ra, lấy áo ngủ thay, trên người ra chút mồ hôi, cô không dám tắm nên sau khi thay xong lại vội vội vàng vàng trở lại giường, kéo chăn đắp lại.

Dưới tác dụng của thuốc, hơn nữa lại rất mỏi mệt, cô lần nữa lâm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tô Hảo bị đồng hồ đánh thức, cô dịch thân, chuyện thứ nhất là duỗi tay sờ trán, dường như đã hạ sốt, cô ngồi dậy đạp lên trên sàn nhà, cảm giác tinh thần khá hơn nhiều, bàn trà phòng khách quả nhiên có một hòm thuốc, Tô Hảo đi qua mở ra.

Nhiệt kế Chu Dương đặt trên cùng, vị trí rất dễ nhìn, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy được, lấy ra áp lên trán.

Chỉ chốc lát đã có kết quả.

36.7 độ.

Hạ sốt, cô thở một hơi, di động trên bàn kính tích tích tích vang lên.

Trần Ngọc đã gửi một tin nhắn.

Trần Ngọc: Chào chị Tô Hảo, chị đến công ty chưa? Chị cho em xem ảnh chụp quý trước, bên này đang đối chiếu sổ cái, có hai bản ghi thời gian không đúng lắm.

Tô Hảo trở nên tỉnh táo hơn trong tích tắc, cô cầm lên, gõ.

Tô Hảo: Chị mới vừa thức, sẽ gửi em xem sau.

Gửi xong, Tô Hảo nhìn thời gian, sớm như vậy, hôm nay Trần Ngọc sao lại đến sớm như vậy.

Trần Ngọc: Được, chị cứ gửi em là được, không cần nói với Trương Nhàn, còn có Lục Mễ Mễ cũng không thể nói.

Tô Hảo trầm mặc vài giây, đã rõ Trần Ngọc vì cái gì mới sáng sớm đã nhắn tin cho cô, phỏng chừng là Trần Ngọc bên kia bị sai sót nên nhanh trước để Tô Hảo thông báo cùng cô ta.

Tô Hảo suy nghĩ xong, gõ: Được.

Cô là người mới, còn chỉ là một trợ lý, có phần lúng túng khi gặp phải loại chuyện này, nhưng nó không phải quá nghiêm trọng, vẫn có thể giúp đỡ.

Buông di động, Tô Hảo nghĩ nghĩ, cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa trước, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, nước ấm vặn đến lớn nhất, sau khi tắm xong thoải mái hơn nhiều, Tô Hảo chọn một váy lụa dài mặc vào, vừa bước ra đã nghe tiếng chuông cửa.

Cô đi qua đi, một phen kéo ra.

Là cơm khách sạn đưa tới, Tô Hảo xác thật đã đói bụng, cô tiếp nhận toa ăn, nói cảm ơn rồi trở lại phòng khách, ăn xong hai ba phần bữa sáng rồi súc miệng.

Tiếp theo cầm túi nhỏ ra cửa.

Có thể là phòng mở điều hòa cao, bên ngoài lại có đợt nóng, nhiệt độ chênh lệch quá lớn, da gà Tô Hảo nổi lên cả, cô mới đóng cửa lại.

Cửa 603 bên cạnh mở, người đàn ông với chiếc áo vét trong tay bước ra, tầm mắt vừa lúc dừng trên người cô, hai người cách nhau không xa, Tô Hảo há miệng thở dốc, “Chào buổi sáng.”

Chu Dương gật đầu, “Chào buổi sáng, cơn sốt đã khỏi?”

Phanh ——

Cửa đóng lại. Chu Dương đi hướng thang máy, nhìn cô một cái, nói: “Cùng nhau xuống, xe ở dưới lầu, tôi đưa em đến công ty trước.”

“Ân.” Tô Hảo đi theo phía sau, nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nhớ tới tối qua, nói thật, may mắn là anh đến gặp cô, nếu không sáng hôm nay có thể không dậy nổi. Chút kháng cự cùng bất mãn trước đây, cũng tiêu tán rất nhiều, vào thang máy, Tô Hảo nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn bữa sáng chưa?”

Chu Dương cúi đầu nhìn di động, tùy ý lướt xem, sau khi nghe xong, ngước mắt lên nhìn cô: “Ăn rồi, còn em?”

“Ăn rồi, bữa sáng khách sạn đưa đến rất đúng giờ.”

Chu Dương thấp giọng cười, hỏi: “Ăn ngon không? Không thì có thể khiếu nại họ.”

Tô Hảo gật đầu: “Ăn rất ngon.”

Nhưng cô có thể nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của anh, có chút cảm giác xấu xa.

Anh đây là ở tính kế người khác?

Tô Hảo lại bỏ thêm một câu: “Ăn ngon thật sự, không cần khiếu nại.”

Chu Dương lại là cười, anh xoa nhẹ khóe môi, không nói chuyện nữa, thang máy cũng vừa lúc tới, cửa mở, Chu Dương đi ở phía trước, Tô Hảo đi theo phía sau, đại sảnh khách sạn này rất nhiều người, hẳn là đều tới du lịch, ngoài cửa một chiếc màu đen Porsche đang đậu, tài xế mở cửa xe và đang chờ.

Thân ảnh cao lớn của Chu Dương rơi vào dưới mắt không ít nữ nhân, ngồi vào ghế phụ.

Tài xế thuận thế mở cửa xe ghế sau, Tô Hảo nói cảm ơn, theo ngồi vào ghế sau, điều hòa trong xe lớn, rất lạnh, Tô Hảo thích ứng một chút, chỉ da gà vẫn nổi lên tới một ít.

Tài xế khởi động xe, mở ra đĩa quay, hướng ra đường lớn. Điện thoại Chu Dương vang lên, anh bẻ một viên bạc hà đường, chân dài giao điệp, lười nhác mà hồi bên kia, đôi mắt hẹp dài lơ đãng nhấc lên, quét đến nữ nhân ghế sau bàn tay đang cọ xát cánh tay, anh thuận tay ném áo khoác qua.

Áo khoác tây trang đen rơi xuống đầu gối Tô Hảo.

Chu Dương thu hồi tầm mắt, thanh âm trầm thấp: “Đắp lại, rất nhanh sẽ đến.”

Tô Hảo trố mắt.

Một giây sau, ngón tay cô nhẹ nhàng kéo áo khoác hướng lên trên, đắp lên đầu gối tương đối lạnh, nhưng không khoác đến vai.

Áo khoác vừa chạm vào tay liền biết rất tốt, còn có chút độ ấm của anh, Tô Hảo chần chờ nhìn đến điều hòa, lại nhìn đến tài xế lau mồ hôi trên trán.

Cô không lên tiếng nữa.

Nhưng xác thật rất nhanh đã đến, logo của Phí Tiết thật sự rất dễ nhận ra, khu trung tâm CBD bên này so với Lê Thành lớn hơn một chút, xe ngừng ở giao lộ, tài xế xuống xe mở cửa cho Tô Hảo, Tô Hảo vén áo khoác lên, cúi người về phía trước, đưa áo khoác cho Chu Dương, Chu Dương vẫn đang nói chuyện điện thoại, thuận tay nhận lấy.

Khi ngón tay với khớp xương rõ ràng nhận lấy, bắt được ngón tay mảnh khảnh của cô, thả ra sau khi chạm vào.

Tô Hảo xoay người chạy nhanh xuống xe, bên ngoài độ ấm cao, nhưng da gà nổi trên cánh tay trong nháy mắt ấm áp lên, hôm nay trong túi nhỏ của cô có máy tính và bút khá nặng, cô giơ tay chắn ở thái dương, nhìn về phía ghế phụ phát tay với Chu Dương.

Chu Dương cửa sổ xe vốn hạ xuống, anh gật gật đầu, bớt thời giờ nói: “Làm xong thì nhắn tin cho tôi, tài xế sẽ qua tới tiếp em.”

“Được.” Tô Hảo mỉm cười.

Dưới ánh mặt trời, cô chỉ có lúm đồng tiền một bên má, như trăng khuyết lộ ra bên ngoài. Cánh tay Chu Dương đặt trên cửa sổ, thân mình một bên ở trong điều hòa lạnh cả người, một bên dựa vào có mặt trời chói chang bên ngoài chiếu vào, nóng lên, ẩn ẩn có chút cảm giác băng hỏa lưỡng trọng thiên, anh híp híp mắt, Tô Hảo đã xoay người đi hướng cao ốc.

Tài xế đóng cửa xe, trở lại vị trí điều khiển, khởi động xe.

Chu Dương nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia biến mất trong tầm mắt, quay đầu lại, bên này đột nhiên có cuộc gọi tới, anh không chút để ý, ấn nghe.

Giọng Lý Tú kiều nộn truyền đến: “Anh đi công tác? Như thế nào không nói với em?”

Anh sửng sốt, lấy di động ra nhìn, vừa thấy hai cái điện thoại trùng nhau. Anh lại dịch trở về, ấn ở bên tai, không chút để ý mà hỏi lại: “Bây giờ cô là bạn gái tôi sao?”

Cổ họng Lý Tú nghẹn lại, mặt có chút hồng.

Chu Dương ngả người đưa tay khoác áo khoác, áo khoác vẫn còn hơi ấm, không biết của anh hay của Tô Hảo. Đầu ngón tay anh gõ gõ, cũng không thu hồi cái tay kia, cười nói: “Ngay cả là bạn gái tôi, cũng không thể quản tôi, biết chưa?”

“Hiện tại cô dám theo đuổi tôi, chẳng phải đã sớm biết tôi là dạng người này rồi sao? Hả?”

Vốn mặt đang đỏ ửng, nghe được lời này, lập tức lạnh xuống, Lý Tú hung hăng xì một tiếng khinh miệt, chơi tiểu tính tình, lập tức cúp điện thoại.

Cắt đứt, tự nhiên có một cuộc gọi khác cắt ngang.

Là Lý Dịch.

Nam nhân trầm mặc vài giây.

Lý Dịch: “Cậu a, thật tra.”

Kết quả còn có nhiều nữ nhân thích như vậy, thật không hiểu.

Hải Thị nhân viên Phí Tiết người Hải Thành không nhiều, chỉ chiếm bốn năm tầng cao ốc, Tô Hảo tiến đại sảnh, nhân viên thu ngân liền xuống tiếp.

Thái độ nhẹ nhàng nhưng ánh mắt cứ nhìn Tô Hảo hết lần này đến lần khác.

Đối với phòng tài vụ, các cô sợ nhất chính là Trương Nhàn và Lục Mễ Mễ, hai người gần đây ngay cả vài xu cũng không thoát được.

Nhưng nhân viên thu ngân Trần Ngọc kia lại tương đối bất cẩn.

Nhân viên thu ngân cười khẽ hỏi: “Cô là người mới?”

Tô Hảo gật đầu: “Đúng vậy.”

“Thế chỗ ai?”

“Tôi trước mắt chỉ là trợ lý.”

“Nga? Không có người từ chức a?”

“Không có.”

“Cô chủ yếu giúp ai?” Người này không ngừng hỏi trong thang máy, thái độ tốt không dấu vết. Tô Hảo lại liếc mắt cô ta một cái, vài giây sau, cô mỉm cười: “Tôi giúp chị Trương Nhàn.”

Quả nhiên.

Nhân viên thu ngân cứng đờ.

Giây tiếp theo, thái độ cung kính hơn rất nhiều.

Tô Hảo thấy thế, không hé răng.

Trong lòng nhiều ít minh bạch, thang máy rất nhanh đến năm tầng, sau khi rời khỏi đây, thu ngân dẫn cô đến văn phòng, Tô Hảo lấy máy tính, sổ tay và bút ra, ngồi xuống ở bàn lớn.

Bên này chỉ có thu ngân và kế toán, còn trên đó là quản lý hành chính trực tiếp.

Giám đốc tài chính không được phân công cụ thể, nhân viên ở đây cũng tương đối khác nhau, tài khoản và hóa đơn được gửi cho Tô Hảo để xét duyệt, nhân viên khá lộn xộn, Tổ Hảo dừng lại một chút, dán mắt vào quầy thu ngân.

Chỉ cần có vấn đề gì, liền làm theo yêu cầu của nhân viên thu ngân.

Miễn cho có người thoái thác lần nữa, bất lợi với công việc.

Sau khi cô ngồi xuống.

Vài người ở cửa, nói về cô.

“Nghe nói là thủ hạ của Trương Nhàn, nhưng nhìn Trương Nhàn nghiêm khắc như vậy, người này thật là cô ấy mang sao?”

“Không chừng là Trương Nhàn khuông chúng ta, cái lão yêu bà này, cô ta thật sự tự phụ, sao có thể dẫn người đến?”

“Đúng vậy, Lục Mễ Mễ lợi hại như vậy, lão yêu bà còn không mang cô ta theo, sẽ mang loại người mới này sao?”

“Người này, khẳng định là đi theo Trần Ngọc làm.”

Thanh âm loáng thoáng, ngón tay Tô Hảo vuốt máy tính bảng dừng một chút.

Này liền đoán được sao?

Khi những người đó nhận được câu trả lời khẳng định, tất cả đều rời đi, có người lại nói: “Đi theo Trần Ngọc làm, vậy không có gì phải lo lắng.”

“Đúng vậy.”

Ước chừng nửa giờ sau, thu ngân kia đi ra ngoài lại tiến vào, tặng Tô Hảo một ly cà phê đá, đầu ngón tay của Tô Hảo gõ gõ, nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.” Thu ngân đứng sau lưng Tô Hảo, lơ đãng mà liếc nhìn vài lần.

Đi xem thấy cô tính toán rành mạch rõ ràng, cực kỳ cẩn thận, thu ngân sắc mặt đổi đổi, qua mười phút, Tô Hảo lấy bút bấm mấy chỗ cái chỉ vào vài chỗ có nghi ngờ, nói: “Tháng trước mua nguyên liệu này, giá cả không biến động nhiều, tháng này như thế nào lại thay đổi lớn như vậy? Nhà cung cấp không phải cùng một người sao?”

Thu ngân dừng lại, mời một kế toán vào.

Cả hai cùng nhau giải thích, Tô Hảo sau khi nghe xong thì gọi điện thoại cho Trương.

Rất nhanh.

Cô nói chuyện này với Trương Nhàn, Trương Nhàn ở đầu kia đã gọi điện để được tư vấn ở đó.

Nửa phút sau, một văn kiện được gửi cho Tô Hảo, Tô Hảo click mở, mặt trên giá cả rõ ràng, cô đẩy cho hai người bọn họ.

“Bộ phận thu mua đâu? Phiền mời cô ấy lên đây một chuyến.”

Hai người sắc mặt thay đổi, nhìn Tô Hảo, như thế nào cũng không dám tin, cô thật sự được Trương Nhàn mang vào, chính là cô làm việc cẩn thận đến mức quỷ dị.

Chỉ một buổi sáng, Tô Hảo đã phát hiện ra một vài sơ hở, nhân viên thu ngân giúp cô mang cơm trưa xuống lầu, sau khi đặt xuống, cũng không nói nhiều mà ngồi xuống cung cấp vài dữ liệu cho Tô Hảo. Tô Hảo không hề nghỉ ngơi, ăn trưa xong lại tiếp tục làm việc, tầm ba giờ là xong một bộ phận.

Tô Hảo báo cáo tiến độ cùng Trương Nhàn, liền gửi một tin nhắn cho Chu Dương.

Tô Hảo: Tôi xong rồi.

Chừng hai mươi phút, Chu Dương mới trả lời lại.

Chu Dương: Được, tôi gọi tài xế đón em.

Tô Hảo: Ân.

Chu Dương: Em làm xong sớm như vậy, có muốn đi Thế Mậu bên kia một chút không? Để tài xế đưa em qua.

Tô Hảo: Không, ngày mai còn có công việc.

Chu Dương: Được.

Qua nửa giờ, khoảng bốn giờ rưỡi, tài xế lái xe đến cửa cao ốc, Tô Hảo mang theo túi nhỏ đi xuống, trong tay còn cầm một quyển sổ.

Lên xe sau, cô liền nhận được điện thoại của Trương Nhàn.

Trương Nhàn gọi một tiếng Tô Hảo.

Một tiếng này làm Tô Hảo 'lộp bộp' một chút.

“Chị Trương Nhàn.”

“Buổi sáng có phải Trần Ngọc nhớ lầm hai hóa đơn không? Em tìm được rồi liền trực tiếp gửi cho cô ta, không thông báo với chị?”

Tô Hảo dừng một chút, siết chặt sổ sách.

“Cô ta giở trò, mà em cũng hùa theo?”

“Thực xin lỗi, chị Trương Nhàn.”

“Tình đồng nghiệp không phải như thế, em và Trần Ngọc lén quan hệ như thế nào chúng tôi mặc kệ, nhưng công việc là trên hết, có một nói một, đó không phải cáo trạng mà là thông báo.”

Tô Hảo thở một hơi, gật gật đầu: “Em hiểu rồi.”

“Lần này em sai rồi.”

“Ân, cứ như vậy.” Trương Nhàn lười đến tức giận, Tô Hảo thừa nhận sai lầm cũng được, cô liền không nói thêm nữa, đúng chỗ cúp điện thoại là được.

Đến khách sạn, tâm tình Tô Hảo mới hơi chút bình phục, trong lòng ghi nhớ, lần sau không thể mềm lòng. Trở lại phòng, cô nằm gục trên sô pha, đột nhiên có chút nhớ mẹ, còn có Liêu Vân.

Vì thế thay phiên gọi cho Liêu Vân và mẹ trò chuyện, tâm tình liền tốt lên.

Kỳ thật, sau khi tốt nghiệp cô rất thiếu công việc, một lòng tập trung chăm sóc người già. Cho nên xã hội này đối cô mà nói, vẫn là xa lạ.

Cơm chiều, phục vụ khách sạn đưa lên, Tô Hảo ăn xong, nghỉ ngơi một chút rồi đi tắm. Thay áo ngủ ra càng thấy thoải mái, Tô Hảo xem tin tức và vòng bạn bè trong chốc lát để thần kinh thoải mái một chút, một lúc sau, khoảng 8 giờ nhiều, cô liền đi ngủ.

Có thể là ban ngày tinh thần vẫn luôn tập trung cao độ, lúc này dính giường một chút liền ngủ rồi.

Mấy giờ sau, mơ mơ màng màng, tiếng chuông vang lên, Tô Hảo từ trong chăn duỗi tay lấy, ấn nghe.

Đầu kia.

Lại là trợ lý Lục.

Thanh âm anh ta có chút vội vàng: “Tô Hảo, cô ở khách sạn sao?”

“Ở.” Tô Hảo tỉnh táo lại, nhìn đèn đầu giường.

“Phiền cô đến xem Chu tổng, có thể chứ? Tôi mới gọi anh ấy nhưng không ai nhận máy, đêm nay anh ấy uống rất nhiều rượu.”

Tô Hảo sửng sốt.

Trợ lý Lục: “Đừng cúp điện thoại, đi xem một chút rồi nói cho tôi biết.”

Tô Hảo nghĩ thầm.

Nhỡ trong phòng anh có người.

Tô Hảo thấp giọng nói: “Trong phòng anh ấy...”

“Không có ai.” Lục trợ lý nói, “Nửa tiếng trước anh ấy kêu tôi gửi tài liệu qua. Nửa tiếng rồi anh ấy cũng không nghe điện thoại.”

“Tôi sợ anh ấy bị ngộ độc rượu.”

Nói tới đây, Tô Hảo cũng có chút lo lắng, mọi suy nghĩ khác đều tan biến, cô dẫm lên dép lê, nói: “Được, tôi đi xem xem.”

Đẩy cửa phòng ra, ở phòng khách gọi điện cho khách sạn, cho người gửi thẻ phòng tạp lên. Tô Hảo mở cửa, điện thoại không cúp, vẫn còn trò chuyện, cô nhận thẻ, đi đến cửa phòng 603 rồi quẹt đi vào.

Cách bài trí của hai dãy phòng giống nhau.

Trong phòng quả thực có mùi rượu, còn có mùi linh sam nhàn nhạt, loại mà Chu Dương đã quen. Đèn trong phòng bật sáng, trợ lý Lục hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đó.

Tô Hảo đi vào phòng khách.

Liếc mắt liền nhìn thấy nam nhân dựa trên sô pha ngủ thiếp đi, cà vạt cởi buông thõng, cổ áo hơi hở, lộ ra một chút da thịt.

Cả người có vẻ lười biếng.

Nhưng là giữa mày ninh lại.

Trợ lý Lục: “Như thế nào?”

“Hình như anh ấy ngủ rồi.”

“Ngủ rồi điện thoại cũng nghe không thấy sao?” Trợ lý Lục có chút hoài nghi, Tô Hảo đến gần lại phát hiện cổ Chu Dương nhàn nhạt hồng, cô có chút trực giác mà đi qua, ngồi trên sô pha, mu bàn tay vươn tới muốn chạm một chút vào trán anh, lúc này, Chu Dương liền nghiêng người lại.

Anh chống tay lên lưng ghế, cằm đưa tới, mở nửa mắt, đôi mắt đen cuốn lấy cô, giọng nói khàn khàn: “Hình như anh sốt rồi.”

Tô Hảo ngả người ra sau chút, dừng lại, nói: “Tôi đi lấy nhiệt kế.”

Nam nhân lười nhác đáp lời: “Được.”

Cô đứng dậy đi về phía cửa, đi vài bước lại hỏi: “Anh như thế nào lại sốt?”

Chu Dương cười một cái, đầu ngón tay túm cà vạt: “Em lây bệnh?”

Có chút đùa giỡn.

Tô Hảo nói: “Sốt mơ hồ?”

Nói xong, cô trực tiếp rời phòng này, trở lại phòng mình, trợ lý Lục ở kia đầu cái gì đều nghe được, nhất thời thế nhưng không dám nói lời nào.

Sau lại ngẫm lại, Chu tổng người này đã quen với sự oái oăm vô hình. Thỉnh thoảng nói đùa là chuyện bình thường, nhưng đối tượng vui đùa là Tô Hảo, vậy càng không thể nghiêm túc.

Trợ lý Lục bổ sung nói: “Tối hôm qua hình như Chu tổng ngủ rất trễ, nghe nói ở ban công hút thuốc một lúc, tôi chỉ là nghe nói.”

“Không biết có phải do gió lúc ấy không, tôi cũng nhẹ cả người, đêm nay anh ta uống Remy Martin, rượu kia rất liệt, còn uống không ít, nên tôi mới lo lắng, vất vả cho cô rồi, Tô Hảo.”

“Không có việc gì, bên này có thuốc.” Tô Hảo nhắc tới hòm thuốc, cúp điện thoại, đi về 603, vào phòng khách.

Chu Dương hai chân dài thả trên mặt đất, hai tay ôm trán.

Thoạt nhìn bị cồn cùng cơn sốt làm đến không thoải mái, Tô Hảo buông hòm thuốc, lấy nhiệt kế, hô: “Lại đây.”

Anh vừa động, chống tay lên đầu gối cúi người.

Tô Hảo điểm một chút với trán anh.

Vừa thấy.

Hồng.

37.8

Tô Hảo: “Anh muốn mời bác sĩ đến không?”

“Uống thuốc là được.” Chu Dương niết tay cô để nhìn số trên nhiệt kế.

Không đợi Tô Hảo phản ứng, anh đã buông lỏng tay.

Tô Hảo buông nhiệt kế, nói: “Anh đã uống rượu, nên uống canh giải rượu trước, hai tiếng sau mới uống thuốc.”

“Kĩ như vậy sao?” Đôi mắt Chu Dương nhìn cô ngồi xổm, rất mảnh mai, váy bông màu xám, mộc mạc thật sự. Lại ẩn ẩn có vị nữ tính không thể nói, anh ngoảnh mặt đi, quay sang gọi lễ tân cho người mang canh giải rượu, quầy lễ tân nói chỉ có thuốc giải rượu.

Chu Dương uể oải chống đỡ ghế sô pha, mấy giây sau mới nói: “Không cần.”

Quay đầu nhìn lại, đầu lưỡi chạm vào má nhìn Tô Hảo: “Em sẽ làm canh giải rượu chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play