Bên ngoài, bầu trời âm u, cơn mưa xối xả nặng hạt, một bóng người cao lớn trong làn mưa từng bước từng bước tiến lại gần.
Cô ngồi trong xe, môi mím chặt lại, nhìn chăm chú vào bóng đen trên cửa kính xe vô cùng căng thẳng, cả cơ thể cứ thế mà co người lại… Cửa xe bị một lực rất mạnh mở toang ra, Kiều Bích Ngọc vô cùng sợ hãi.
Đôi mắt cô mở to ra, vô cùng ngạc nhiên nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, đó là Quách Cao Minh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi sang trọng màu tím sẫm, quần tây màu đen và chiếc áo sơ mi đã bị mưa lớn làm ướt sũng dính sát vào người, mái tóc ngắn với những giọt nước mưa lăn dài trên gương mặt, làm lộ rõ gương mặt trắng trẻo tuyệt đẹp, giữa trán anh ta nhăn lại có thêm chút lo lắng và sốt ruột.
“Cô đi gặp ai.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, sâu thằm trong mắt ẩn giấu nỗi buồn vô cùng phức tạp.
Cô không có chút phản ứng lại, cũng không trả lời anh, chỉ nghe thấy giọng nói của anh có chút khàn đặc và vội vàng.
Trên bầu trời mây đen dày đặc cuồn cuộn, sấm rền vang trời, mưa như trút nước, anh bây giờ đang đứng ở bên ngoài xe, tức giận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoang mang, sợ hãi của người phụ nữ ở trong xe.
Là Quách Cao Minh đã cứu cô sao? Đầu óc mê man, những câu hỏi kia, cô rất muốn hỏi anh, nhưng cô vẫn luôn không dắm nhắc tới chuyện đó.
Cô vô thức nhìn về phía bên cạnh, vẻ mặt trầm xuống.
Quách Cao Minh đã về nước gần một tuần rồi, nhưng chưa trở về đây lần nào cả.
“Anh đang bận chuyện gì?”
Nhớ lại lần trước anh dẫn cô đến tầng hầm của trung tâm giải trí ở Thành Đông kia…dường như anh muốn gấp gáp tìm người nào đó.
Trong đôi mắt cô có chút tối tắm, anh vốn là như thế, cất giấu nhiều bí mật như vậy, có cảm thấy mệt mỏi không.
Từ trên giường đến phòng tắm rửa mặt, cả tuần im lặng thần thờ ở nhà họ Quách, hôm nay cô muốn đi một chỗ… “Cậu cảm thấy cậu ấy đi nơi nào?”
Lục Khánh Nam ở tầng cao nhất của công ty mình, đi qua đi lại trong văn phòng của tổng giám đốc: “Cao Minh đã xốc hết thành phố Đà Lạt lên rồi, nhưng vẫn không tin tức của anh ta.”
“Anh ta không muốn để chúng ta tìm được, dù cho Cao Minh cũng không có cách nào.”
Bùi Hưng Nam ngồi trên ghế sô pha đối điện uống trà, nhắc tới cũng kì lạ, một người nằm bệnh viện ở Mỹ suốt sáu năm trời, lại bất ngờ tỉnh lại, rồi mất tích.
Lục Khánh Nam vẫn cảm thấy rất bực bội, cầm tách trà thoang thoảng mùi hương ở trên bàn uống một miếng.
“Hưng Nam, cậu nói có phải anh ta làm người thực vật quá lâu rồi, nên đầu óc có bệnh!”
Lục Khánh Nam rất nghỉ ngờ anh em của mình có vấn đề.
Nếu không thì sao anh ta không nói gì đã rời đi, hại mấy người bọn họ vẫn luôn tìm kiếm.
Bùi Hưng Nam tức giận bật cười một tiếng: “Lục Khánh Nam cậu sang một bên liền hất tay cô ra.
“Quách Cao Minh, đã rất lâu anh không về nhà rồi!“ Kiều Bích Ngọc không biết cô lấy dũng khí ở đâu ra, dùng sức kéo chặt áo sơ mi của anh làm nó nhăn lại, nói ra một câu mà ngay cả cô cũng không biết tại sao bản thân lại nói ra.
“Lâu rồi không về nhà.”
Vẻ mặt anh hơi giật mình vì câu nói của cô, ánh mắt như đang thiêu đốt gương mặt cô.
Bị anh nhìn thấy, đôi má cô không hiểu sao đỏ bừng lên, cô lúng túng nói thêm: “Ông nội, ông rất nhớ anh.”
Tôi cũng có chút nhớ… Mưa tạt vào trong xe lạnh đến thấu xương khiến não của người ta ngay lập tức tỉnh táo lại.
Kiều Bích Ngọc khẽ hé môi, sau câu nói đó cô không nói thêm gì nữa, tay phải dần dần thả lỏng ra, cô không dám quấy rầy anh nữa.
Nhớ, nhớ cái gì.
Bản thân cô cũng không biết mình đang nhớ cái gì… Tên vệ sĩ đang đứng cầm ô ở bên cạnh, Quách Cao Minh cũng không nói thêm nhìn, anh mắt nhìn vào chỗ góc áo bị nhăn nhúm của mình, bước những bước lớn đi thẳng vào trong xe ở phía trước.
Một lúc sau, cô nghe thấy một tiếng ầm lớn, tên vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Kiểu Bích Ngọc ngẩng đầu lên, nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ xe mờ nhạt ở đối diện rất muốn nói gì đó, nhưng phải nói cái gì đây… Chiếc xe nhanh chóng khởi động, anh ta là một người bận rộn như thế, nhất định có rất nhiều chuyện cần phải làm.
“Quách Cao Minh—”
Ngay khi chiếc Bugatti ở phía đối diện chuyển bánh, Kiều Bích Ngọc đột nhiên hét lớn lên: “Quách Cao Minh, hôm nay là ngày một tháng tư, là ngày cá tháng tư.”
Lời nói của cô có chút vội vàng, có chút kỳ quái không hề logic, nhưng dường như lại đang giải thích điều gì đó, cô không muốn khiến anh hiểu lầm.
Chiếc xe không vì tiếng hét của cô mà dừng lại, dần dần rời di.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau trong chiếc xe Bugatti màu đen nghe rất rõ ràng lời cô nói, lại cúi đầu liếc nhìn đoạn tin nhắn trong điện thoại của mình, trong một giây mới ngơ ngác, giật mình.
Anh dựa vào sau xe, nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi trong người.
Hóa ra…chỉ là một trò đùa.
“Anh ta tại sao đột nhiên lại tìm tôi?”
Kiểu Bích Ngọc không hiểu, nghiêng đầu nhìn làn mưa ngoài cửa sổ, tâm tư vẫn giống như dáng vẻ cả người ướt đẫm vừa nãy của anh.
Một giờ sau, xe mới về đến nhà họ Quách, nhưng cô vẫn chưa xuống xe, quản gia thấy vậy vô cùng lo lắng, cầm ô bước thật nhanh qua.
“Mợ chủ, cô làm sao vậy?”
Kiều Bích Ngọc bị hỏi đến mức không hiểu chuyện gì: “Tôi không sao, có chuyện gì đã xảy ra sao?”
Lão quản gia nhìn thấy cô thực sự không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Cậu Cao Minh đột nhiên về nhà còn nóng lòng tìm cô.”
Lão quản gia đưa ô cho cô, hai người cùng đi về phía nhà chính: “Chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì, mọi người đều lo lắng không biết cô có xảy ra chuyện gì không.”
“Hôm nay tôi đã nói với ông nội rồi, tôi muốn đi đến viện dưỡng lão một chuyến…”
Vẻ mặt của cô tỏ rõ vẻ khó hiểu.
“Cậu Cao Minh đã cử người đến viện dưỡng lão kiểm tra, nhưng họ nói cô không đến đó, hơn nữa gọi điện thoại thì liên tục báo ngoài khu vực phục vụ…cậu ấy đã vội vàng lái xe ra ngoài, cô không gặp cậu ấy sao?”
Trái tim của Kiều Bích Ngọc khẽ rung động, cô lẩm bẩm: “Tôi gặp anh ấy rồi.”
“Nó không cùng cô trở về sao?“ Vừa bước vào phòng khách của nhà chính, ông cụ Quách đã liếc mắt nhìn về phía cô, lông mày cau lạ, dường như rất kỳ lạ lại không nhìn thấy bóng dáng của Quách Cao Minh.
Kiểu Bích Ngọc bối rối trước câu hỏi của ông: “Anh ấy, anh ấy còn có chuyện cần làm.”
Ông cụ Quách nhìn gương mặt ngượng nghịu, bối rối của cô, cúi khuôn mặt già nua xuống, ngay lập tức nghiêm khắc giáo huấn cô một câu: “Cháu bảo nó về thì nó nhất định phải về.”
Kiểu Bích Ngọc sững sờ người, vẻ mặt kinh ngạc: “Cháu bảo anh ấy về nhưng anh ấy thờ ơ.“ Cô trở về phòng của mình, nghĩ lại chuyện vừa nãy bị ông cụ giáo huấn một hồi, thật sự không thể hiểu nổi.
Quấy rầy Quách Cao Minh, cô làm sao dám.
Bộ đồ của cô đã bị nước mưa làm ướt hết, cô đi thay một bộ đồ ngủ, khoanh chân ngồi trên giường, thất thần lầm bẩm: “Anh ta vẫn chưa thay quần áo…”
Quần áo của anh ta đều ướt sũng cả rồi.
“Tại sao anh ta lại vội vã tìm tôi…hơn nữa vừa nãy gặp nhau, anh ta cũng không nói rõ.”
Trong lòng Kiều Bích Ngọc vô cùng khó chịu.
Đột nhiên đầu óc sáng lên, nghĩ đến Lục Khánh Nam: “Ngày cá tháng Tư.”
Vừa rồi cũng không hiểu tại sao, trong lòng cô nóng ruột liền nghĩ đến cuộc điện thoại của tên động kinh Lục Khánh Nam: “Cái tên lạnh lùng như Quách Cao Minh, anh ta bình thường nhất định sẽ không để ý đến những ngày lễ nhàm chán này.”
Cô hùng hùng hổ hổ gọi điện cho tên họ Lục: “Lục Khánh Nam!”
“Lục Khánh Nam, anh đã nói gì với Quách Cao Minh!“ Kiều Bích Ngọc hét ầm lên ngay khi điện thoại được kết nối.
Cậu Lục ở đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng hét thất thần của cô, sự bất an ở trong lòng ngay lập tức biết mất.
Anh ta trả lời một câu vô cùng thiếu trách nhiệm: “Cô đã không hoàn thành việc nhưng yên tâm đi, Quách Cao Minh muốn làm tổn thương cô thì thực sự đã đánh cô rồi, nếu cậu ta muốn dạy dỗ cô thì cũng chỉ là dọa cảnh cáo để cô sợ mà thôi, không sao đâu…”
“Lục Khánh Nam, rốt cuộc anh đã nói với anh ấy cái gì?”
Kiểu Bích Ngọc tức giận vò tóc, sắc mặt tối sầm lại, cô càng nghĩ càng thấy giận dữ: “Lục Khánh Nam, lát nữa tôi sẽ nói với Quách Cao Minh tôi bị đau bụng khi mang thai là do bị anh chọc tức.”
“Kiều Bích Ngọc, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy!”
Lục Khánh Nam nhất thời trở nên căng thẳng.
Sắc mặt Lục Khánh Nam tối sầm lại, bất đắc dĩ nghiến răng nghiến lợi cầm điện thoại nói: “Tôi vừa gửi tin nhắn cho Cao Minh, hôm nay là cá tháng tư, tôi chỉ đùa giỡn với cậu ấy mà thôi, tôi nói, cô hẹn hò cùng người đàn ông thần bí cứu cô ở công xưởng bỏ hoang lần trước.“ “Người đàn ông cứu tôi ở công xưởng bỏ hoang…”
Đã một tháng trôi qua, thật không ngờ Quách Cao Minh vẫn còn để ý chuyện này.
Người đàn ông đã gọi cô với biệt danh“Bảo Bảo”
Có thể Quách Cao Minh bọn họ không tin nhưng cô thực sự không hề biết đối phương là ai… Tỉnh tỉnh… Điện thoại rung lên.
Một tin nhắn mới được gửi đến zalo… “Người đẹp đang ngủ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT