*.. Hiện tại con bé thô lỗ như thế, dì đang lo lắng cho tương lai của con bé, sợ rằng về sau con bé sẽ không tìm thấy bạn đời.”

“Tất cả đều là do ông ngoại của con bé.

Khi Bích Ngọc còn rất nhỏ, những bé gái khác thường đi học đánh đàn violin hoặc là múa ba lê, ông ngoại của con bé lại cứ bắt con bé đi học mấy môn võ thuật như là karate hay quyền anh, nói là để sau này con bé có thể tự bảo vệ bản thân.

Kết quả là con bé học rất ổn… Đúng là bây giờ không cần lo lắng con bé sẽ bị người khác bắt nạt, nhưng lại phải lo lắng con bé sẽ ức hiếp người khác.”

Cung Nhã Yến nhớ lại chuyện cũ, nở nụ cười trên môi.

Tư Viễn An cũng rất nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe câu chuyện về Kiều Bích Ngọc hồi còn nhỏ. Khi nghe đến đoạn này, khóe miệng của cậu ta cũng cong lên tạo thành một nụ cười “Có phải đàn chị rất thích kiếu con trai sức dài vai rộng không ạ?”

Khi đang xếp hàng ở quầy thu ngân trong siêu thị, cậu ta bình tĩnh hỏi một câu.

“Nói vậy cũng không đúng lắm, thật ra con bé khá thích đi chơi cùng với những đứa con trai có dáng người gầy yếu.’ Giống như Đường Tuấn Nghĩa khi còn bé.

Tuy nhiên nếu như quá nho nhã yếu đuối thì lại hoàn toàn không thích hợp với con bé. Trước kia ông ngoại của Bích Ngọc từng đi đánh trận, những quân nhân thường sẽ tương đối sùng bái vũ lực, không nhiều thì ít, chắc hẳn con bé cũng bị lây dính một vài tính cách của ông ngoại.”

Cung Nhã Yến không khoe khoang gia cảnh của mình mà chỉ nói băng mấy câu vô cùng đơn giản.

“Mặc dù bây giờ thoạt nhìn trông cháu rất yếu đuối, nhưng cháu lại có lòng quyết tâm, chắc chẳn cháu có thể trở nên cường tráng hơn” Không hiếu sao, Tư Viễn An đột nhiên nói ra câu này, nghe cứ như đang cam đoan điều gì đó.

Sau khi lời nói này bật ra khỏi miệng, Tư Viễn An lập tức lúng túng. Cậu ta cảm thấy vừa nãy bản thân quá lỗ mãng, quá bốc đồng.

Cung Nhã Yến ngơ ngác quay đầu nhìn về phía cậu ta, mỉm cười.

Thanh xuân của những người trẻ tuổi nảy mầm là chuyện bình thường, đương nhiên các bậc cha chú đều có thể nhìn được ra điều này.

Trong lòng Cung Nhã Yến cũng không muốn phản đối. Bà ấy không có yêu cầu gì nhiều đối với một nửa khác của Kiều Bích Ngọc, chỉ cần có nhân phẩm tốt và biết yêu thương vợ mình là được rồi.

€ó thể là bởi vì Cung Nhã Yến biết cả đời này mình sẽ không kết hôn, sợ Kiều Bích Ngọc học theo mình nên bà ấy thường xuyên căn dặn với Kiều Bích Ngọc rắng cô có thể yêu sớm nếu gặp được một chàng trai tốt.

Hôm nay là chủ nhật, Kiều Bích Ngọc lười biếng ở nhà ngủ.

Nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cô mơ mơ màng màng bước đi ra ngoài: “Dì út ơi, cháu đói bụng”

Tư Viễn An không ngờ khi bước vào phòng lại có thể trông thấy dáng vẻ của cô trong bộ đồ ngủ, khác hẳn với những lúc bình thường cô ở trường học. Khi Kiều Bích Ngọc ở cùng một chỗ với dì của mình, ngay cả lời ăn tiếng nói cũng giống như đang làm nũng.

Tư Viễn An nhìn thấy cô mặc đồ ngủ, hơi đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh.

Cậu ta cảm thấy dáng vẻ mơ hồ lúc vừa mới tỉnh ngủ của cô vô cùng đáng yêu, không ngờ cô còn có thể nũng nịu như thế này.

“. Hôm qua đã nói về việc người nào không lao động thì ngũ cốc cũng không thể phân biệt được đấy. Cháu nhìn lại bản thân xem, cháu đang ăn mặc kiểu gì thế này, cả cái ổ đầu gà của cháu nữa, sao không chải gọn lên. Đúng là thiếu lễ phép, mau chóng vào phòng dọn dẹp một chút đi”

Hôm nay có người ngoài đến nhà, Cung Nhã Yến suýt chút nữa đã quên mất phẩm hạnh của cháu gái mình, vội vàng đẩy cô trở về phòng ngủ.

Hiện tại đã quên hết toàn bộ phép xã giao trước đây được học ở nhà họ Kiều, nếu một ngày nào đó quay trở về nhà họ Kiều sẽ rất phiền phức.

“Xin lỗi, dì không dạy tốt gia giáo cho con bé” Cung Nhã Yến có chút tự trách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play