*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xin chào bác.”

Tư Viễn An là con một, được mẹ và bà nội cưng chiều nhất, ngay cả cha bình thường cũng phải nghe theo lời cậu ta, từ nhỏ đã bộc phát tính cách bất chấp và độc đoán, tuy nhiên, mấy năm nay cậu ta đã kiềm chế rất nhiều, nhưng đối với người nhà, tính tính vẫn luôn bốc đồng như vậy.

“Bọn con gái bây giờ có nhiều tâm tư lắm”

Thái độ của người làm cha làm mẹ lúc nào cũng luôn cảm thấy con mình bị người khác lừa.

Tư Viễn An mất kiên nhắn, tức giận nói: “Trước kia con cũng đã có mấy người bạn gái rồi, chuyện của con không cần cha quản!” Cậu ta cứ như vậy mà hướng về phía cha mình phát tiết toàn bộ tính tình.

Chờ đến khi mẹ cậu ta tới bệnh viện, sắc mặt Tư Viễn An trông vô cùng khó coi, nghĩ do chân con mình quá đau, trong lòng vô cùng đau xót, liền trấn an con trai mình.

Quay đầu lại sắc mặt khó coi vô cùng, bàn với chồng phải nhờ nhà trường đưa ra một lời giải thích hợp tình hợp lý, nếu không thì nhất định sẽ không chịu để yên.

“Con đã nói là không có chuyện gì, hai người đúng là phiền phức!”

“Nếu dây chẳng bị thương có thể tự bình phục, con không muốn chuyển trường, con thích ở lại trường này” Thái độ của Tư Viễn An kiên quyết.

“Viễn An, bây giờ chân con sưng to quá, nghỉ một tuần đi, về nhà nghỉ ngơi, con ở trong trường học chế độ ăn cũng không được đảm bảo, hơn nữa cũng không có ai chăm sóc cho con..?



Sau lưng cô, một chiếc Maserati đen mờ, tốc độ lái xe rất chậm, theo sát phía sau, Quách Cao Minh ở trong xe hiện lên những cảm xúc lẫn lộn, anh không ngừng nhìn bóng dáng bên ngoài cửa sổ xe, cảm thấy bóng dáng của cô hôm nay có vài phần mất mát.

Kiều Bích Ngọc thường ngày bận rộn với cuộc sống, không bao giờ cảm thấy bi thương như vậy, đột nhiên bị người nhà của Tư Viễn An kích thích, cảm thấy mình là một đứa trẻ cha không thương, mẹ không yêu.

Một cuộc điện thoại cắt ngang nỗi buồn hiếm hoi của cô: “Kiều Bích Ngọc, cậu đi cùng Tư Viễn An đến bệnh viện sao? Khi nào cậu về? Có cần phải để phần cơm cho cậu không?”

Là Châu Mỹ Duy gọi điện tới: “Tư Viễn An bị thương có nặng không, không phải làm phẫu thuật đấy chứ?”

“Cậu ấy không có việc gì, cũng không bị gấy xương, chỉ bị tổn thương dây chăng mà thôi, cho nên chân mới bị sương. Hiện tại tớ đang chờ xe buýt để vì Kiều Bích Ngọc lập tức khôi phục lại trạng thái như bình thường.

“Vậy là tốt rồi… Làm tớ sợ muốn chết, vừa rồi đánh nhau một trận, nghe nói mấy tên lớp 25 cố ý khiêu khích, bây giờ đang bị xử lý, hình như sẽ bị đuổi học”“

“ồ” Kiều Bích Ngọc không quan tâm đến vấn đề này.

“Tớ muốn có sườn xào chua ngọt, hai cánh gà om và một chân vịt. Cậu gọi đồ ăn ở ký túc xá giúp tớ, khi nào về tớ sẽ ăn, bây giờ tớ rất đói”

“Nhiều như vậy cậu có ăn hết được không?”

“Tớ đột nhiên muốn đối xử tốt với bản thân mình một chút” Kiều Bích Ngọc đột nhiên cao giọng, giống như là đang bực bội với chính mình.

Cúp điện thoại, cô nghe thấy một vài tiếng động ồn ào phía sau, cô quay đầu lại nhìn, một chiếc Maserati màu đen đang đậu trên con đường phía sau cô mười mét, phía sau cô có hàng dài xe cộ, tài xế la hét dữ dội.

Kiều Bích Ngọc vốn là tâm trạng không tốt, khi liếc nhìn chiếc xe sang trọng mà thiếu đạo đức như vậy, đáng tiếc là không nhìn thấy người trong xe, cô phụng phịu tức giận hét lên một tiếng: “Mau lái xe cút đi, tưởng đường này là do nhà mình xây đấy à!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play