Lại nhìn bộ lễ phục dạ hội quý giá trên người mình, Kiều Bích Ngọc cảm thấy bộ quần áo này ít nhất đáng giá 175 triệu, nếu là tác phẩm thiết kế các thương hiệu nổi tiếng thì còn phải cộng thêm số 0 ở phía sau. Lần này phía nhà đầu tư tài trợ quá nhiều tiền cho trường của bọn họ.
Vì sự kiện này do ba trường cùng tổ chức nên học sinh không phải xem từ đầu đến cu thật sự là đám học sinh cũng không cảm thấy thú vị, chúng có thể đến khu bên cạnh vườn trường, có đèn lồng, có bánh ngọt, có đồ uống miễn phí, còn có rất nhiều hoạt động vui chơi khác nữa.
“Nếu không phải hai trường bên cạnh có trai đẹp, tớ đoán không chừng người nơi này đã sớm chạy hết rồi” Tống Manh Manh thì thầm vào tai Phương Mai.
Phương Mai mỉm cười.
Không ai ngờ rằng một lễ hội bình thường như ngày 8 tháng 3 lại được tổ chức hoành tráng như vậy, chương trình diễn ra tương đối vội vàng, quả thực không có gì đáng xem, những người lưu lại phần lớn đều là các học sinh nam, đều chỉ muốn nhìn thấy Kiều Bích Ngọc.
Mấy học sinh nam bên dưới sân khấu quả thực như lang như hổ, không cần biết chương trình đang biểu diễn tiết mục gì, chỉ cần cô đứng ra giới thiệu tiết mục biểu diễn tiếp theo, bên dưới sân khấu truyền đến từng đợt ồn ào, vốn dĩ Kiều Bích Ngọc đã rất nổi tiếng ở mấy trường cấp ba gần đó, hơn nữa hôm nay còn xinh đẹp như vậy khiến người khác vừa gặp đã thương, những học sinh nam này làm sao.
có thể cưỡng lại được.
Đôi mắt của mấy chàng trai dưới sân khấu sáng rực lên, Kiều Bích Ngọc cũng không ở lại đến lễ trao giải, đã cởi bỏ bộ váy dạ hội chói lọi này ở hậu trường rồi chuồn mất.
“Kiều, chị Kiều, chị có muốn đến chỗ vườn trường không?”
Một giọng nói ngượng ngùng vang lên từ phía sau, Kiều Bích Ngọc không cũng không nhận ra người này là ai, chỉ mơ hồ nhớ rằng đối phương là người bên ngoài tới tham gia hoạt động hôm nay của trường “Phải” Cô đang nhìn về phía người này, ánh mắt mang theo vài phần uy hiếp.
Kiều Bích Ngọc có chặn hay không cũng không quan trọng, dù sao cô chỉ muốn chuồn đi, ở đó đồ ăn đồ uống đều là miễn phí, cô lo lằng đi muộn sẽ không còn nữa.
“Em có thể đi cùng chị không?”
Người bên kia dường như không chịu nổi ánh mắt của cô khi trực tiếp nhìn mình như vậy, cúi đầu xuống, như lấy hết can đảm lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Tùy em thôi”
Kiều Bích Ngọc không thể nghe thấy tình cảm trong những lời này, nhưng cảm thấy rắng cậu bé nhỏ con này có thể muốn trốn nhưng không có gan làm chuyện này, cho nên mới cho phép cậu ta đi cùng mình.
Hai người một trước một sau rời khỏi nơi này.
Có rất nhiều lồng đèn giấy đủ màu sắc được treo trong vườn trường, bên trong lồng đèn có một câu đố, nếu như đoán đúng thì có thể nhận được một phần thưởng nhỏ.
Kiều Bích Ngọc vắt óc suy nghĩ nhưng cũng chỉ đoán đúng có hai câu đố, hầu hết các câu đố ở đây đều liên quan đến các anh hùng trong lịch sử, về phương diện này cô hoàn toàn không biết.
“Không nhận ra em lại lợi hại như vậy”
Kiều Bích Ngọc đối với cậu nhóc đang đi bên cạnh mình hào phóng mà khen ngợi một câu.
Cậu nhóc có dáng người cao gầy, hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu màu trắng với mái tóc đen ngăn, bộ quần áo bó sát người mềm mại, trông cậu ta như một cậu học sinh trắng trẻo và ngoan ngoãn.
Khuôn mặt tái nhợt của cậu nhóc này hơi đỏ lên, khó khăn lắm mới có thể nặn ra một tiếng, lắp bắp nói: “Em, em, chỉ đủ biết thôi”
Rất khiêm tốn.
Cậu nhóc đem những phần thưởng nhỏ mà bản thân giành được đưa hết cho cô, đều là những thứ linh tinh như bút, vở mà thôi.
Hiện tại những cục gôm tay có màu sắc cùng hình dáng vô cùng đáng yêu như động vật nhỏ hay hoa quả, khiến người khác nhìn vào thực sự rất muốn cắn một miếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT