“Cần tôi một cái, đã muốn chạy trốn… Bên tai truyền tới giọng nam trẩm thấp mắt lạnh.

kiều Bích Ngọc cảm thấy giọng nói này hơi quen thuộc.

Vì mất máu quá nhiều mà gương mặt cô trắng bệch, cô suy yếu “quay đầu lại, tẩm mắt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, Người đàn ông đó ngồi xổm sau lưng cô, mái tóc ngắn màu đen che kín lông mày hình lưỡi mác, cái mũi cao thẳng, gương mặt hỗn huyết Á Âu, nhìn rất tuấn tú, tính tế.

Khí chất của người đàn ông này cao quý trời sinh, xa cách kiêu ngạo.

“Chỉ liếc mắt một cái, không có người nào có thể quên được.

Đương nhiên là Kiểu Bích Ngọc nhận ra anh.

Là anh.

Là tên khổn nạn ngủ với mình.

“Đừng đụng vào tối…”

Kiểu Bích Ngọc vùng vẫy, quật cường kêu to, không muốn anh đụng vào.

Cơ thể vặn vẹo, khiến vết thương trên tay cô chảy càng nhiều máu hơn… Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt cô tái nhợt, bốn phía truyền tới tiếng bàn tán xôn xao, mọi người ở đây đều đang cười nhạo cô, bảo vệ Diệp Tuyết và con gái của cô ta, mắng mình quá ác độc.

Tôi không đánh cô bé kia, cô ấm ức cố nén lệ.

Giống như bị cả thế giới cô lập, tuyệt vọng bất lực, quật cường không nguyện ý khuất phục, đẩy người đàn ông ở phía sau..

“Đj, tránh ra..”

Kiểu Bích Ngọc liều mạng vùng vẫy, lớn tiếng hò hét.

Nhưng đột nhiên trước mặt cô bổng tối sắm lại, cơ thể không còn sức..

Quách Cao Minh thấy cô đột nhiên nhắm hai mắt lại Lúc này mới chú ý tới cơ thể cô rất nóng, lay cô một lát, vậy mà ‘cô không có phản ứng gì.

Trên gương mặt luôn lạnh lùng của anh, vậy mà xuất hiện chút sốt ruột quan tâm, anh lập tức bế cô lên.

“Bế cứng…”

‘Cơ thể Kiểu Bích Ngọc tất suy yếu, nhắm mắt thật chặt, ngủ rất say.

Thậm chỉ là ở trong mơ, cô còn nghe thấy có người lo lắng gọi tên cún cơm của cô, Khi mẹ cô còn sống, thường xuyên gọi cô là bé cưng, cô vốn là cô chủ của nhà họ Kiểu, hòn ngọc quý trên tay nhà họ Kiểu, nhưng mà… Năm cô 17 tuổi, cha Kiểu Văn Vũ dẫn theo kẻ thứ ba về nhà, sau đồ mẹ cô chết, cô và cha đoạn tuyệt quan hệ.

Sau khi rời khỏi nhà họ Kiểu, trải qua cuộc sống tiết kiệm, không cô là con gái của nhà giàu nhất ở thành phố bên cạnh, lúc trước, khi cô gã cho Doãn Thành Trung, cũng không tham tiền nhà anh ta, chỉ muốn có một gia đình.

Nhưng Doãn Thành Trung ngoại tình… Diệp Tuyết dẫn theo con ‘gái cười nhạo mình không sinh được… Kiểu Bích Ngọc thống khổ vùng vẫy trên giường bệnh, giống như.

mơ thấy ác mộng..

‘Bỗng nhiên cô mở to mắt, thái dương chảy đấy mổ hôi lạnh, thở hổn hển từng hơi.

Đôi mắt cô mê mang nhìn trần nhà trắng toát, thoáng hoàn hồn, trong chớp mũi tràn ngập mùi thuốc sát trùng, cô biết nơi này là bệnh viện.

“Cð Kiều, cô tỉnh rồi“ Một y tế đứng bên giường bệnh, thấy cô tỉnh lại, lập tức mïm cười ân cần hỏi thăm.

Bích Ngọc lau mổ hôi lạnh trên thái dương, hit sâu một hơi, nhìn về phía y tá: “Tôi, tôi làm sao vậy…”

Cơ thể cô vẫn rất suy yếu, trí nhớ hơi hỗn loạn, cô nhớ rõ mình đang cãi nhau với Diệp Tuyết ở nhà họ Quách, bị Doãn Thành Trung đẩy ngã chảy máu, còn có người đàn ông kia.

Y tá vừa cẩn thận đổi bình truyền dịch cho cô, vừa nhẹ giọng nói, long điều rất cung kính: “Cô Kiều, cô mang thai rồi”

“Cải gi?”

Biểu cảm của Kiểu Bích Ngọc hơi hoảng sợ, cô cho rằng mình.

nghe nhầm rồi.

“Trên gương mặt y tá tràn ngập nụ cười chúc mừng: “Chúc mừng, ‘cô Kiểu, cô có thai sáu tuần rồi…”

Trên gương mặt Kiểu Bích Ngọc không có chút vui vẻ nào, trái lại ‘vô cùng hoảng sợ, lộ ra chút thấp thỏm lo âu, Mình mang thai rồi sao? Tay phải của Kiểu Bích Ngọc không tự giác được xoa cái bụng bằng phẳng của mình, biểu cảm khiếp sợ, kích động đứng bật dậy: “Tôi, sao tôi lại mang thai rồi?”

Làm sao có thể.

Làm sao có thể có thai được… Trong đầu Kiểu Bích Ngọc trống rỗng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play