*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay sau khi những lời này vừa nói ra, liền có tiếng xe vang lên, học sinh ở cổng trường nhìn lên không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thật là chói mắt, quả là một chiếc xe thể thao.
Porsche màu xanh sáng đẹp đẽ.
Một chiếc xe thể thao mui trần, có một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở ghế lái, tóc nhuộm màu vàng, đôi hoa tai lóe sáng dưới ánh sáng mặt trời, gục xuống tay lái, khóe môi không khỏi nhếch lên mang theo vài phần phong lưu phóng khoáng, nhìn lướt qua đám học sinh trong trường, ánh mắt giống như của một kẻ đi săn.
Đây thực sự là ự Lục Khánh Nam hơi nhếch khóe môi phần bất cần đời, mang theo vài phần tiêu sái.
Khi nhiều cô gái đi ngang qua, bởi vì sự xuất hiện của anh ta, đôi má của họ hơi ửng hồng, luôn có cảm giác như được gặp một ngôi sao lớn.
*.. Người đàn ông đó thật đẹp” Tống Manh Manh da mặt dày, nhìn chăm chăm vào anh chàng đẹp trai, không ngừng lấm bẩm một mình.
Kiều Bích Ngọc cũng nhìn lướt qua đó, cau mày, nói ra hai chữ: “Lưu manh”
Trước công chúng còn khoe khoang như vậy, hơn nữa còn trước mặt đám học sinh nghèo, không phải lưu manh thì là gì.
Lục Khánh Nam trong xe dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, sờ sờ chóp mũi, sau đó không khỏi hắt hơi một cái, bèn nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
Trong một khuôn viên đơn sơ như vậy mà thực sự có một đĩa thức ăn ngon trong nồi cháo trằng rau dưa như vậy.
Bên người Lục Khánh Nam cũng không thiếu người đẹp, ánh mắt sắc bén, anh ta vẫn chưa chia tay với cô bạn gái người Pháp kia, lần ngày về nước không ngờ lại có được thu hoạch không tồi.
Đôi mắt của người này quá mức nóng bóng, anh ta bước xuống xe, đi về phía các cô, Kiều Bích Ngọc sa sầm mặt lại ngay lập tức ra hiệu cho một chiếc taxi, dường như là tránh không kịp, như thế lại khiến Lục Khánh Nam càng thích thú hơn.
Mở cửa taxi, Kiều Bích Ngọc nhanh chóng đấy đám người Tống Manh Manh vào trong, “Loại người này rất phiền phức”
Đàn ông vốn đã rất phiền phức, đàn ông giàu có lại càng phiền phức, người này Kiều Bích Ngọc căn bản không trêu vào nổi, căn bản tránh bọn họ như tránh ôn dịch vậy.
Mà bên kia vẫn luôn nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn, có chút khinh thường, tựa hồ muốn trêu chọc cô, cố ý tiến đến từng bước một, vươn tay bắt lấy tay Kiều Bích Ngọc, cũng may.
khi anh ta vừa vươn tay ra, có một cô gái xinh đẹp cố ý tiến lại gần, nũng nịu với anh ta.
Kiều Bích Ngọc thừa dịp này liền lên xe, sau đó không ngừng thúc giục tài xế: ‘Lái xe, lái xe đi!”
Xe taxi từ từ chạy đi, Lục Khánh Nam sững sờ một lát, cũng có chút thất vọng, anh †a tung hoành tình trường mười mấy năm, nhìn thấy mục tiêu liền lập tức ra tay, nhưng lúc này lại để con mồi chạy mất quả thực đáng tiếc.
Khi nhìn thấy mình dọa đối phương sợ hãi như thế nào, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác thú vị.
Về phần cô nàng trước mắt này, trong mắt cô ta ái mộ rõ ràng như vậy, ngược lại Lục Khánh Nam lại không mấy hứng thú, người đẹp anh ta cũng đã nhìn thấy không ít, nhưng khó có được như cô gái vừa rồi lại khiến anh ta nổi lên khao khát muốn chinh phục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT