Vị trợ giảng Mark thực sự không giống thầy giáo chút nào. Tướng mạo đó, khí chất đó, giống minh tinh lại không giống, giống như những điều kì dị Tống Manh Manh nói, thì càng giống họ một bậc quân vương ngày xưa hơn.

Phương Mai đến lớp rồi, cô ấy cũng gặp được người thật, cũng bị một phen kinh ngạc.

Cô ấy với tư cách là hội trưởng hội học sinh cũ muốn nghe ngóng nhiều tin tức hơn từ.

vị thầy giáo mới này nhưng cũng không thu được gì, chỉ biết được người kia không phải là giáo viên chính thức, lên tiếng nói với bên ngoài là trợ giảng của thầy Lâm mà thôi.

Hướng nội như Châu Mỹ Duy mà khuôn mặt cũng hơi đỏ lên vì ngượng ngùng, gật đầu lia lịa.

Trường học đột nhiên có một vị nổi thế này đến, quả thật là nổi như cồn, bọn họ có chút thanh sắc cũng chưa từng thấy qua cảnh nào như thế này? Nhìn nhiều hơn một chút mà tim đã đập loạn bong bong lên rồi.

Kiều Bích Ngọc hôm qua ở quán trà sữa làm ca đêm đến rạng sáng hơn 3 trường học cấm cửa, ban đêm cô vẫn phải trèo tường vào.

Bây giờ đầu óc mê man, tính định đi ngủ bù, kết quả bọn người Mỹ Duy làm ồn, không biết muốn nói cái quỷ gì, hình như là chuyện liên quan đến đàn ông.

Đàn ông đàn ang gì đó, cô không hứng thú.

Tống Manh Manh kích động không ngừng được, niềm nở trèo cả lên giường của cô, cầm màn hình điện thoại có tấm ảnh kia để sát đến trước mặt cô, la hét ầm ï: “Kiều Bích Ngọc ơi, mau xem này, mau xem này, thực sự đẹp rớt nhân phẩm”

Kiều Bích Ngọc mất dần kiên nhãn liếc một cái, căn bản là xem rồi quên luôn.

€ô đối với diện mạo đàn ông không có.

chú hứng thú, gì là trai đẹp, có thể đẹp trai bì được với Đường Tuấn Nghĩa sao? Cô sớm đã miễn dịch với trai đẹp rồi “Đừng có làm ồn tớ ngủ!” Cô nắm tay đánh một cái, cảnh cáo bọn họ.

Tống Manh Manh với Châu Mỹ Duy bọn họ bé tiếng lại, thực ra 502 bọn họ coi như rất kiềm chế rồi, như phòng bên cạnh quả thật là giống như uống nhầm phải thuốc vậy.

Phương Mai nhìn Kiều Ngọc Bích, bất giác mỉm cười: “Chị Kiều của chúng ta bị các cậu nam sinh dọa sợ rồi, e rằng thích con gái rồi”

Vì môn tâm lí học mới mở thực sự quá nổi rồi, có học sinh ở trường trên mạng yêu cầu lớp bình thường của bọn họ cũng đặc biệt có môn bắt buộc.

Rất mong môn của thầy mới đến bổ xt thêm tiết học, tốt nhất là mỗi ngày đều có của thầy.

Ngoài ra năm nhất năm hai các em không cần lo lắng, chỉ cần viết một bài đăng cho lãnh đạo, biểu thị bọn họ cũng rất muốn được phụ đạo môn tâm lý.

Bởi vì, năm nhất năm hai người đông thế mạnh, bài đăng kia sẽ được xếp hạng nhất.

Học sinh có sự nhiệt tình đối với tri thức có thể dùng sự đói khát để hình dung, loại rầm rộ này trước nay là chưa từng có.

Mặc dù hơn 3000 sinh viên vẫn luôn nói ra ý kiến, làm ầmï, cấp trên trường vẫn không lung lay chủ ý, bày tỏ mỗi tuân đều lên nguyên tắc cho tiết học mới, chỉ có trọng điểm là các lớp năm ba là bắt buộc, các lớp phố thông khác đều phải lấy số.

Bởi vì khoá học này thực sự rất nổi rồi, giảng đường chỉ có 200 chỗ ngồi trừ năm đến sáu người trọng điểm của lớp phần còn lại 24 lớp đều phải đi lấy số mới được vào, có những học sinh có đầu óc trục lợi nghĩ ra làm gian thương đi bán số lấy chỗ ngồi.

Kiều Ngọc Bích thực sự quá bận, lịch học trọng điểm của lớp vốn dĩ áp lực rất lớn, cộng thêm đi làm ban đêm, hội sinh viên bên kia muốn cô tập luyện tiết mục vào 8/3. Rất đáng tiếc lại bỏ lỡ tạo cơ hội kiếm tiền này.

Thầy giáo mới đến này một tiết lên lớp 45 phút, anh ta có thói quen điểm danh, hơn nữa mỗi lần điểm danh đều gọi rất chậm, ít nhất bị chiếm hẳn 15 phút, vị thầy giáo Mark này chậm rãi gọi tên từng tên một, học sinh bên dưới bị làm cho kích động, hận không thể hét lên khi đến tên của mình, quả là nở gan nở ruột.

“Kiều Ngọc Bích” Bờ môi anh nhẹ nhàng thấp giọng nói một cách trầm ấm.

“Có!”

Tống Manh Manh tinh thần phấn khởi, hô †o một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play