Tống Manh Manh đi đến trên giường, đem tiền riêng của mình lấy ra, kín đáo đưa cho Kiều Bích Ngọc: “Cho. – “Không cần Kiều Bích Ngọc đẩy trở về, mắt cũng không có nhìn một chồng đỏ rừng rực của Mao chủ tịch ấy.
“Kiều Bích Ngọc cậu thảm như vậy, mình không cho cậu ít tiền, lương tâm của mình sẽ không được yên” .
Kiếm Hiệp HayTống Manh Manh nhanh mồm nhanh miệng, mặc dù thường xuyên động kinh, nhưng lại là người có lòng nhỉ: “Cậu mỗi ngày ăn không ngồi rồi cũng không có việc gì làm, nếu không mình cho cậu làm chân chạy vặt mua cơm cho mình. Còn tiền thuốc kia của dì cậu làm sao bây giờ?”
Kiều Bích Ngọc tuyệt đối không cảm thấy mình thảm, khoát khoát tay: “Mình sẽ tự mình nghĩ cách, thực sự không được thì đem căn nhà của ông ngoại mình đi bán”
Khế ước nhà lại để ở nhà họ Kiều, chẳng qua trở về lấy thì không được vui cho lắm.
Kỳ thật cô cũng không được tính là người nghèo, trong thẻ, mỗi tháng cha cô Kiều Văn Vũ đều sẽ gửi tiền cho cô. Mặc dù cô không biết trong đó có bao nhiều tiền, nhưng hẳn là một con số rất lớn.
Quan hệ giữa dì và cha cô rất căng thẳng, cô luôn cảm thấy nếu dùng tiền của cha thì thật có lỗi với dì. Nếu như không phải xảy ra việc quá cấp bách, cô sẽ coi như thẻ kia không tồn tại.
Kiều Bích Ngọc gần đây rất bận rộn, hận không thể phân thân thành hai người.
Hội học sinh bên kia cùng ba trường học liên kết lại để làm hoạt động, mời cô đi làm chủ trì, thử quần áo, luyện bản thảo, diễn tập.
Vối làm việc cho hội học sinh cũng sẽ có tiền thưởng, cô cũng cân nhắc đến việc xin nghỉ ở quán trà sữa. Nhưng nghĩ lại, có tiền tại sao lại không kiếm chứ, vì vậy khẽ cắn môi, liều mạng vậy.
Ban ngày lên lớp cô cố gắng học tập, buổi chiều chạy tới hội học sinh, ca đêm ở quán trà sữa nay đổi đến trước 3 giờ sáng.
Về phần những tin đồn trong trường học, cô làm như không nghe thấy, ngay cả giải thích cũng lười làm, bây giờ thời gian đối với cô đều là tiền bạc.
Còn tin đồn về vị kim chủ kia, nghe nói lãnh đạo trường học đã tìm ra người coi tiền như rác, xây cho trường học mấy tòa cao ốc còn đóng góp hơn 35 tỷ tiền mặt.
kiều Bích Ngọc không nghe ngóng kĩ cho lắm, chỉ là nghĩ, nếu như cô có nhiều tiền như vậy thì tốt biết mấy.
Năm mơi Kiều Bích Ngọc là người theo chủ nghĩa hiện thực, vẫn là thành thành thật thật bưng bê trà sữa. Nhìn cửa hàng trà sữa nho nhỏ một chút, cũng không biết chuyện gì xảy ra, mỗi ngày đều có nhiều khách đến.
Gần đây bà chủ quán trà sữa suốt ngày cười tít mắt vì công việc kinh doanh trong quán bỗng chốc trở nên hot lạ thường. Mỗi tối khi tính toán thu chỉ, trong đầu bà luôn nghĩ đến cô gái mới được tuyển dụng vào.
Lúc đó, Kiều Bích Ngọc đến tìm bà xin việc. Cô học sinh trung học này vẫn còn là học sinh cuối cấp, vì nghĩ rằng cô sẽ không có nhiều thời gian để đến giúp đỡ, bà thản nhiên hỏi thuê cô ấy sẽ có lợi gì Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất nghiêm túc và nói thẳng: “Tôi đẹp”
Quả thật cô học sinh này trông rất ưa nhìn và có khí chất khác lạ so với các ngôi sao trên truyền hình. Chỉ là bà chủ không ngờ thuê được một cô nhân viên xinh đẹp lại mang về cho tiệm một khoản lãi lớn như vậy, quả thật là một món hời.
Trà sữa ở quán của họ không phải là thức uống ngon nhất, cũng không phải rẻ nhất, nhưng trong vòng bốn tuần này đã có rất nhiều sinh viên của ba trường cao đẳng và đại học đều đến đây mỗi ngày, đặc biệt là học sinh nam đến rất đông. Tiệm trà sữa nhỏ chật kín người, đến muộn thì ngay cả ghế ngồi cũng không có nhưng họ vẫn cam tâm tình nguyện đứng uống ở bên ngoài mà không chịu ra về.
“Mình nghĩ bà chủ tiệm trà sữa này nên trả thêm tiền công cho Kiều Bích Ngọc”
Phương Mai và Châu Mỹ Duy đêu muốn đến hỗ trợ công việc bán thời gian của cô khi rảnh rỗi, kết quả là bị đám đông trước mặt chặn chật cứng, bọn họ chen chúc không được vì thân hình nhỏ bé.
“Nhìn cảnh tượng này, tớ còn tưởng là tiệm Internet nào đó đã thuê người xếp hàng ở đây cơ” Châu Mỹ Duy cười Những người bình thường đi ngang qua thấy có rất nhiều khách hàng đứng trước quán trà sữa này thì cũng rất tò mò mà chạy đến, điều này thực sự mang lại một khoản thu nhập to lớn cho quán.
Phương Mai đeo kính cận, nặng nề nhìn lướt qua những cậu bé ở nhiều trường khác nhau: Mình không ngờ răng những đứa mà bình thường chúng ta coi là sâu bọ phá hoại, hôm nay có thể làm được chuyện tốt như vậy.”