*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong tang lễ.
Quách Cao Minh đang gấp rút về nhà, vừa xuống máy bay thì nhận được tin bố Quách Thanh Thừa vừa qua đời.
Quách Cao Minh đang đứng trong sân bay nhộn nhịp này, khuôn mặt không cảm xúc, cầm điện thoại di động không nói gì “Cậu chủ Cao Minh, xin đừng quá buồn phiền về cha cậu” Ở đầu dây bên kia điện thoại, ông quản gia an ủi.
Lúc này, Quách Cao Minh mới tỉnh táo trở lại rồi trả lời “Âm ừ” vài tiếng, Thực sự thì anh không rõ. Buồn phiền.
Rốt cuộc buồn phiền sẽ có tâm trạng thế nào?
Cha anh, Quách Thanh Thừa đã sinh ra đã là một con ma bệnh. Ông ấy đã vào phòng cấp cứu không biết bao nhiêu lần, cứ phẫu thuật hết lần này đến lần khác, sống lay lät và chịu đựng nỗi đau suốt nhiều năm.
Nếu không phải ông nội không cho phép thì cha anh đã muốn giải thoát khỏi chuỗi ngày tháng đau khổ này từ lâu rồi Người lái xe của gia đình họ Quách đã chờ ở sân bay từ sớm, thuận lợi đón Quách Cao.
Minh về nhà, cuối cùng trong lòng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong những năm qua, bệnh tình của Quách Thanh Thừa ngày một trở nặng, cả nhà họ Quách như bị bao phủ trong màn sương dày đặc, những áp lực vô hình khiến mọi người thở không nổi.
Nhà họ Quách hướng về phía mặt trời mọc, bên kia núi, diện tích lên đến hàng chục nghìn mét vuông, có thể thấy ông cụ Quách rất có hoài bão, đáng tiếc là cậu con trai duy nhất của ông Quách Thanh Thừa lại không có diễm phúc được như vậy, hôm nay chính là ngày người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ngay khi Quách Cao Minh bước xuống xe, bà vú của anh bác Lan Quế đã vội ra đón: “Cậu chủ Cao Minh, cậu về rồi” Đôi mắt của bác Lan Quế, như thể bà vừa khóc.
Quách Thanh Thừa bị bệnh qua đời những người giúp việc của nhà họ Quách cũng rất đau buồn, tuy chỉ là những người làm bán thời gian nhưng nhà họ Quách đã đối xử và phúc lợi rất tốt.
Mặc dù cậu chủ Quách Thanh Thừa luôn phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, nhưng tính cách của Quách Thanh Thừa vẫn rất ôn hòa, không bao giờ tỏ vẻ kiêu ngạo, ngay cả khi ông ấy đau đớn đến khó chịu, ông ấy cũng rất ít khi mất bình tĩnh trước mặt người bên cạnh.
Hôm nay, bác Lan Quế có vẻ khuôn phép, bà ấy hạ giọng khàn khàn nói: “Cậu chủ Cao.
Minh, cậu phải ở bên cạnh, chăm sóc ông cụ Quách cho tốt”
Quách Thanh Thừa qua đời, người đau buồn nhất chính là ông cụ Quách.
“Ừ” Quách Cao Minh không nói nhiều, vẻ mặt lạnh lùng, gật đầu với bà ấy, sau đó anh xoay người đi theo người giúp việc khác, đi về phía phòng của cha mình.
Đã vài giờ kể từ khi Quách Thanh Thừa được Bác sĩ tuyên bố qua đời, nhưng thi thể ông ấy vẫn nẵm trên giường, không ai dám tiến lên.
Ông cụ Quách mặt mũi tiều tụy, chỉ qua một đêm mà trông già đi rất nhiều. Dù ông đã đoán trước được đứa con trai bệnh tật sẽ không thể sống được bao lâu, biết sống chỉ có đau khổ hành hạ nhưng ông vẫn không thể nào từ bỏ được.
Đây là đứa con trai duy nhất của ông, ông ấy đã cố gắng dùng mọi cách có thể có thể níu giữ mạng sống của con trai mình.
Quách Cao Minh đi đến phía sau ông ấy, bàn tay to đặt lên bờ vai gầy của ông cụ.
Cơ thể ông cụ Quách không khỏi giật mình.
Ông cụ không quay đầu lại, ông ấy nhận ra đó là tay cháu trai mình. Lúc này cả hai ông cháu đều không nói câu nào, nhưng ông ấy đã dần cảm nhận được phần nào thực tế trước mặt, hốc mắt của ông dần ẩm ướt, cố nén thấp giọng, nghẹn ngào.
Quách Cao Minh nhìn cha đang nằm trên giường. Cha anh đã bị bệnh tật hành hạ đến mức không ra hình người, cuối cùng ông cũng có thể nhầm mắt không còn phải chịu đựng những cơn đau quẫn quại do bệnh tật hành hạ nữa.
Quách Cao Minh không rơi nước mắt. Anh là người sống rất lý trí, nếu không phải ông nội gửi gắm tình cảm ở cha mình quá nhiều, anh thà giúp cha mình giải thoát khỏi bệnh tật càng sớm càng tốt.
Rõ ràng là nên như vậy nhưng không hiểu sao trái tim của anh vẫn cứ bị tắc nghẽn, vô cùng khó chịu.
Cuối cùng, ông cụ Quách yêu cầu người giúp việc sửa sang quần áo cho Quách Thanh Thừa, chuẩn bị nghi thức làm tang lễ.
Các cô, bác gái trong nhà họ Quách vừa nhận được tin đã vội vàng chạy đến. Dù biết rằng đứa em trai bệnh tật này của họ không sớm muộn gì cũng sẽ qua đời, trong lòng ai nấy cũng có chút hụt hãng. Nhưng càng quan trọng hơn là vì đến để thừa cơ tranh giành tài sản.