“Cô vậy mà vì ăn vạ Quách Cao Minh lại chui vào rương hành lý của anh ấy, anh ấy phát hiện ra cô thì không ném cô ra ngoài à?”
Kiều Bích Ngọc tràn ngập tò mò với chuyện cũ của Lucy.
Luecy trừng mắt với cô một cái: “Người sinh ra ở quốc gia hoà bình như cô không biết gian khổ của chúng tôi, lúc ấy tôi 6 tuổi người xanh xao vàng vọt khô gầy, mắt to nhưng hốc mắt sâu, giống như con khỉ suy dinh dưỡng vậy. Thời điểm bọn họ đăng ký đã phát hiện tôi trốn trong vali và ném tôi ra, nhưng cô cho rằng tôi sẽ từ bỏ sao, đương nhiên là tôi sống chết ôm chặt chân anh ấy không buông rồi”
Chiến tranh đạn lạc như thế, mạng người còn không bằng chó, cô ta vì sống sót mà quật cường đến nhường nào, căn bản những người như Kiều Bích Ngọc không thể hiểu.
“Tôi không có ý muốn xúc phạm cô”
Kiều Bích Ngọc cảm thấy Lucy đột nhiên tức giận, lập tức trở nên yếu thế.
“Chỉ là tôi tò mò, bởi vì Quách Cao Minh không giống người dễ nói chuyện như thế”
Không giống với Đường Tuấn Nghĩa, Quách Cao Minh cho người ta cảm giác không dễ đối phó.
Xe bus chậm rãi chuyển động trên đường, một đợt người đi xuống, lại có một đợt người đi lên, trong đó có vài bạn nữ mặc đồng phục học sinh.
Ánh mắt Lucy chầm chậm nhìn về phía những em gái học sinh ngây ngô, lại quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc, trong đầu hiện lên vài kí ức không vui.
Lucy tiếp tục hung hăng trừng cô: “Lão đại đương nhiên không phải người tốt lành gì, nào có dễ quấn lên vậy chứ, cô không biết tôi đã cố gắng bao nhiêu đâu”
Thấy Lucy đột nhiên làm khó dễ, Kiều Bích Ngọc tất vô tội, cô thật sự không biết mình đã trêu chọc cô ta chỗ nào.
Lucy hừ một tiếng, tức giận trong lòng không có chỗ nào để trút, chỉ có thể mảng: “Trước nay ông trời mẹ nó đều không công bằng”
Ngẫm lại Lucy là người phóng khoáng tự do thế nào, sống bừa bãi không kìm chế được, vậy mà còn nói ra lời oán trách ông trời không công bằng.
kiều Bích Ngọc bỗng chốc không hiểu thấu được cô ta.
Không biết hôm nay Lucy gặp gió gì, bị cái gì kích thích, vậy mà lại làm kiêu.
Kiều Bích Ngọc đương nhiên không hiểu cố gắng và cái giá phải trả của Lucy, Lucy của bây giờ có được hết thảy đều nhờ dựa vào chính mình, không có người thân không có người nhà, Ngụy Bắc và Hầu Tử cũng được coi là đối thủ cạnh tranh, cô ở trong đám đàn ông nghiến răng nghiến lợi mà có được vị trí hôm nay.
Nhưng mà Lucy bỗng nhiên làm khó dễ cô không phải vì cực khổ, đó là vì ông trời mẹ nó thật quá không công bằng.
Năm đó cô ta còn đang suy nghĩ cách quấn lên Quách Cao Minh, cô nghĩ năng lực của mình giá trị nên liều mạng chứng minh bản thân, nhưng vừa quay đầu, phát hiện lão đại nhà mình thế mà lại tìm mọi cách muốn dây dưa một cô gái, cái này làm sao mà chịu nổi! Đấm ngực dậm chân, mà cô gái kia chính là Kiều Bích Ngọc lúc ấy vẫn là học sinh cấp ba.
Năm 6 tuổi Lucy dùng sự quật cường bất khuất của mình làm ông cụ Quách nhìn nhiều thêm một cái, vốn là đồng ý nhận nuôi thêm một đứa con gái, nhìn khuôn mặt cô ta xanh xao vàng vọt như một cô bé vô hại, nhà họ Quách nuôi thêm một đứa bé cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Nhưng mà Quách Cao Minh cảm thấy đã có một em gái là Quách Thanh Châu, nên càng không cần có thêm một người nữa, anh có ý nghĩ của riêng mình.
Dù lúc đó anh mới 11 tuổi, Quách Cao Minh đã đưa cô ta tới một căn hộ cũ ở phố cổ trong thành phố New York ở Mỹ để sinh hoạt.
Toàn bộ căn hộ chung cư gần đó đều do.
Quách Cao Minh sở hữu, ông cụ Quách đưa tiền mừng tuổi cho đứa cháu trai quý giá, tất cả tiền mừng đều dồn lại, khi đó Quách Cao Minh còn nhỏ tuổi, động tác khiến cho kinh thiên động địa, đem số tiền tiêu vặt khổng lồ mua một lô chung cư, lại còn nuôi một đống đứa nhỏ.
Ở đó Lucy quen biết bọn Ngụy Bắc và Hầu Tử, bọn họ đều là cô nhị, lại còn có có không ít tiền án Đã từng có một khoảng thời gian, Lucy ngây thơ cho răng Quách Cao Minh là một người siêu tốt.
Sau này Lucy mới hiểu được, Quách Cao Minh dùng tiền tiêu vặt nuôi bọn họ ở bên cạnh cũng chỉ giống như nuôi thú cưng mà thôi, anh có tiền, anh nhất thời có hứng, vui vẻ thì giống như nuôi một hai chú cún con thôi.
Ở địa bàn của Quách Cao Minh, ai có đồ ăn, có quần áo tốt hơn, có nhiều hơn, vậy phải để mình có giá trị.
Quách Cao Minh cho bọn họ một cơ hội thay đổi vận mệnh, lúc nào người cũng có thể cút đi, anh sẽ không giữ lại, bởi vì anh chưa bao giờ thiếu người bán mạng vì anh.
Lucy vì không để mình bị đuổi đi, mỗi ngày cô ta chỉ có thể bán mạng, bọn Ngụy Bắc khi tuối trẻ cũng không phải kẻ tốt lành gì, tất cả mọi người ăn cơm là tranh giành, chỉ có sau này dần dần quen thuộc mới nị thêm phần tình nghĩa.
Lucy cũng không rõ mình có tình cảm gì với Quách Cao Minh, đại khái là Quách Cao.
Minh đã cứu cô ta ở nơi phế tích chiến tranh kia, ngay cả mẹ cô ta cũng bỏ mạng, Quách Cao Minh ngẫu nhiên đi ngang qua, nhặt được mạng nhỏ của cô ta, khi đó trong mắt cô ta Quách Cao Minh giống như thiên thần vậy, vô cùng loá mắt.
Bọn Ngụy Bắc luôn cười nhạo cô ta có tâm hồn non nớt.
Không có cách nào, cô ta sinh ra ở trong chiến tranh loạn lạc, mạng người không đáng tiền, nhưng người anh trai Quách Cao Minh này lại lợi hại như vậy, phía sau còn có rất nhiều vệ sĩ, ở trong đầu cô ta lúc còn bé đó chính là người rất rất tốt trên thế giới.
Từ bé Lucy đã luôn có một nguyện vọng trong lòng, đó là chứng minh với Quách Cao.
Minh rằng mình cũng là một người có giá trị, hy vọng mình cũng có thể lợi hại như anh vậy.
Cô ta liều mạng ăn cơm, không ngừng lớn lên, cơ thể càng thêm nhanh nhẹn. Cho đến vài năm trước, cô ta phát hiện một số việc lạ, hình như Quách Cao Minh rất chán ghét phụ nữ, người ta cho là vì mẹ của Quách Cao Minh làm hại, thế cho nên ngay cả các cô gái Âu Mỹ trưởng thành sớm khi qua 10 tuổi thì cũng sẽ bị anh nhìn với ánh mắt lạnh lẽo.
Lucy còn tưởng rằng chính mình là ngoại lệ, Quách Cao Minh có tình cảm đặc biệt với cô ta, ngoại lệ thiên vị, rốt cuộc năm ấy cô ta cũng 17 tuổi, khi cô ta tìm Quách Cao Minh hỏi chuyện anh đều sẽ trả lời cô ta từng câu một, làm cô ta âm thầm vui sướng.
Trong số những người tinh nhuệ được chọn ra cũng chỉ có một người nữ là cô ta.
Nhưng mà Ngụy Bắc vẫn dặn dò cô ta, dù thế nào cũng đừng để tóc dài.
Đã từng có một lần cô ta không biết trời cao đất dày, chạy tới tỏ tình với Quách Cao Minh.
Kết quả, Quách Cao Minh ngạc nhiên một chút rồi từ chối cô ta không chút do dự.
Chuyện bối rối này cho đến ngày nay vẫn thường bị Ngụy Bắc lôi ra làm trò cười Nghĩ đến đây, Lucy trừng mắt nhìn Kiều Bích Ngọc càng thêm hung dữ.
Toàn thân Kiều Bích Ngọc cảnh giác, cô không hiểu mình trêu chọc người này chỗ nào rồi.
“Kiều Bích Ngọc, cô nên cảm ơn người khoan dung rộng lượng như tôi đi, nếu không cô đã bị tôi giết từ lâu rồi” Lucy u ám hừ một tiếng.
Lucy biết sự chấp nhất của mình với Quách Cao Minh kia không phải là tình yêu, cô ta cũng không biết tình yêu là cái chó má gì Năm ấy cô ta nhỏ bé yếu ớt được cứu, nên lòng mang cảm kích, mang theo nhiều ảo tưởng, cho rãng mình là đặc biệt. Thật ra người cứu cô ta trước giờ lại không để việc nhỏ này ở trong lòng.
Đối với Quách Cao Minh mà nói, cứu mạng nhỏ của cô ta chỉ là vừa vặn tiện tay mà thôi.
Sau khi Lucy nghĩ thông suốt cũng không rối rằm, Quách Cao Minh cho cô ta cơ hội đem cô ta từ trong hố sâu chiến hoả liên miên tuyệt vọng đưa đến xã hội văn minh này, để cô 1a biết trời cao biển rộng, chỉ cần có năng lực là có thể vỗ cánh bay cao.
Quách Cao Minh đưa nhiệm vụ cần làm cho cô ta, niêm yết giá rõ ràng, thỉnh thoảng anh có tâm tình tốt còn có thể tăng số tiên lên vài lần, giao dịch giữa bọn họ rõ ràng, trong lòng Lucy vẫn tồn tại một chút cảm kích với anh, chỉ là sự xuất hiện của Kiều Bích Ngọc sẽ làm cô ta cảm thấy khó chịu.
Cũng không thể nói là ghen ghét với Kiều Bích Ngọc.
Cảm giác đó giống như là một đứa bé rất muốn có được món đồ chơi yêu thích, nhưng không có tiền mua nó, chỉ có thể trông mong nhìn ở trong tủ kính pha lê.
Cố tình lúc này có một đứa bé khác mua món đồ chơi này, lại còn không quý trọng nó, ghét bỏ ném món đồ chơi vào thùng rác Luey tức giận, quả thực rất muốn tóm Kiều Bích Ngọc hành hung một trận
*..Lucy, ánh mắt cô có thể đừng hung tàn như vậy hay không?” Kiều Bích Ngọc bị cô ta trừng mắt như vậy, trong lòng có chút ớn lạnh.
Xe buýt đã tới trạm tiếp theo, tình cờ là trường học cũ của Kiều Bích Ngọc.
Lucy hùng hổ kéo cô xuống xe.
“Cô có biết lão đại làm trợ giảng ở trường này của cô hay không?” Lucy hung ác chất vấn Kiều Bích Ngọc nghĩ một chút, gật đầu: “Biết”
Sau đó cô có biết.
Lucy phỉ nhổ một tiếng: “Cô biết cái rắm, cô cũng không biết cô làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn”
Kiều Bích Ngọc thật sự vô tội, cho dù là làm chuyện ngu xuẩn thì cũng là Quách Cao Minh làm chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT