Hai cô nàng Kiều Bích Ngọc và Lucy không thích tâm sự tuổi hồng mà cả đêm giành chăn trên giường với nhau.
Phần thắng đương nhiên thuộc về Luey, kết quả là sáng hôm sau Kiều Bích Ngọc hắt xì mấy cái, bị lạnh mà tỉnh.
“Sao thế, bị cảm lạnh à?”
Bà nội của Kiều Bích Ngọc định đi tập thể dục buổi sáng, nghe nói tối hôm qua cô mới về nên bà ở nhà đợi cô dậy nói chuyện cho có bạn. Lúc trời còn chưa sáng, Cung Nhã Yến đã tất bật đi chợ mua thức ăn về làm một bàn tiệc thịnh soạn.
Kiều Bích Ngọc lấy khăn giấy lau mũi, nhìn bà nội dù đã hơn tám mươi tuổi nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, thần khí sang sảng, dùng giọng mũi ậm ừ vài tiếng: “Hơi ngạt mũi.”
Bà cụ Kiều lục trong tủ lấy ra hộp thuốc, cặp nhiệt độ cho cô: ‘Ôi, sao vừa về đã ốm vậy? Nếu sốt cao thì phải đến bệnh viện thôi.”
Thân thể Kiều Bích Ngọc hoàn toàn khỏe mạnh, nhiệt độ cũng bình thường, chỉ có mũi là bị nghẹt thôi.
Thủ phạm Luey vốn thờ ơ lạnh nhạt lại không quen mắt lắm với cái cảnh tượng gia đình đầm ấm này.
Theo hiểu biết của Lucy thì từ rất lâu trước đây, quan hệ giữa Kiều Ngọc Bích và bà nội đã rất tệ, giống như đi trên tảng băng mỏng không có quan tâm thân thiết như vậy đâi Lucy rất lý trí nhìn nhận, cái gọi là tình thân suy cho cùng vẫn là vì lợi ích mà thôi.
Lúc nhà họ Kiều lụn bại, Kiều Ngọc Bích về làm dâu nhà họ Quách danh giá đã sinh được hai người thừa kế cho gia đình họ, còn được Quách Cao Minh yêu thương hết mực.
Mục đích của bà cụ Kiều không gì khác ngoài bám víu lấy cô để về sau được nhờ.
Dù sao cô cũng không tin trên đời này có tình cảm gia đình, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.
“Cháu là Lucy phải không, đến rửa tay ăn sáng đi. Cháu có thích ăn cháo không? Sáng sớm hôm nay dì của Bích Ngọc vừa nấu một nồi lớn cháo sò thịt nạc, ăn rất ngon. Nếu cháu không thích cháo, đẳng kia còn có bánh bao, bánh nhân thịt xá xíu và bánh bao nhân trứng sữa nữa.”
Lucy không có biểu hiện gì, cô đã quen duy trì tỉnh thần cảnh giác cao độ. Sự lạ lãm khiến cô càng nghiêm túc, cẩn thận quan sát bữa sáng bày trên bàn.
Kiều Bích Ngọc hỏi: “Có bánh màn thầu không?”
Kiều Bích Ngọc ăn uống rất kén chọn, cô không thích ăn phần nhân của bánh bao, khi ăn bánh bao có nhân thì cô nhất định phải moi sạch nhân ra rồi mới ăn, chính vì vậy nên cô mới thích màn thầu.
Nhà họ Kiều biết rất rõ thói quen ăn uống của cô, bà cụ Kiều niềm nở kể lại: “Có chứ, sáng nay cha cháu đi tập thể dục về có mua một ít màn thầu. Bà chủ tiệm cầm đồ mỗi ngày đều xay bột mì để hấp màn thầu đấ Kiều Ngọc Bích và Lucy ngồi vào bàn nếm thử mấy món. Bà cụ Kiều hâm nóng sữa và sữa đậu nành trong bếp… trước khi dọn ra cho hai cô.
Chỉ có những món ăn sáng bình thường, không được cầu kỳ như ở nhà họ Quách, Lucy cần một miếng to màn thầu rồi lặng lẽ ngước nhìn Kiều Bích Ngọc và bà nội ngồi bên cạnh, không hiểu sao trong lòng cô bỗng nảy ra một ý nghĩ.
Lucy cũng không biết phải nói ra như thế nào, thật sự rất khó xử.
Từ nhỏ Lucy đã không có nhà, không phải vì không còn người thân nữa mà cô đã liên lạc với cái gia đình đã từng vứt bỏ cô.
Kiều Bích Ngọc thích uống sữa đậu đen, Luey lén dùng cùi chỏ huých vào người cô làm sữa đậu suýt nữa trào ra ngoài ứt “Bà nội cô ngày trước đối xử với cô và dì cô có ra gì đâu. Giờ cô lại rộng lượng tha thứ cho bà ta như vậy sao?” Lucy trầm giọng hỏi.
Cô không cho rằng Kiều Bích Ngọc là kiểu người thánh mẫu như vậy.
“Tôi làm vậy thì sao?”
Kiều Bích Ngọc uống một ngụm sữa đậu, gặm sạch bánh rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Chẳng lẽ tôi cứ phải sống như thế, tìm cách chèn ép trả thù cha và bà nội của tôi, nhìn họ sống trong thê thảm, thậm chí chết cóng nơi đầu đường xó chợ?”
Lucy bị hỏi ngược mà cứng đờ không biết trả lời sao.
“Chết là hết, nhất định cứ phải giết người mới được ư? Họ cũng không làm chuyện xấu như giết người phóng hỏa, có ai dám đảm bảo cả đời này mình không mắc sai lầm không?”
Kiều Bích Ngọc đã nói hết những gì cần cô múc nửa thìa cháo, chậm rãi nhấm nháp: “Cứ như bây giờ cũng tốt rồi “
Thế giới quan của Lucy đen trắng rạch ròi, không phải bạn thì là thù, ranh giới rõ ràng. Hễ ai đụng đến người của cô thì đừng mong cô tha thứ. Cái gì mà buông Đồ Long đao, phổ độ chúng sinh, lòng bao dung thương người, ở trong mắt Luey thì mấy thứ đó đều là nhảm nhí.
Hai cô mới dùng bữa xong chưa lâu đã thấy Cung Nhã Yến khệ nệ hai tay xách hay túi, theo sau là Mạc Cảnh Sơn bê hai thùng trái cây.
“… Lúc trước dì đi khiêu vũ ở quảng trường có quen được bà Trần. Vườn nhà bà ấy tự trồng rất nhiều trái cây mà không bị tưới thuốc trừ sâu, trông để cho nhà ăn thôi. Dì đến nhà bà ấy xin một ít, mua được hai thùng này với giá rẻ”
Cung Nhã Yến bảo Mạc Cảnh Sơn đặt thùng trái cây xuống, chạy vào bếp lấy đĩa đựng hoa quả, đem ít xoài, roi và mãng cầu vào bếp rửa sạch rồi mang ra, gọi Kiều Bích Ngọc và Lucy đến ăn.
Mạc Cảnh Sơn tránh sang một bên, nhìn Cung Nhã Yến như người hầu phục vụ hai người họ, cảm thấy rất bất mãn.
Nhưng Kiều Bích Ngọc ăn thử một miếng mãng cầu rồi tấm tắc khen: “Ngon quá”
Cung Nhã Yến nghe vậy thì mặt mũi tươi roi rói, vội nói: “Mấy hôm nữa dì sẽ bảo bà Trần để lại một ít cho cháu mang về nhà họ Quách”
Cung Nhã Yến quay sang chuẩn bị bữa trưa, bữa sáng bà chỉ ăn qua loa, hiếm khi Kiều Bích Ngọc có dịp về thăm nên bà phải tranh thủ từng chút thời gian để làm việc.
Mạc Cảnh Sơn không hiểu sao lại có người có thể hy sinh đến mức này, Lucy cũng vậy.
Gần đây Kiều Văn Vũ đã tham gia một lớp dạy thư pháp cho người lớn tuổi, tài thư pháp của ông không tệ, bây giờ nghỉ hưu nên rất nhàn rỗi, ông làm thầy dạy, thỉnh thoảng gặp gỡ vài người văn hay chữ tốt học hỏi lẫn nhau.
Cái đứa con gái lúc nào cũng khiến ông phải đau đầu suy nghĩ đã về rồi, cho nên hôm nay ông mới về nhà sớm hơn mọi khi Trong căn bếp của nhà họ Kiều, mấy cô bác trung niên đang bận rộn nấu nướng, làm cá nấu canh.
“Cô không vào giúp một tay à?”
Lucy nhàn nhã hưởng thụ quay sang hỏi Kiều Bích Ngọc đang thong thả nhặt rau.
“Tôi mà nấu thì mọi thứ tan tành hết đấy”
Kiều Bích Ngọc nấu ăn không nuốt nổi nên không muốn làm vướng chân mọi người: “Cô biết không, người già sợ nhất bị coi là vô dụng. Họ rất thích luôn tay luôn chân, nếu tôi thuê đầu bếp thì họ sẽ không vui đâu.”
“Đồ ngốc nhà cô ăn xong nhớ phải khen ngon đấy nhá” Kiều Bích Ngọc nhắc nhở.
Vẻ mặt Lucy sững sờ, luôn có cảm giác không hiểu nổi.
Mấy người Cung Nhã Yến làm mười hai món ăn và một món canh, vừa vặn xếp đầy bàn ăn. Kiều Bích Ngọc trong lúc ăn thỉnh thoảng lại nói: “Món này ngon lắm” Cung Nhã ‘Yến và bà cụ Kiều nghe vậy thì cực kì hài lòng cười tươi như hoa. Lucy lại không thích thảo mai, cô chỉ thích ăn những món có hương vị nặng.
Món tempura chiên giòn này quá dầu mỡ, tôi chỉ ăn được ba cái, ăn không nổi nữa”
Lucy vươn đũa định gắp thêm thì Cung Nhã Yến đã chuẩn xác vỗ vào mu bàn tay cô.
Bà cụ Kiều cũng nhìn Lucy lải nhải: “Lucy, cháu cũng trạc tuổi Bích Ngọc à? Cháu đã kết hôn chưa, có người vừa ý chưa?”
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày mình bị giục lấy chồng.
Trong lòng Lucy có một cảm giác rất kỳ quái.
Hơn nữa Cung Nhã Yến còn gắp cho cô một bát đây rau xanh, mà cô thì ghét nhất là đồ chay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT