*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tất cả mọi người đêu không nghĩ tới Lucy lạnh lùng tàn nhẫn lại đặc biệt chăm sóc Đường Tuấn Nghĩa lập tức la ó nói: “Đúng rồi, hoan nghênh trở Lục Khánh Nam ấm áp móc lưng về phía anh, Đường Tuấn Nghĩa khẽ cau mày, xung quanh là một đám đàn ông hôi hám, anh ta rất không quen, hơn nữa còn có..
Quan trọng nhất, tại sao anh ta lại ở đây?
Làm sao anh ta có thể ở trên một con tàu du lịch?
Quách Cao Minh rất vui mừng khi nhìn thấy anh ta ngơ ngác từ xa, kéo người phụ nữ bên cạnh mình, “Đừng làm phiền anh ta, hiếm khi Đường Tuấn Nghĩa và Lục Khánh Nam hòa hợp với nhau như vậy. Ngày mai em hãy nói chuyện với anh ta”
Kiều Bích Ngọc vốn dĩ muốn lao tới, Đường Tuấn Nghĩa từ nhỏ đã không có người thân, bạn bè, giờ hiếm khi thấy anh ta và Ngụy Bắc, Lục Khánh Nam vỗ vai hò hét cùng nhau.
Đường Tuấn Nghĩa rất ít uống rượu, nhưng lại ngàn chén cũng không say, điều này làm cho Lục Khánh Nam cùng Ngụy Bắc khó chịu, bọn họ đều thua kém người khác, trời sinh quá bất công.
Thế là Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc càng uống nhiều hơn, đến nỗi Đường Tuấn Nghĩa nhìn mọi người xung quanh say khướt nằm trên bàn như muối bỏ bể, Đường Tuấn Nghĩa muốn tìm người nghiêm túc cũng không có cơ hội hỏi về tình hình hiện tại.
Đường Tuấn Nghĩa trong lòng nghĩ, ngày mai anh sẽ đi hỏi Kiều Bích Ngọc.
Nhưng mọi thứ phản tác dụng.
Ngày hôm sau, Đường Tuấn Nghĩa không biết vì lý do gì mà không dậy sau buổi trưa, Lucy ăn cơm trưa rồi đi đến nơi anh đang nghỉ ngơi tìm gặp anh.
Cô gõ cửa cabin vài lần, và cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Luey còn chưa lên tiếng, người đàn ông trước mặt đã trầm ngâm nhìn vào mặt cô.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng điệu này nghe đây phức tạp và nghi ngờ.
Lucy có chút ảo não không biết nên phản ứng như thế nào.
“Cô tìm tôi có chuyện gì vậy?” Ánh mắt anh càng thêm rực lửa, liên tục hỏi.
Lucy suy nghĩ hồi lâu, không hiểu sao cô cảm thấy hơi mất hứng: “Không.”
Sau đó, cô lắc đầu và quay đi.
Rafael nhìn chăm chäm vào lưng cô khi cô quay người rời đi.
Rafael không biết chuyện gì đã xảy ra.
Họ bị tống vào một ô tô.
Ngay khi Quách Cao Minh đang suy nghĩ miên man thì khi bước lên xe anh đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, “Cậu Cao Minh” Người lái xe là quản gia cũ của nhà họ Quách.
Kiều Bích Ngọc cũng ở trên chiếc xe đó, cô ấy có vẻ kinh ngạc, “Quản gia?”
“Bác, tại sao bác lại bắt cóc chúng tôi?”
Lão quản gia nhìn bọn họ từ trong kính chiếu hậu lái xe, trong lòng rất phức tạp, vướng víu, nhìn quần áo rách nát của thiếu gia nhà bọn họ, chuyến này chắc hẳn cậu ấy đã phải chịu nhiều thiệt thòi, khi bọn họ xuống thuyền, ông còn tưởng bọn họ là dân tị nạn.
“Ông chủ bị bệnh”
Lão quản gia cố ý cúi đầu, như là chăm chú lái xe, trầm giọng nói.
Khi Quách Cao Minh nghe thấy điều này, không có biểu hiện gì trên khuôn mặt của anh ấy. Ngược lại, Kiều Bích Ngọc vội kéo cánh tay của anh, “Ông nội của anh bị bệnh!”
“.. Cậu chủ đi lâu như vậy, đã hơn nửa năm: “Chưa giải thích rõ ràng thì cậu chủ đã bỏ đi. Không có tinh thần trách nhiệm. Giờ công ty loạn cả lên. Ông chủ hơn 80 rồi. Làm lụng vất vả, suốt ngày nghĩ đến chuyện ông ấy không còn người thân. Ông chủ luôn nói cháu trai sẽ không về gặp ông”
Lão quản gia vừa mở miệng nói, cứ như là đang đọc kịch bản cho sẵn.
Quách Cao Minh dường như rất im lặng, Kiều Bích Ngọc trông có vẻ xấu hổ, cúi đầu ngắm nghĩ sâu sắc về bản thân.
Vê đến biệt thự của nhà họ Quách, ai cũng nghĩ sẽ phải quỳ ở sảnh tổ tiên.
Bác Lan Quế mừng rỡ kêu lên, vội vàng chạy tới, “An toàn trở về là tốt rồi, an toàn trở về là tốt “. Khi cậu không có ở nhà, chúng tôi đều niệm Phật và chép kinh mỗi ngày” Bác Lan Quế kể lại thời gian vừa qua thật buồn như thế nào.
Kiều Bích Ngọc càng không thể đối mặt với ông lão.