*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Em hãy cố gắng tỉnh táo một chút” Rafael vô cùng căng thẳng nhìn người phụ nữ đang ở trước mặt của mình, ngay cả Bá tước mèo đen cũng cong người xù lông đầy vẻ đề phòng..

“..Em… Em không biết!” Kiều Bích Ngọc cảm thấy dường như toàn thân của mình đang đau đớn giống như bị lửa thiêu bỏng vậy.

Cô rất muốn vứt bỏ cây quyền trượng đang nằm trên tay của mình, nhưng cho dù cô làm cách nào đi nữa, dù cố gắng hết sức cũng không thể thực hiện được, giống như trên tay của cô có lực từ vậy, dù thế nào quyền trượng cũng trở lại bàn tay của cô: “Bây giờ… bây giờ em phải làm thế nào đây?” phải làm sao a!”

Ngay cả nội tạng của cô cũng bỏng rát vô cùng khó chịu. Sắc mặt của Kiều Bích Ngọc đỏ bừng một cách khác thường, giống như cơ thể của cô đang phải chịu đựng một luồng sức mạnh vô cùng to lớn, vượt quá khả năng thừa nhận của bản thân cho nên thân thể như muốn nổ tung, ngay cả hít thở cũng đều là hơi nóng khó chịu, trong lòng của cô hết sức căng thẳng và lo lắng, trái tim đập thình thịch.

“Anh dạy em đọc cái gì vậy? Em khó chịu quát Cứu em với…” Kiều Bích Ngọc vô cùng đau đớn, cố gắng hết sức giấy giụa, cô kiệt sức quỳ xuống đất, tay trái liều mạng nằm tóc của mình, cây quyền trượng trên tay phải vẫn còn nằm chặt trong lòng bàn tay của cô, cô bực tức ném quyền trượng về phía một cây to ở phía đối diện, thế nhưng giống như bàn tay của cô có lực từ vậy, quyền trượng lại trở lại trong bàn tay của cô một lần nữa. Chỉ cần cô cầm thanh quyền trượng này là toàn bộ ruột gan cô đều đau đớn như bị lửa thiêu bỏng.

Rafael cũng không cố ý hành hạ cô như: vậy, anh ta cũng không biết vì sao lại xuất hiện tình huống như thế này, trong sách cổ cũng không ghi chép trường hợp như vậy, anh ta hoảng hồn không biết mình phải làm sao, ngay cả Bá tước mèo đen cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Ngay sau đó, chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Lúc đầu cây cối rậm rạp xanh tươi lại đột nhiên dần dần khô héo một cách nhanh chóng, bằng mắt thường vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, cây cỏ trên mặt đất trực tiếp héo vàng, ngay cả gốc rễ cũng trở nên khô quát, cây xanh to lớn nhanh chóng rụng lá.

Rào rào rào rào rào rào… Lá cây trên khắp rừng rậm nhanh chóng rơi rụng chỉ còn lại những nhánh cây màu nâu đứng trơ trọi.



“Rafael! Anh lợi dụng tôi hết lần này đến lần khác!” Trên mặt của cô đầy vẻ oán hận, cô ngẩng đầu và nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh ta. Rafael chú ý thấy đôi mắt trong suốt của cô dần dần trở nên đục ngầu, trong con ngươi dần dần hãn lên những tia máu đỏ tươi, tỏa ra ánh sáng hồng kì dị giống như cây quyền trượng, tựa như lúc này ý thức của cô đã bị thứ gì thay thế, toàn thân cô đều trở nên cáu kỉnh. ngọc tản ra ánh sáng quỷ dị. Tựa như nàng ý thức đang bị cái gì thay thế trứ, cô ta cả người trở nên cáu kỉnh.

“Tôi sẽ không để cho anh sống yên!” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, giọng nói rất nhẹ.

Ngay sau đó, cô lại dễ dàng đứng lên, không còn đau đớn như bị ngọn lửa thiêu đốt giống như trước đó, sống lưng thẳng tắp, tay phải cầm cây quyền trượng vàng dài một mét bảy, không còn chống cự quyền trượng, vẻ mặt của cô trở nên kiêu ngạo và lạnh lùng, tư thế cầm quyền trượng giống như một vị vua chúa.

Rafael bay lơ lửng giữa không trung, đáy mắt anh ta lộ ra vẻ hốt hoảng: “Em… Em cần phải khống chế cảm xúc và lý trí của mình Tỉnh táo… Tỉnh táo khống chế!”

Rafael còn chưa nói dứt câu đã bị một luồng sức mạnh đánh bay về phía một cành cây cổ thụ, Rafael đập thẳng vào cổ thụ, lập tức khuôn mặt sưng lên, tím xanh, lỗ mũi trào máu tươi, đau đến mức anh ho khan không thở nổi.

Kiều Bích Ngọc đi tới trước mặt anh ta, tay phải của cô cầm quyền trượng, cô khẽ ngẩng đầu liếc nhìn dáng vẻ đau đớn luống cuống của anh ta vào lúc này nhưng trên mặt của cô lại không xuất hiện bất kỳ cảm xúc gì, ánh mắt cứng đờ như một xác chết ngàn năm, hơn nữa con ngươi đỏ tươi như màu máu càng lộ ra vẻ quái lạ.

Bá tước mèo đen xù lông xông tới tấn công cô, Bá tước xinh xắn nhưng tốc độ nhanh và sức lực mạnh mế, trên đầu móng vuốt lại có kịch độc, ngay cả rắn thần Naga trưởng thành trong thác nước mà Bá tước cũng có thể dây dưa một cách thành thạo.

Cô cũng không xoay người nhưng dường như vẫn cảm nhận được rắng sau lưng mình có người tấn công, cô giơ quyền trượng lên, Bá tước bị quảng lên chín tầng mây giống như bị một luồng sức mạnh ném bay.

Xuyên qua mây trắng, Bá tước mèo đen hốt hoảng lo sợ kêu to meo meo, cảm giác mất trọng lực thật đáng sợ. Một khi té xuống thì dù Bá tước có chín mạng cũng chắc chắn phải xuống địa ngục “.. Kiều Bích Ngọc, đừng tốn thương Bá tước!” Rafael thở hổn hển kêu to.

Cô không hứng thú gì đối với mạng sống của con mèo đen đó. Hai tròng mắt của cô đỏ tươi như màu máu một cách quái lạ: “Là cậu đã phá hư từ trường trên đảo của tôi đúng không?”

Từ trong cổ họng của cô phát ra giọng nói trầm thấp của một người đàn ông già nua mà mạnh mẽ.

“Tôi đã lập ra quy định, bất kỳ người nào đều không được phép xê dịch quan tài đá, cậu đã vi phạm quy củ của tôi, phá hủy đảo của tôi” Trong giọng nói tràn đầy lửa giận. Trong đôi mắt đỏ tươi của cô cũng đầy vẻ tức giận, cô dùng quyền trượng chỉ thẳng vào Rafael.

Mặc dù Rafael cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng anh cũng không thể ngờ là mình sẽ đau thấu tim gan thế này, tự xương cốt đến nội tạng đều đau đớn như bị đè ép muốn nổ tung, có một luồng năng lượng vô hình vô cùng mạnh mẽ đang đè ép xuống giống như một người dùng tốc độ tên lửa từ trên trời phóng xuống, đè anh ta xuống bùn đất tạo thành một cái hố sâu, anh ta không thể động đậy nổi dù chỉ là một chút giống như một xác chết, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trằng bệch như tờ giấy.

Nếu cô muốn giết anh ta thì còn dễ dàng hơn so với giết một con kiến. Bây giờ cổ họng của Rafael không phát ra được bất cứ âm thanh nào, ngay cả hít thở một chút mà anh ta cũng có cảm giác như mình đã hao phí hết toàn bộ sức lực, hơn nữa lúc này cô đã hoàntoàn không nghe bất cứ điều gì mà anh ta nói, lúc này Kiều Bích Ngọc giống như đã biến thành một người khác.

Vào một nghìn năm trước, khi quyền trượng vẫn chưa vị gãy vỡ ra thành nhiều mảnh, vị đảo chủ kia đúng là một cao thủ. Cô không thèm nói thêm với anh ta bất cứ một câu nào nữa, Rafael bị cô kéo đi.

Lúc này thân xác của Rafael chỉ còn một chút hơi tàn, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp, tay nằm quyền trượng như một vị vua chúa, cô đi phía trước, thân thể của Rafael hơi lơ lửng trên mặt đất, bị một luồng năng lực vô hình kéo theo phía sau lưng của cô.

Bá tước mèo đen bay thẳng lên mười nghìn mét trên tầng mây bằng tốc độ nhanh nhất, cảm giác nhảy dù từ trời cao mười nghìn mét như vậy vô cùng kích thích, Bá tước mèo đen sợ hãi kêu to meo meo, không ngừng vung vẩy móng vuốt cào bấu trong không trung theo bản năng, vẻ cao quý lạnh lùng như thường ngày cũng không còn chút nào nữa, Bá tước hoảng sợ không yên cứ như gặp phải thiên địch vậy.

Cô cũng không muốn lấy mạng của nó, lúc còn cách mặt đất mấy trăm mét, cô giảm tốc độ dần, cuối cùng để cho Bá tước vững vàng rơi xuống một gốc cỏ héo. Bá tước mèo đen bị dọa gần chết vẫn chưa tỉnh hồn.

Ngày xưa Bá tước vô cùng mạnh mẽ nhưng lúc này ngay cả sức bò dậy cũng không có, trơ mắt nhìn cô mang Rafael đi về phía thác nước.

Bá tước biết vị kia không phải là Kiều Bích Ngọc, đó mới chính là chủ nhân thật sự của quyền trượng. Quyền trượng bị ai đó cố ý chia ra làm ba phần rồi giấu ở ba vị trí trên đảo lớn, chính là không hy vọng người đời mang quyên trượng xuất hiện trên đời, hóa ra lý do là thế này.

Bởi vì lịch sử thực sự quá xa xôi, nhưng ghi chép có liên quan đến những thứ này đã sớm bị mọi người quên lãng.

Quyền trượng có khả năng mê muội lòng người, chiếm cứ thân xác con người, chủ nhân thật sự của nó sẽ xuất hiện lại trước mắt loài người, mạnh mẽ khó lường, không ai địch nổi.

Rafael dạy cô đọc thần chú cổ xưa, không ngờ mọi chuyện sẽ thế này. Anh ta kéo dài hơi tàn mở mắt ra, tận mắt nhìn thấy dòng nước trên thác nước.

lớn rẽ ra làm hai nhường đường cô, cô bước vào trong với tư thế như một vị vua, không hề ướt nước dù chỉ là một chút.

Con đường tiến vào hang động vừa hẹp dài lại vừa tối tăm, trên vách núi lại thường đột nhiên phụt phụt ra mấy ngọn lửa đỏ như màu máu, treo lơ lửng trên vách núi như hồn ma, cách hai mét lại có một ngọn lửa quỷ dị như vậy, ánh lửa liên tục nhún nhảy theo bước chân của cô, kéo dài vào tận bên trong hang sâu.

Nơi này vừa tối tăm, bẩn thỉu lại tanh hôi, bốn phía được ánh sáng đỏ quỷ dị như màu máu lơ lửng chiếu sáng, toàn bộ bên trong hang động phía sau thác nước đột nhiên sáng lên. Ánh sáng đỏ như màu máu lan tràn ra khắp hang động tối tăm ẩm ướt.

Đồng thời luồng sức mạnh vô hình vẫn luôn mang Rafael bay lơ lửng theo sau lưng cô lại đột nhiên biết mất, anh ta bị té lăn trên đất. Nơi này chính là nơi mà cô muốn mang anh ta tới, cũng chính là hang núi của rắn thần Naga.

“…_Đi ra đi!” Cô mở miệng, giọng nói âm vang, già nua và mờ ảo giống như vang lên từ thời cổ xưa. Ở trong động, rằn thần Naga cuộn tròn sau màn nước, đôi mắt rắn kì dị tràn đầy vẻ kiêng ky, hoàn toàn không dám đến gần cô.

Toàn thân của Rafael đều đau đớn khó chịu, anh ta hơi quay đầu thì nhìn thấy rắn thần Naga vô cùng sợ hãi. Mà ngay lúc này lại có một đám người không có đầu óc, không biết sống chết vọt vào.

“Rafaell” Đại thủ lĩnh khí thế hung hăng rống to.

““Rafaell Tên phản bội này!” Trong mắt của Đại thủ lĩnh, chỉ có Rafael có thể đọc hiểu quyển sách cổ đã bị trộm kia, cho nên chắc chăn là Rafael mưu đồ gây rối, muốn lợi dụng người phụ nữ kia để cướp lại cây quyền trượng tượng trưng cho thân phận của anh ta.

Đại thủ lĩnh giận dữ không kiềm chế được, rống to trong hang động: “Rafael! Mẹ của cậu là Elisa đang nằm trong tay của tôi, mau giao quyền trượng ra! Nếu không tôi sẽ lập tức đốt xác bà ta!”

Lần nào Đại thủ lĩnh cũng dùng một chiêu này với Rafael để ép anh ta phải nhượng bộ, bao nhiêu năm rồi Rafael vẫn luôn bởi vì mẹ mình nên bị kiềm chế.

“Elisal” Trong hang động truyền ra một giọng nói khàn khàn già nua, người đó châm chậm nhớ ra cái tên quen thuộc này. Tất cả người của Đại thủ lĩnh đã hoàn toàn xông vào hang động sau thác nước, hình như giọng nói già nua lâu đời này đã dần dần gợi lên lý trí của bọn họ.

Trong hang động sau thác nước còn có người ngoài. Hơn nữa, gần như bọn họ đã hoàn toàn quên mất rằng trong hang động còn có một vị rắn thân Naga vô cùng nguy hiểm, tại sao rằn thần Naga lại im lặng như vậy.

Lần trước rắn thần Naga giận dữ không thế kiềm chế đã dùng thân rắn to lớn của nó đập rung cả hang động, định xông phá thác nước lớn.

Còn nữa, hang động phía sau thác nước lại sáng như vậy những ngọn lửa đỏ quỷ dị đang lơ lửng giữa vách núi kia thật sự quá quái lạ. Đến vào giờ phút này, người của Đại thủ lĩnh mới bắt đầu căng thẳng không yên, tim đập thình thịch.

“Rafael!” Đại thủ vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ, Đại thủ lĩnh muốn hỏi gì đó nhưng mới vừa nghẹn trong cổ họng nhưng thân thể đệ nhất phu nhân Elisa của ông ta đang ở bên cạnh đã bay lơ lửng.

“Ông là aï?”

“Cô lại là ai?” Bốn phía đều có ánh sáng đỏ như màu máu mê loạn tầm mắt của bọn họ, các trưởng lão nhìn thấy bóng người giữa hang động đang cầm quyền trượng, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Cô ngông cuồng cười to, giọng nói già nua và trầm thấp: “Tôi là ai ư? Tôi chính là chủ nhân chân chính của hòn đảo này!” Giọng nói mạnh mẽ vang khắp hang động. Chủ nhân chân chính của hòn đảo này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play