Bọn người Ngụy Bắc đang vui vẻ trở nên tỉnh táo lại, lập tức lộ vẻ hơi nghỉ hoặc, cả tập thể nhìn về phía Lucy: “Sao cô không tiện thể cứu cô ấy ra luôn”
Lucy giấu mình ở bên người Cung Nhã Trang, cô ta làm lâu vệ sĩ ở bên cạnh bà ấy lâu như vậy, đương nhiên là có năng lực và cách thức để cứu Kiều Bích Ngọc ra.
“Cô cứu được cả con hổ, sao lại không cứu được Kiều Bích Ngọc thế” Lục Khánh Nam nói.
Trước đó hổ trẳng uy phong cũng bị người của thủ lĩnh nhốt, lúc này vết thương đã tốt hơn một chút bèn ngẩng cao đầu hổ, uy phong lẫm liệt đi theo bọn họ.
Nó đang ngồi xổm bên bờ sông uống từng ngụm nước thật lớn thì bỗng nhiên đứng thẳng dậy, hung thần ác sát kêu to một tiếng với Lucy, vô cùng bất mãn.
“Các người đừng hỏi nhiều như thế chứ!”
Lucy tức giận trừng lại.
“Tôi làm gì đương nhiên cũng có cái lý của tôi, không cần phải giải thích với các người.”
Nhưng Quách Cao Minh lại dùng ánh mắt âm u khó dò, nặng nề nhìn chằm chẳm vào sườn mặt của Lucy.
Lucy cảm giác rất áp lực, trong đầu đang cố gắng nghĩ xem nên làm thế nào để mọi người bỏ qua chuyện này. Mỗi lần cô ta làm chuyện gì có liên quan đến Kiều Bích Ngọc thì đều có kết quả không tốt.
Mà bọn người Ngụy Bắc và Hầu Tử lại lén nháy mắt ra dấu với nhau, mấy người bọn họ biết rất rõ một bí mật. Thật ra người phụ nữ mạnh mẽ Luey này lại có tình cảm với Quách Cao Minh.
Rất nhiều năm trước, Quách Cao Minh vô tình cứu được Lucy hấp hối chỉ còn một hơi thở. Sau khi Lucy khỏe mạnh lại phát hiện ra thân thủ siêu nhanh nhẹn của cô ta, thế là được Quách Cao Minh nhận làm đội viên luôn.
Lucy từng rất ngây thơ, suốt ngày ở trong căn cứ kêu đại ca này, đại ca nọ, vô cùng nhí nhảnh. Nhưng mọi người cũng nghe nói có lần cô ta chạy tới tỏ tình, kết quả bị Quách Cao.
Minh giội cho một xô nước lạnh, sau đó Lucy càng chăm chỉ huấn luyện hơn, càng ngày càng trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Nếu nói Lucy cố ý đẩy Kiều Bích Ngọc xuống, bọn Ngụy Bắc nghĩ một lát thì cảm thấy cũng rất có thể.
Dù sao bọn họ vốn cũng không phải là thiện nam thiện nữ gì, nếu có cơ hội quật ngã tình địch và đối thủ cạnh tranh thì đương nhiên phải ra tay một cách quả quyết, tàn độc, đó mới là phong cách của Lucy.
Luey bị Quách Cao Minh nhìn chăm chằm thì vô cùng gượng gạo, cười ha ha: “Trước đó tôi xâm nhập vào trong nơi ở của trưởng lão trộm sách cổ thì đúng lúc gặp Rafael nên đánh với anh ta một trận. Rafael bảo tôi tặng sách cổ cho anh ta, trong sách cổ toàn dùng từ ngữ cổ, Rafael nói anh ta có thể đọc được, nếu tôi đưa thì anh ta sẽ cầm sách cổ đi cứu Kiều Bích Ngọc”
“Đương nhiên tôi không thể tùy tiện tin tưởng anh ta, cuối cùng tôi và anh ta xé sách cổ thành hai phần, lấy một phần đi.”
“Tôi vất vả lắm mới chui được vào lồng giam, chuẩn bị cứu Kiều Bích Ngọc ra. Rafael cũng xông vào theo, để tránh kinh động nhiều vệ sĩ hơn, tôi không thể làm gì khác hơn là rút lui, Rafael cứu được Kiều Bích Ngọc, hẳn hai người bọn họ cũng đã trốn xa”
Lucy nhìn thẳng vào mắt Quách Cao Minh, nói giọng rất thành khẩn, không hề giống như đang nói dối.
Không thể không nói, trình độ nói dối của Lucy đã đạt đến mức không chớp mắt không run tay. Lúc ấy Rafael căn bản không hề nói với cô ta là mình sẽ đi cứu Kiều Bích Ngọc, thật ra lúc ấy Lucy chỉ đoán mà thôi.
Mọi người nghe xong, tin tưởng ngay không hề nghỉ ngờ.
Mà Quách Cao Minh cũng chỉ lạnh nhạt hỏi một câu: “Đó là sách gì?”
Lucy nghiêm túc trả lời: “Liên quan tới lịch sử tồn tại của quyền trượng và cách sử dụng nó.
“Thời khắc nguy hiểm như vậy, sắp mất mạng tới nơi rồi mà cô còn đi trộm một quyển sách râu ria” Hầu Tử thán một tiếng.
Lucy khinh thường lườm bọn họ một cái, quát: “Dù tôi không hiểu quyển sách đó viết cái gì, nhưng ngay cả Rafael cũng chui vào để trộm thì hẳn tôi đã đoán đúng là quyển sách này rất quan trọng. Nếu Kiều Bích Ngọc học được cách sử dụng quyền trượng như thế nào, chúng ta cũng sẽ không bị thủ lĩnh chèn ép một cách bị động như vậy”
“Thanh quyền trượng đó lợi hại như vậy à?”
“Ngày đó khi thủ lĩnh huy động quyền trượng, đám rần bao vây chúng ta đều bị một sức mạnh vô hình nào đó đẩy ra thật xa…”
Ngụy Bắc và Hầu Tử thảo luận Luey thốt ra ngay: “Thanh quyền trượng đó đã nhận Kiều Bích Ngọc làm chủ nhân, nhưng đồ ngốc Kiều Bích Ngọc lại không biết dùng”
Quách Cao Minh lạnh nhạt nhìn cô ta, Lucy lập tức ngậm miệng lại “Thanh quyền trượng đó bị cố ý chia ra làm ba, chắc canh ta là vì nguyên nhân nào đó”
Quách Cao Minh có tính cách cẩn thận.
Anh cảm thấy chuyện nghịch thiên như ghép quyền trượng lại một lần nữa cũng không phải là một chuyện tốt, ngược lại sẽ gây ra những chuyện gì đó mà bọn họ không biết được Bọn người Lucy và Ngụy Bắc đang nghiêm túc suy nghĩ lời anh nói thì người nguyên thủy Tang Ba bỗng nhiên gào lên một tiếng, tất cả mọi người lập tức cảnh giác quay đầu nhìn lại Nữ tộc trưởng người nguyên thủy, mẹ của Tang Ba quỳ sụp xuống mặt đất, mặt nhuốm vẻ bi thương. Bà ấy lẩm bẩm gì đó trong miệng, chấp tay trước ngực, không ngừng quỳ lạy một con chim đã chết một cách thành kính.
“Bà ấy đang làm gì thế Bọn người Quách Cao Minh nhíu mày nhìn tộc trưởng người nguyên thủy đang làm nghi thức tế lễ nào đó.
Tang Ba cố gắng giải thích cho bọn họ.
Nhưng không thể vì trong số bọn họ không có ai có thể hiểu được tiếng của thổ dân người nguyên thủy, Lucy có giả nam làm vệ sĩ ẩn mình bên người Cung Nhã Trang, cũng có năng lực cứu tất cả mọi người bọn họ ra, nhưng Lucy nghe thấy mấy tiếng kì lạ này đã thấy phiền, hoàn toàn không hiểu gì.
Cua Biển đi dạo bốn phía vì đói bụng, muốn nhặt ít n, kết quả anh ta thật sự nhặt được một ít xác chim lớn trở về.
Cua Biển mang vẻ mặt hưng phấn: “Chim ở đây điên rồi, cứ bay thẳng lên trên cho đến khi đụng đầu vào thân cây, hẳn là cả đàn nghĩ quẩn muốn nhanh chóng đầu thai lại lần nữa”
Bầy chim tự sát.
Cũng có những đội viên khác phát hiện hai con lợn rừng lớn đã chết ở một nơi cách bờ sông không xa. Thi thể lợn rừng vẫn còn ấm áp, vừa mới chết chưa được bao lâu, nhưng những động vật này đều không có vết thương ở bên ngoài, trông giống như bị đột tử vậy.
Tộc trưởng người nguyên thủy gom các.
động vật chết đi lại thành một đống, tiến hành những nghỉ thức vô cùng thành kính hết quỳ rồi lại bái, trên mặt tộc trưởng người nguyên thủy đầy vẻ thấp thỏm lo âu.
Dù bọn người Quách Cao Minh không thể nói chuyện với người nguyên thủy nhưng vẫn biết chuyện này rất kì lạ.
Những động vật này bắt đầu chết một cách kì lạ.
“Thạch quan bị di động làm cho đất ở trên hải đảo bị thay đổi, những con chim và động vật này bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng”
Bọn Quách Cao Minh cùng nhau thảo luận chuyện này.
Lucy ra vẻ nghiêm túc nói: “Trước mắt quan trọng nhất là phải tìm ra Rafael. Anh ta biết được vị trí của cơ quan đá, Kiều Bích Ngọc còn bị anh ta mang đi, hẳn thanh quyền trượng kia cũng đã bị anh ta trộm.”
“Chắc canh ta đại thủ lĩnh sẽ tăng thêm nhiều người đi đuổi bắt bọn họ hơn.”
Lucy khoát khoát tay, chột dạ cười ha ha rồi nói: “Yên tâm đi, tôi đã đánh nhau với anh ta rồi. Nếu đại thủ lĩnh muốn bắt anh ta thì cũng không dễ dàng gì đâu, chắc canh ta sẽ không đuổi kịp. Hiện tại Kiều Bích Ngọc đang rất an toàn, rất an toàn.”
Bóng đêm đen kịt, đội người ở trên đảo đang trẳng trợn đuổi theo bọn họ.
Mãi đến khi bầu trời đêm lờ mờ dần dần sáng tỏ, tối tăm mờ mịt biến mất, bên phía đại thủ lĩnh vẫn chưa có tiến triển nào.
Xem ra là Lucy đã đoán đúng, người của đại thủ lĩnh muốn đuổi theo bắt Rafael và Kiều Bích Ngọc cũng không hề dễ dàng. Chuyện tránh né truy bắt của những người này chỉ như là một bữa ăn sáng đối với Rafael Trước mắt tình trạng của anh ta và Kiều Bích Ngọc coi như là tương đối an toàn.
Thường nói, đi theo gian thần thì sẽ có thịt ăn. Kiều Bích Ngọc ngoan ngoãn chạy theo Rafael cả đêm, ngoại trừ bất mãn với Rafael ra thì không hề gặp chút nguy hiểm gì, xem như là đã trải qua một đêm gió êm sóng lặng chịu đựng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT