Kiều Bích Ngọc lập tức có một loại dự cảm không lành.

Cô khẩn trương lui về phía sau, không ngừng nhìn quanh bốn phía muốn tìm một vũ khí phòng thân, nhưng cái sơn động này không có gì cả.

“Có những chuyện đã được định trước, không thể trách người khác được” Cung Nhã Trang tự mình lẩm bẩm, nhìn gương mặt hoảng hốt của cô. Gương mặt này rất giống bà ta, dù sao thì cũng là con gái ruột của bà ta mà”

“Đây là số mệnh của mày, không nên trách tao” Giọng Cung Nhã Trang bình tĩnh.

Kiều Bích Ngọc nghe xong liền hiểu, bà ta muốn âm thầm dùng hình phạt riêng “Mẹ sinh con ra có thể không nuôi con, không cần con. Nhưng con nợ mẹ cái gì chứ?

Sao mẹ lại đối xử với con như vậy?” Hốc mắt Kiều Bích Ngọc đỏ hoe, cô dựa người vào lồng sắt, đứng thẳng.

Cung Nhã Trang dường như có chút chột dạ, âm thanh cao hơn, chua ngoa nói: “Tao nói rồi, đây là số mệnh của mày”

Kiều Bích Ngọc cảm thấy buồn cười, nghiến răng nghiến lợi: “Con không phục số mệnh, con không tin những thứ này”

“Tính cách của mày như vậy, quả thật không thích hợp sinh tồn trên đảo này của chúng ta” Cung Nhã Trang đối mặt với cô, dân dần cảm thấy đắc ý: “Bọn họ quyết định phải xử tử mày. Không phải là tao không cần mày mà là không còn cách nào khác nữa”

“Hơn nữa, mày chết trong tay tao, ít nhất có thể giảm bớt một chút đau khổ cho mày: Kiều Bích Ngọc nghe thấy những lời này, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Cô chỉ cho rằng những người này đánh cô chỉ để phát tiết, ai mà ngờ mấy người này lại muốn mạng của cô.

Tim cô đập loạn xạ, không ngừng nhìn bốn phía Không còn cách nào khác.

Làm thế nào bây giờ?

Cung Nhã Trang quay đầu nhìn thị vệ thân cận bên người của bà ta rồi giao phó. Trong mắt đem theo sự hiền hòa: “Một đao giết chết, để nó lên đường thanh thản một chút”

Vừa dứt lời, sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhọt, trong lòng đã nằm chắc là không thể đánh lại người thị vệ thân cận bên người này nhưng vẫn muốn liều mạng đánh một trận.

Kiều Bích Ngọc định liều mạng đánh trả đối phương nhưng không ngờ rắng đối phương lại giơ súng lên, dùng báng súng đập vào sau gáy Cung Nhã Trang. Cung Nhã Trang không hề phòng bị, bị choáng váng rồi ngã lăn trên đất, rơi vào hôn mê.

Kiều Bích Ngọc kinh ngạc nhìn cảnh tượng ly kì này, càng cảnh giác lui về phía sau.

Trong đầu Kiều Bích Ngọc thoáng qua vô số loại khả năng. Có thể đối phương là người của trưởng lão, người của đại thủ lĩnh, nội gián của người phụ nữ nào đó.

“Kiều Bích Ngọc, tôi không ngờ rằng cô có thể sống ở nơi cứt chim cũng không có mà ăn này lâu đến như vậy. Cô thật ngoan cường đấy” Tiếng cười nhạo báng này vô cùng quen thuộc.

Đối phương nâng vành nón của mình lên, lộ ra một đôi ánh mắt sáng ngời Đầu óc Kiều Bích Ngọc chậm chạp: “Lucy?”_m thanh từ trong cổ họng cô phát ra, ngay cả cô cũng không dám tin.

“Cô đúng là quá vô dụng. Lần trước, ông chủ đứng từ xa nhìn bóng người của tôi đã có thể nhận ra. Tôi đứng trước mặt cô mà cô lại giống như mù không thấy vậy. Tự cô hù dọa mình chứ đâu” Lucy vẫn vô tình nhạo báng như vậy.

Mặc dù bị Lucy cười nhạo nhưng Kiều Bích Ngọc vẫn cảm động muốn khóc.

“Lucy, cô mất tích lâu như vậy, tôi cho rằng cô đã chết rồi: Lucy giận dữ nói: “Mẹ nó, mộ cô có xanh cỏ thì tôi cũng chưa chết đâu”

Không ngờ rằng đúng giây phút sinh tử lại có thể gặp được bạn cũ. Kiều Bích Ngọc đã quen với sự cười nhạo này, trong lòng vô cùng cảm động.

“Luey, sau khi tôi với cô mất liên lạc, sau cô lại trở thành thị vệ thân cận bên người của mẹ tôi?”

Vẻ mặt của Lucy lập tức nghiêm túc: “Chuyện này nói ra rất dài dòng. Bây giờ, có chuyện quan trọng hơn mà tôi muốn nói cho cô”

Kiều Bích Ngọc liếc mắt nhìn người mẹ đã bị đánh ngất xỉu của mình, gật đầu liên tục: “Chúng ta chạy trước rồi nói sau”

Lucy ngắt lời nói: “Ai nói tôi vào đây để cứu cô ra?”

Kiều Bích Ngọc ngớ người, sau đó nổi giận: “Cô vào đây không phải để cứu tôi ra ngoài?”

Lucy xua tay: “Cứu cậu ra ngoài ư? Đừng ngu ngốc thế chứ, bên ngoài sơn động nhất định là đã tăng thêm người rồi. Chúng ta mà ra ngoài nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong mất.

Cô cho rằng tôi là ông trời sao.”

“Cứu cô ra ngoài độ khó quá lớn, chuyện vô ích như vậy tôi không làm”

Nghe những lời ấy rõ ràng mạch lạc, rất có đạo lý. Nhưng giọng điệu này lại khiến cho người nghe cảm thấy không thoải mái. Lucy này có cảm giác như chỉ qua loa lấy lệ Kiều Bích Ngọc nghiến răng nghiến lợi: “Vậy cô vào đây tìm tôi để làm gì?”

Lucy nhét cuốn sách cỏ trong ngực cho cô: “Cuốn sách này, cô tự mình xem ký đi, học.

hành cho nghiêm túc. Mạng của tôi và ông chủ của tất cả mọi người đều nằm trong cuốn sách này. Cô nhất định phải đọc nó để mở mang kiến thức. Vất vả lắm tôi mới trộm được nó từ chỗ ở của trưởng lão đấy”

Mặt Kiều Bích Ngọc không cảm giác nhận lấy cuốn sách cổ này. Trên đó vẽ đầy những chữ tượng hình cổ xưa, một chữ cũng không hiểu, không biết là đang viết cái gì.

“Cho nên, cô lừa gạt mẹ tôi đưa cô vào đây chỉ là để đưa cho tôi cuốn sách rách rưới này sao?”

“Ừ” Lucy gật đầu.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc rất tuyệt vọng, lập tức cảm thấy sự cảm động của mình vừa nấy thật chẳng ra làm sao.

Cô gái Lucy chết tiệt này, không đáng tin mà. Cô còn mong đợi là cô ta có thể cứu mình ra khỏi đây. Ai ngờ cô ta lại mang đến muốn cuốn sách rách rưới, có nhóm lửa cũng không đủ dùng Lucy nhìn thấy biểu cảm thay đổi nhanh chóng của cô, tâm trạng rất thỏa mãn, bổ sung thêm: “Quả thật là cha cô đã ra lệnh, trưởng lão vô công đồi nghề thì sẽ nghĩ đến việc giết chết cô. Cô tự mình bảo trọng nhé”

“Cảm ơn đã nhắc nhở. Kiều Bích Ngọc trịnh trọng chế giêu nói.

“Đừng như thế chứ, đừng có giận dõi tôi như thế”Lucy nhìn thấy cô lo lắng như vậy, tâm trạng rất khoái trá: “Mặc dù cứu cô ra khỏi đây rất khó, nhưng mà lúc nào đó sẽ có người đến cứu cô.”

Kiều Bích Ngọc chen miệng nói: “Quách Cao Minh cũng khó bảo toàn tính mạng của mình”

“Ông chủ sao? Tôi không nói nói ông chủ sẽ tới cứu co.”

Luey tự lẩm bẩm: “Dù sao thì lần này, xem ra anh ấy cũng không chết được… Hẳn là anh ấy sẽ đến cứu cô”

Lucy kéo Kiều Bích Ngọc rồi đẩy cô vào bên trong lồng sắt, còn giúp cô khóa cửa lại.

Mặt Kiều Bích Ngọc đầy kinh ngạc: “Cô làm gì thế?”

Nói mình không cứu cô ra ngoài được thì cũng thôi đi, đằng này còn giúp cô khóa cửa lại.

Lucy thấy thời gian sắp hết rồi, không dám chậm trễ nữa. Cô ta đỡ Cung Nhã Trang đang hôn mê dậy, đứng trước lồng sắt đối mặt với Kiều Bích Ngọc: “Kiều Bích Ngọc, cô tự mình thu xếp ổn thỏa đi”

“Bây giờ… Tôi phải đi cứu ông chủ”

“Cô, cô đứng lại cho tôi.” Kiều Bích Ngọc giận dữ: “Cô nói cho rõ ràng đi”

Có thể là Lucy cảm thấy cô quá đáng thương hoặc là sợ sau này đi gặp Quách Cao Minh sẽ bị anh giáo huấn, suy nghĩ một chút, lương tâm trỗi dậy. Cô ta xoay người, ném chìa khóa sắt cho Kiều Minh Ngọc: “Đây là chìa khóa vạn năng do tôi phát minh ra. Cô có thể mở được tất cả các loại khóa, cho cô một cái.”

“Còn nữa, chẳng mấy chốc anh trai cô sẽ đến cứu cô thôi. Nếu như cô sợ bị anh ta gây khó thì cậu sẽ dùng suối hồi sinh để phản chế anh ta”

“Suối hồi sinh?” Biểu cảm Kiều Bích Ngọc ngơ ngác, lập tức truy hỏi: “Suối hồi sinh ở đâu?”

Lucy đỡ Cung Nhã Trang đang hôn mê đi ra bên ngoài cửa sơn động, cô ta nghiêng người sang, gương mặt lộ vẻ châm biếm: “Suối hồi sinh chính là ánh mắt của Naga”

Từ trước đến giờ Cung Nhã Trang đều rất ngông cuồng. Lucy đỡ bà ta, làm bộ không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi sơn động. Lính canh cũng không nhìn ra điểm gì khác thường nên cũng để mặc cho bọn họ rời đi.

Lập tức vào trong sơn động kiểm tra hết các khóa sắt, tất cả đều bình thường. Bọn họ cẩn thận quan sát phạm nhân Kiều Bích Ngọc lần nữa rồi lui ra ngoài hết.

Chờ đến khi mấy tên lính canh ra ngoài hết, trong lòng Kiều Bích Ngọc lại gợn sóng dữ Trên tay cô cầm chìa khóa vạn năng và một nửa cuốn sách cổ mà Lucy đưa cho.

“Suối hồi sing, ánh mắt của Naga” Cô không dám tin lâm bầm.

Rắn thần Naga trấn giữ thác nước lớn.

Hai mắt của rắn thần Naga rất quái dị, giống như yếu quái mê hoặc lòng người Nhưng điều khiến cho Kiều Bích Ngọc.

cảm thấy không thể tin nổi chính là cô gái kia đã nói, anh trai cô sẽ mạo hiểm đến cứu cô sao?

Cô thật sự không thể tin tưởng Rafael Bây giờ bị nhốt trong lòng giam như vậy.

Bên ngoài còn có rất nhiều người canh chừng.

Theo lời Lucy, Rafael sẽ đến cứu cô.

Đánh cược như vậy, phần thắng có phải quá thấp hay không?

Kiều Bích Ngọc lén dở mấy trang sách cổ ra, xem đi xem lại cũng không hiểu gì. Cô cảm thấy như Lucy đang cố ý đùa giỡn cô vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play