“Thủ lĩnh, không thể giết cô chủ được” Nhị trưởng lão dẫn đầu một đám người đột nhiên xông vào phòng.

Bình thường trong thời gian dùng cơm của đại thủ lĩnh, thì nếu không được truyền triệu, không ai dám đột nhiên xông vào.

Sắc mặt đại thủ lĩnh vô cùng u ám khó coi, ông ta ghét nhất những ai dám khiêu chiến quyền uy của hắn. Ông ta tức giận, lập tức nói: “Cút hết ra ngoài cho tal”

“Thủ lĩnh”

“Thủ lĩnh, chúng ta không thể giết cô chủ được!”

Nhị trưởng lão và năm vị trưởng lão còn lại đứng ở đầu bên kia bàn ăn, kiên trì cúi đầu thật thấp, không hề có ý định đi ra ngoài.

Trên hòn đảo, tất cả mọi chuyện, chết hay sống, thì đều do một câu nói của đại thủ lĩnh là đều được quyết định xong. Thế nhưng có một vài chuyện quan trọng liên quan đến hòn đảo này thì những trưởng lão như ông ta vẫn phải đứng ra can ngăn. . Đam Mỹ Sắc

“Cô chủ?” Đại thủ lĩnh nhìn đám lão già cố chấp đứng trước mặt, sắc mặt giận dữ, ông ta nở nụ cười lạnh: “Ta không hề thừa nhận nó!

Ai cho các người gọi nó là cô chủ?”

Cung Nhã Trang ngồi bên cạnh bàn ăn bầu bạn với ông ta cũng phải ngẩng đầu lên, nghiêm nghị nói: “Các người muốn tạo phản cả rồi à, lại còn dám dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện với thủ lĩnh của chúng 1a?”

“Mạng sống của đứa con gái kia là do chúng ta cho, coi như cha của nó muốn nó chết thì nó cũng phải chết, đó là điều đương nhiên”

Nhị trưởng lão trời sinh có thân hình khôi ngô cao lớn, gương mặt đen sạm hung ác.

Ông ta hung hăng nhìn Cung Nhã Trang một cái: “Phu nhân, cô chủ là chủ nhân đã lập khế ước bằng máu với cây quyền trượng, nên không thể giết được!”

Mặc dù ông ta gọi bà ta một tiếng “Phu nhân”, nhưng thật ra lại không hề có chút kính trọng nào.

Sắc mặt thủ lĩnh vô cùng u ám khó coi, ông ta không ngờ rằng nhị trưởng lão lại dám cầm đầu đám lão già ngoan cố này, lại nhanh chóng nhận ra được sự kì lạ của cây quyền trượng như thế.

Căn cứ vào những gì mà tổ tiên của bọn họ ghi chép, thì chủ nhân của cây quyền trượng cũng chính là chủ nhân của hòn đảo.

Đại trưởng lão Fusco đã rơi vào trầm tư, sau đó, ông ta tiến lên một bước, đi đến trước mặt nhị trưởng lão, nói: “… Andrew, ông lại vì một kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện ở trên đảo mà dẫn theo những người khác ngang nhiên mạo phạm, cãi lời đại thủ lĩnh ư? Ông đang muốn làm cái gì vậy hả?”

Mặc dù đại trưởng lão Fusco có dáng người nhỏ bé chỉ cao có một mét năm, ngũ quan xấu xí, nhưng ông †a có một đôi mắt vô cùng sắc bén và ác liệt, cho nên, địa vị đại trưởng lão thuộc về ông ta cũng không có gì phải nghỉ ngờ.

Những năm gần đây, bảy đại trưởng lão trên đảo lấy nhị trưởng lão cầm đầu theo phe bảo thủ, nội tâm bọn họ cũng vô cùng bất mãn với người thủ lĩnh hiện tại của bọn họ. August quá cố chấp, ngang ngược, hành động theo cảm tính cá nhân lại lên nắm quyền, hay làm xãng làm bậy, không biết lo nghĩ chu toàn, cũng không cống hiến được gì để giúp hòn đảo phát triển.

Sâu trong thâm tâm, nhị trưởng lão âm thầm hi vọng Rafael có thể lên thay thế thủ lĩnh hiện tại, hi vọng anh ta có thể mang tới cơ hội mới cho hòn đảo. Thế nhưng đại thủ lĩnh hiện tại vẫn còn đang khỏe mạnh cường tráng, vả lại, ông ta còn có đại trưởng lão ủng hộ trên mọi phương diện.

Nhị trưởng lão to mồm nói: “Fusco, tổ tiên của chúng ta đời đời kiếp kiếp ở trên hòn đảo này, hòn đảo này chính là nơi chôn rau cắt rốn, là quê hương của chúng ta, chúng ta cũng có một thủ lĩnh để lãnh đạo mình… Thế nhưng hôm nay lời rắn thần Naga nói, tất cả mọi người cũng nghe thấy rất rõ. Thủ lĩnh không phải là quyền trượng của chúng ta, căn cứ vào những gì được tố tiên ghi chép và truyền lại, thì chủ nhân của quyền trượng mới là người chúng ta phải phò tá…”

Đại trưởng lão quát lên: “Cô ta chỉ là một kẻ ngoại đạo ở bên ngoài, có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào. Lỡ như cô ta dẫn theo người ngoài vào đảo, thì hòn đảo này của chúng ta sẽ bị súng lửa xâm chiếm, nền văn minh được lưu truyên ngàn năm cũng sẽ bị đám người có dã tâm độc ác bên ngoài kia đến phá hủy”

Các trưởng lão nghe ông ta nói vậy xong, nội tâm cũng hơi dao động. Thật ra bọn họ cũng không tin tưởng lắm vào đứa con gái đột nhiên xuất hiện kia của thủ lĩnh.

Nhị trưởng lão vẫn cứng đầu cứng cổ phân tích: “Bất kể là như thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể giết chết cô bé được. Chúng ta có thể quan sát nó một thời gian rồi hãng đưa ra phán quyết”

Đại trưởng lão và nhị trưởng lão tranh cãi căng thẳng đến mức mặt đỏ đến tận mang tai.

“Câm miệng!”

Đại thủ lĩnh không nhịn được nữa, không kìm chế được cơn giận, cầm quyền trượng lên hung hăng gõ một cái xuống nền nhà. Tiếng kim loại va xuống nền đất vang lên “Bịch” một tiếng.

Mọi người lập tức kiêng dè mà cúi đầu.

Nhị trưởng lão cũng không dám tiếp tục tranh cãi với đại trưởng lão, nhưng trong lòng ông ta vẫn không phục Ở trên hòn đảo này, thủ lĩnh có thể dùng vũ lực để thống trị tất cả, nhưng cũng nhất định phải lấy lý lẽ để thu phục được lòng dân.

Đại thủ lĩnh cũng biết cách phải làm sao mới có thể thuyết phục được những kẻ ngoan cố như nhị trưởng lão này.

“Andrew, ông cho rằng con nhóc kia có ích gi với hòn đảo này của chúng ta?” Đại thủ lĩnh dò hỏi Nhị trưởng lão suy nghĩ rồi lắc đầu.

Bọn họ hoàn toàn không biết gì về người phụ nữ kia cả.

“Theo như lời ông nói, trăm ngàn năm qua tổ tiên của chúng ta vẫn luôn sống trên mảnh đất này, chúng ta sinh hoạt một cách trật tự theo quy luật, bình yên vô sự, rất ghét những kẻ ngoại đạo xâm nhập quấy rầy”

“Mà bây giờ, tai họa lớn đang tới, bọn họ tới thôn tính lãnh thố của chúng ta, uy hiếp mạng sống của chúng ta. Núi lửa dưới đáy biển phun trào, mãnh liệt dồn tới ven biển, khu vực gần biển đã gặp phải núi lở từ lâu, hòn đảo thứ ba này trước mắt là nơi an toàn nhất với chúng ta.

Nhưng chúng ta đều biết rằng, còn có vô số thiên thạch có khả năng rơi từ trên trời xuống, khi đó, chúng ta, hòn đảo của chúng ta sẽ chìm trong biển sât Đề cập đến vấn đề thiên tai, các trưởng lão đều trở nên nghiêm túc.

Nếu không phải vì thiên tai đột nhiên ập tới, thì bọn họ cũng không phải rời bỏ cuộc sống an nhàn ở hòn đảo thứ hai Hòn đảo đó của bọn họ đã sắp chìm trong biển khơi.

Trường địa từ của hòn đảo đó rất đặc biệt, vị trí của nó nằm ở ngay tại trung tâm đặt quan tài đá của hòn đảo, Rafael đã di chuyển quan tài đá đó, làm nhiễu loạn toàn bộ trường địa từ, cho nên dẫn tới thiên tai “Đưa Rafael tới!” Nhân cơ hội này, đại thủ lĩnh lập tức bình tĩnh truyền lệnh ra ngoài.

Các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau, nhao nhao lùi sang hai bên, nhường lại một lối chính giữa cho Rafael Rafael vừa tiến tới đã ưỡn thẳng lưng, nhìn thẳng vào người cha ngồi ở đầu bên kia bàn ăn. Cho dù lúc này anh ta đang dùng “thứ gì đó” của người khác, thế nhưng trong mắt vẫn chỉ có bài xích và oán hận.

“Quan tài đá ở đâu?”

Đại thủ lĩnh không bao giờ nói chuyện theo kiểu cha con yêu thương nhau với Rafael, mà chỉ nói thẳng như đang nói chuyện với thuộc hạ, lạnh lùng trách cứ và quát mắng.

Các trưởng lão nghe thấy bọn họ chất vấn như vậy thì đều hiểu, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Rafael. Bây giờ chuyện quan trọng nhất không phải là chủ nhân của quyền trượng là ai, mà là phải lập tức cứu vấn nguy cơ bị chìm của hòn đảo.

Rafael cũng chẳng phải một đứa con ngoan, anh ta cười lạnh, không đáp mà hỏi lại: “Suối phục sinh ở đâu?”

Rất rõ ràng Rafael không hề quan tâm đến hòn đảo kia có sắp chìm xuống biển hay không. Tất cả mọi người chôn cùng nhau cũng không tệ, bọn họ muốn biết quan tài đá ở đâu, còn anh ta thì muốn biết được vị trí của suối phục sinh.

Theo truyền thuyết, chỉ cần khôi phục lại được cây quyền trượng từ ba đoạn đứt gãy, thì có thể tìm ra được suối phục sinh, nhưng.

Rafael cứ nghĩ mãi mà không ra Đại thủ lĩnh đương nhiên là biết lý do đứa con trai này của ông ta muốn có được nước suối phục sinh. Ông ta im lặng một lát rồi hung hãng trừng mắt nhìn đứa con trai mà Elisa sinh cho ông ta.

Nhị trưởng lão vội vàng tiến lên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu chủ, cậu hẳn phải nên lo lắng cho tình hình chung mới phải”

Rafael phá lên cười, mỉa mai: “Tôi không có năng lực như thế. Tôi thậm chí còn chẳng bảo vệ được bản thân mình, thì làm sao có thể bảo vệ được hòn đảo vĩ đại như thế này được chứ”

Nhị trưởng lão lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng với anh ta. Tính cách của Rafael lại ngông cuồng như vậy, thì tương lai sao có thể lên trị vì hòn đảo này được chứ.

Đại thủ lĩnh nghiêng đầu, dáng vẻ thân mật nhỏ giọng thì thầm với vị phu nhân Cung Nhã Trang này mấy câu. Trong lòng mọi người lập tức âm thầm suy đoán, dù sao thì vị phu nhân Cung Nhã Trang từ trước đến nay cũng được cưng chiều, không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì.

Ban đầu Cung Nhã Trang lộ vẻ kinh hãi, ghé lại gần vào tai thủ lĩnh xác minh lại một lần nữa, sau khi nhận được lời khẳng định của ông ta, vẻ mặt của Cung Nhã Trang hơi cứng lại một chút, sau đó lại nở một nụ cười xán lạn.

Bà ta đứng dậy khỏi ghế ngồi, hơi vội vã đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play