Hai tên thị vệ dáng người lực lưỡng nhanh chóng đi về phía lồng giam, bọn chúng ném một tảng thịt tươi vào bên trong, dùng giọng nói thô kệch ồn ào để nói một câu “Ăn cơm”, sau đó không thèm để ý đến đám người trong lồng giam nữa, quay đầu rời đi.

Lục Khánh Nam bị giam giữ bên trong lồng giam nhìn chằm chằm vào tảng thịt lớn còn đẫm máu trên mặt đất, lúc này trên tảng thịt đang dính đầy bùn đất và rơm rạ, nhìn rất bẩn thỉu. Đây chính là cơm tối của bọn họ.

“Bọn chúng để cho chúng ta ăn cái thứ quái quỷ này ư?” Dạ dày Lục Khánh Nam hơi cuộn lên Cua Biến tức giận đạp một phát lên tấm ván gỗ được dựng lên làm cánh cửa trước mắt, nói: “Cho chúng ta ăn thịt sống, coi chúng ta như cầm thú à!”

Thật ra phòng giam này không giữ nổi chân bọn họ, đây chỉ là một cái động nhỏ được đào tạm ra, cửa hang được chặn lại bằng một tấm ván gỗ làm cửa.

Nếu như chỗ này dùng để nhốt vật nuôi thì còn tạm chấp nhận được.

Nhưng bọn họ là người, bọn họ sẽ dùng đầu óc, đào vào sâu hơn vào trong núi, sau đó thì nơi này chẳng khác gì một cái thùng rỗng để trưng.

Mấu chốt là đám người trông coi bên ngoài đều đang cầm vũ khí, nếu như bây giờ bọn họ xông ra ngoài, thì sẽ bị bắn thành một tổ ong vò vẽ.

Tb cũng bị nhốt chung một chỗ với bọn họ. tb là người to lớn nhất bọn, anh ta táo bạo đấm thủng mấy lỗ trên tấm ván cửa. Nếu như mọi người không liều mạng giữ anh ta lại, giải thích cho anh ta biết bây giờ không có khả năng đi ra ngoài, thì có lẽ tb đã hi sinh luôn rồi.

“Bọn chúng dùng lồng sắt để nhốt riêng Kiều Bích Ngọc lại”

Ngụy Bắc lúc này lại tương đối bình tĩnh, anh ta không quan tâm đến việc mình bị người ta cho ăn cái gì. Nói đến đây, ánh mắt anh ta vô thức nhìn về phía Quách Cao Minh.

“Cậu Minh, cậu cảm thấy vì sao bọn chúng lại muốn giam riêng Kiều Bích Ngọc sang một nơi khác?”

Quách Cao Minh không đáp lời. Đương nhiên là anh rất lo lắng cho Kiều Bích Ngọc, đánh giá bốn phía, trong đầu anh đang không ngừng suy tính xem làm cách nào mới có thể ra ngoài một cách an toàn nhất.

Những người khác cũng bắt đầu yên tĩnh lại. Kiều Bích Ngọc tay không tấc sắt, là người không có tính uy hiếp nhất trong số tất cả bọn họ, thế mà cô lại bị giam riêng trong một cái lồng sắt.

Nơi này là hòn đảo thứ ba, nếu như không phải do bị đại nạn làm ảnh hưởng đến, thì chắc chẳn các trưởng lão, cũng chính là thủ lĩnh của các hòn đảo kia, chắc chắn sẽ không mang theo người nhà rời khỏi nơi ở vốn dĩ.

Mà lần này bọn họ lại mang theo một số lượng lớn vũ khí, một cái lồng sắt duy nhất như thế mà lại chỉ dùng để giam giữ một cô gái yếu đuối.

“Có nhốt thì cũng phải là nhốt đứa con trai của ông ta là Rafal chứ. Có phải là có sai sót ở đâu rồi không?”

Lục Khánh Nam nói nhỏ. Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi bước tới, người tới chính là Rafael.

Rafael không chỉ không bị giam giữ, hơn nữa còn thay một bộ quần áo mới, sạch sẽ gọn gàng. Anh ta khoác trên mình một chiếc áo khoác dài màu xanh mực, trên đầu đội mũ trắng.

So với tình cảnh chật vật lúc trước, thì nhìn anh ta bây giờ rất hiên ngang đoan chính.

Đại thủ lĩnh sẽ không giam giữ anh ta, bởi vì ông ta cho rằng, con người vốn đều độc ác.

Thực chất con người thật của con ông ta là những kẻ máu lạnh vô tình, sao có thể đỡ những kẻ ngoại đạo không phải là người trên đảo này được chứ.

Đại thủ lĩnh vẫn luôn không tra tấn Rafael về mặt thể chất, mà ông ta tàn phá tinh thần anh ta nhiều hơn.

“Em gái nhỏ của tôi bị nhốt riêng ra một nơi thì sẽ bị làm sao đây? Để tôi đoán xem nhé…”

Rafael thản nhiên đứng trước tấm ván gỗ chắn trước cửa hang, nở nụ cười nhìn vào đám Quách Cao Minh ngồi bên trong, dùng giọng điệu bình thản chậm rãi nói: “Sẽ như bình thường thôi. Bọn họ sẽ đút cho nó ăn côn trùng, bọ cánh cứng, những thứ là đặc sản ở nơi này của chúng tôi”

“Loại bọ màu đen †o bằng một cái móng tay này, có phần xác ngoài bóng loáng cứng cáp. Bọn họ sẽ năm lấy miệng của cô ta, ép cô †a phải nuốt vào một nắm bọ cứng này. Những con bọ cứng sống này sẽ lập tức trôi theo thực quản để vào trong dạ dày, sau đó bắt đầu gặm ăn dạ dày, rồi đến các nội tạng khác ở xung quanh, lá gan, quả thận, ăn mòn dần dần”

Ánh mắt của Rafael liếc qua chỗ Quách Cao Minh, nụ cười của anh ta lại càng tươi tắn hơn.

“Đây là một phương thức để tra tấn người rất hay. Bởi vì quá trình tử vong này cần đến nửa tháng, ngày nào nạn nhân cũng phải cảm nhận nỗi đau thấu trời khi nội tạng bị cần rách ra, chảy máu. Hơn nữa, trong khi đó nạn nhân còn có thể nghe thấy được cả âm thanh gặm căn do những con bọ cứng này tạo ra..”

Sắc mặt Quách Cao Minh dần trở nên khó coi, anh vẫn nhẫn nhịn không đáp lại Rafael/ Nhưng đám người Inkn và Ngụy Bắc đã tức giận mắng to: “Con mẹ nó, mày đúng là thứ biến thái!”

“Cả nhà mày đều bị điên!”

Tên đại thủ lĩnh kia và cả Rafael đều là những kẻ vô nhân tính.

Rafael hung ác trừng mắt nhìn Quách Cao Minh, thấy anh im lặng không nói gì, anh ta bèn hừ lạnh một tiếng: “Mọi người chúng ta, ai cũng vậy”

“Vừa rồi không phải chúng mày cũng đàm phán với nhị trưởng lão để bọn họ giúp chúng mày rời khỏi đảo sao? Tất cả chúng †a đều vì lợi ích cá nhân của mình mà thôi.”

Tình cảnh hiện tại của Rafael là anh ta và cha của anh ta đang là những kẻ thù không đội trời chung. Anh ta thấy Quách Cao Minh lựa chọn nhị trưởng lão, thì chính là anh đã phản bội lại ước định trước đó của bọn họ.

Ngụy Bắc khinh thường đáp: “Nếu như là mày, thì mày cũng sẽ làm như thế thôi. Rafael mày không có bất kì con át chủ bài nào, thì bọn tao phải dựa vào đâu để tin tưởng mày đây?”

Cho tới bây giờ, nhóm bọn họ vẫn phải chịu không ít thiệt thòi, làm việc không công cho Rafael “Đúng vậy” Rafael nhún vai, anh ta thẳng thắn nói: “Hợp tác với nhị trưởng lão đúng là đáng tin cậy nhất”

Lục Khánh Nam không chịu được giọng điệu nói chuyện quái gở đấy của anh ta, tức giận mắng: “Rốt cuộc là mày tới đây để làm gì thì nói thẳng đi”

“Không có việc gì” Rafael cười nhẹ nhàng ẻ, nó Tao chỉ đến thăm đám tù nhân em xem bây giờ chúng mày như thế nào thôi”

“Quách Cao Minh, bây giờ nếu mày quỳ xuống, mở miệng cầu xin tao, thì có lẽ tao có thể giúp mày dọn xác của em gái đấy, không để cho nó chết một cách xấu xí như vậy…”

Anh ta còn chưa dứt lời, đám người Lục Khánh Nam đã gắt gỏng chửi mảng anh ta: “Cút! Cút xa một chút! Rafael, sau này chúng ta vẫn có thể gặp lại, đến lúc đó mày đừng để bản thân mình rơi vào tay bọn tao!”

Rafael nghiêm túc quan sát vẻ mặt của cả đám người, chỉ cảm thấy Quách Cao Minh bình tĩnh một cách thái quá, trong lòng anh ta bắt đầu có sự nghi ngờ. Nhưng nghe nhiều người lớn tiếng chửi mắng anh ta ồn ào như vậy, anh ta cũng không còn kiên nhẫn nữa, chỉ hừ một tiếng rồi quay người đi thẳng.

Đám người Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc nghe Rafael nói mấy lời khó nghe xong, ai nấy cũng đều không thể bình tĩnh nổi.

“Cậu Minh, chúng ta có thể rời khỏi nơi này bất cứ lúc nào, bên ngoài cũng chỉ có tám người canh gác, cùng lắm thì nhận hai phát súng mà thôi. Dù thế nào đi nữa thì chúng ta chắc chẩn có thể ra ngoài..”

“Thẳng khốn Rafael kia mặc dù đang mạnh miệng, nhưng đợi chúng ta ra ngoài được rồi, thì sẽ tìm hẳn để đàm phán lại sau.

Với tình hình hiện tại của hẳn thì vẫn sẽ chọn hợp tác với chúng ta thôi…”

Bọn họ đang lo lắng phân tích tình hình trước mắt, chỉ đợi Quách Cao Minh mở miệng.

“Chờ”

Quách Cao Minh lại chỉ đáp lại bọn họ bằng một từ này.

“Chờ đã, bây giờ còn chưa phải lúc.”

“.. Sẽ có người đến để tiếp viện cho chúng ta, bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi”

Quách Cao Minh nhẹ nhàng nói, giọng nói của anh rất nhẹ, sau đó, anh viết mấy chữ lên đất bùn “Lucy”.

Ngụy Bắc và Cua Biển, thậm chí cả Lục Khánh Nam cũng phải mở to mắt, là “Lucy”.

Không ngờ Lucy lại đang nẵm vùng trong trận doanh của đại thủ lĩnh.

Trước đó bọn họ còn lo lắng là cô ta đã bặt vô âm tín, nhưng bây giờ có Lucy tiếp viện rồi, vậy thì bọn họ rất yên tâm.

Lục Khánh Nam lộ ra một nụ cười đã lâu không thấy, cảm thấy tất cả vấn đề không còn gì lớn nữa, cô gái Lucy luôn tạo nên kỳ tích này, lúc nào cũng có biện pháp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play