Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ lại gặp lại người anh em của mình ở một nơi xa lạ như vậy trên hòn đảo thứ ba.
“Làm sao mọi người có thể đi được tới tận đây?”
Trên thực tế, con khỉ không biết gì về sự nguy hiểm của hòn đảo thứ ba, bởi vì anh và nữ tộc trưởng không gặp bất kỳ điều kỳ lạ nào cả.
“Lúc đầu chúng tôi nghĩ rằng sẽ đến hòn đảo lớn thứ hai. Nữ tộc trưởng nói với chúng tôi rằng tấm bản đồ là sai…”
Hầu Tử nói với họ rằng dịch bệnh trên đảo dã man về cơ bản đã được kiểm soát nhưng thiên tai vẫn luôn ập đến, núi lửa dưới đáy biển phun trào gây ra sóng thần cực lớn, nhấn chìm rừng gần biển, cả nhà cửa của người hoang dã, làm rung chuyển núi và nứt đất. Tất cả mọi người đều hoảng sợ và bất lực, ngay cả những con vật cũng bỏ chạy như điên.
“Bùi Hưng Nam và Cá Mập dẫn đầu đội, dẫn đầu tất cả mọi người, kể cả những người hầu trong cung điện và những người hoang dã gần đó gia nhập đội của họ thành từng nhóm, họ theo những con vật chạy lên núi”
“Tôi và Tang Ba biết được rắng bản đồ của mọi người bị sai. Chúng tôi sợ rằng mọi người sẽ bị lạc. Chúng tôi không có thời gian thảo luận với Cá Mập đã vội vàng rời đội và lên đường tìm mọi người”
Nếu bản đồ này là đúng thì bọn họ cũng không khốn khổ thế này. Nghĩ đến đây, Lục Khánh Nam phẫn nộ liếc nhìn Rafael đang dựa vào góc hang thở hổn hển.
“Bản đồ đó đã hơn 100 năm tuổi!” – Rafael nghiến răng và gầm gừ với họ.
Hòn đảo này có từ trường địa lý đặc biệt, cứ vài trăm năm lại xảy ra thiên tai rất nghiêm trọng, núi sông biến thành bãi đất phẳng, nước biển dâng đến đỉnh, địa hình trải qua nhiều thay đổi, Rafael cũng sai lầm về bản đồ này.
Anh ta đã đánh cắp bản đồ này từ Thư viện của hòn đảo thứ hai.
Một tiếng meo meo mờ nhạt. Bá tước nói, quyền trượng ở trong hang động.
Rafael vốn dĩ rất yếu ớt, nhưng vẫn rất tức giận, đứng dậy lao tới Tang Ba: “Anh đã cướp quyền trượng của tôi?”
Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam lập tức quay đầu lại, ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái: “Anh đào ra trượng dưới gốc sớm hơn chúng ta một bước?”
Vấn đề trước đây đã được đặt qua một bên, họ không quan tâm chuyện khác bây giờ họ đã có thỏa thuận với Rafael, họ đặc biệt quan tâm đến quyền trượng.
Giọng nói khàn khàn của nữ tộc trưởng man rợ đầy vẻ tức giận, hai tay nắm chặt quyền trượng đào ra từ trong bùn, được Tang Ba bảo vệ phía sau, dường như đang trách mắng Rafael.
Mặc dù bọn họ không hiểu nữ tộc trưởng thì thầm điều gì, nhưng từ giọng điệu của bà ta, dường như Rafael đã làm điều gì đó thương thiên hại lý “Quyền trượng sẽ không được trả lại cho Rafaell”
Rafael sắc mặt khó coi nhưng là không có bước qua đoạt lấy, khóe miệng mang theo ý cười, liếc mắt nhìn Quách Cao Minh.
Anh ta không có cơ hội chiến thắng trước một người như Tang Ba, nếu anh ta không có được thứ mà anh ta muốn, chỉ cần anh ta có thể dùng sức mạnh của người khác để lấy nó.
Quách Cao Minh và bọn họ muốn rời khỏi hòn đảo này, chỉ có thể hợp tác với anh ta “Quyền trượng giao cho anh vậy” – Rafael nói với giọng điệu thoải mái, hoàn toàn không lo lằng.
Quách Cao Minh không hiểu được cuộc trò chuyện giữa nữ tộc trưởng và Rafael, anh hơi do dự một chút.
Nữ tộc trưởng không ngu ngốc, bà biết mình không thể nắm giữ được quyền trượng này, đứa con trai ngu ngốc của bà mấy lần bị Kiều Bích Ngọc xúi giục, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt với bà.
Nữ tộc trưởng đã chọn nói lý lẽ với Kiều Bích Ngọc trước, hy vọng có thể ảnh hưởng đến cô.
“Ma quỷ bị trấn áp dưới cỗ quan tài đó. Tổ tiên của chúng ta có di huấn đã để lại hàng ngàn năm, chúng ta không bao giờ được phép cho bất cứ ai đột nhập vào hòn đảo thứ ba, chứ đừng nói đến việc mở quan tài. Điều đó sẽ mang đến những tai họa khủng khiếp”
Kiều Bích Ngọc đã biết những gì Rafael đã làm không phải chuyện tốt trong những bức tranh tường trong bụng núi, thấy nữ tộc trưởng già nói chuyện chân thành với cô, Kiều Bích Ngọc im lặng nghe.
“Con trai của chủ đảo đã bị trưởng lão lừa dối. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần thu thập ba người truyền thụ và mang nó về thì sẽ được công nhận là người thừa kế”
“Đại trưởng lão đã phái người đi năm mai phục ngoài đảo, cho dù chúng ta có tìm được cả ba mảnh quyền trượng cũng chỉ là một âm mưu”
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên. Rõ ràng là nữ tộc trưởng biết danh tính của Rafael, nhưng thái độ với anh ta không đặc biệt tôn trọng. Có thể thấy răng Rafael ở trên đảo không được thừa nhận, những người ở trên không tán thành anh ta.
Nhưng ở bên Rafael lâu như vậy, cô cảm thấy sao có thể dễ dàng lừa anh ta như thế.
Không quá lời khi miêu tả anh ta là người nham hiểm và xảo quyệt.
Ngay khi cô ấy nói điều gì đó, Rafael lập tức cười trừ: “Tôi đúng là vì để được sự chấp thuận của mấy lão bất tử đó mà chịu đủ loại cực khổ đi tìm ba mảnh quyền trượng này…. ha ha ha…”
Rafael không giải thích rõ lý do tại sao anh †a tìm kiếm quyền trượng nhưng từ giọng điệu chế nhạo của mình, anh ta muốn quyền trượng cho một mục đích khác.
Kiều Bích Ngọc nhớ đến hai chiếc cốc bằng đồng mà họ tìm thấy Rafael rất quý trọng hai chiếc cốc.
Theo những ghi chép trên bức tranh tường, hai chiếc cốc đó dường như có thể làm cho người chết sống lại Hai chiếc cốc này vẫn còn thiếu, khi ba mảnh quyền trượng kết hợp với nhau, quyền trượng hoàn toàn sở hữu thần lực, không chỉ có thể xua tan mọi ảo tưởng của hòn đảo thứ ba, quyền trượng còn có thể dẫn đường đến nước phục sinh.
“Anh muốn sống lại” – Kiều Bích Ngọc sắp xếp ra mọi manh mối, mơ hồ đoán được.
Đồng tử của anh ta hơi nheo lại và lộ ra vẻ nguy hiểm và u ám, anh ta im lặng một lúc, đồng thời, mọi người xung quanh đồng loạt nhìn anh ta.
Quách Cao Minh và những người khác rất giỏi quan sát, biểu cảm giận dữ và kinh ngạc trên khuôn mặt Rafael thoáng qua, câu hỏi vừa rồi của cô đã đoán đúng.
“Anh thật sự chỉ vì muốn cứu một người đã chết, mà làm rối loạn từ trường của toàn bộ hòn đảo, gây ra thảm họa thiên nhiên lớn như vậy, để mọi người làm vật hy sinh. Anh quá ích kỷ!” – Kiều Bích Ngọc tức giận mắng.
“Dù có cứu người chết như vậy cũng không có giá trị tồn tại. Vì đã là người chết nên xuống đất cho yên ổn. Mọi chuyện đã qua.
Sao lại vi phạm luật trời?”
Rafael, người luôn luôn giấu diếm, từ tận đáy lòng dường như bị đâm thủng tức giận mắng: “Nếu vi phạm luật trời thì sao? Sự tồn tại của hòn đảo này không vi phạm luật trời sao?
Lễ ra cô ấy không chết!”
Có lẽ là bởi vì khí tức của Rafael quá lạnh lùng và u ám, Kiều Bích Ngọc bắt gặp ánh mắt hận thù của anh, cô ý thức được mình nên bình tĩnh lại.
Dù không biết Rafael đã nói cô ấy là ai nhưng mọi người cũng không nhắc lại nữa.
Đây là điểm mấu chốt của Rafael.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT