*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bờ biển của hòn đảo đang yên ả bỗng trở nên điên cuồng, sóng biển từ xa ào ào về phía hòn đảo. Sóng càng lúc càng cao, đánh dữ dội vào bờ biển, bãi biển hướng ra biển lập tức bị nhấn chìm, thảm thực vật rừng ào ào, cây cối đều đổ rạp.
Sóng khổng lồ nuốt chửng hòn đảo, hoàn toàn nhấn chìm khu rừng nguyên sinh, nước biển tiếp tục dâng cao, tiếng sóng biển ào ào, gió biển sâu vẫn âm ầm.
Đột nhiên, cách đảo không xa xuất hiện một con sóng hình tròn, nhìn từ xa dường như vòng tròn nước biển đã bị đun sôi, từng đóa bọt trắng xóa liên tục nổi lên từ mặt biển.
Không đợi bất kỳ ai nghĩ tới, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa dưới đáy biển sâu xông lên, nhung nham đỏ kinh khủng phun ra.
Núi lửa dưới đáy biển phun trào ra dung nham nóng bỏng, nước biển lập tức sôi lên biến thành hơi nước, sương mù ở rìa đảo ngày càng đậm đặc, khói bụi bốc lên có chứa các thành phần hóa học phức tạp, mùi hắc trong không khí càng thêm khó chịu.
Sóng thần do núi lửa phun tiếp tục lan vào đất liền, biển động tràn vào, sinh vật tiêu vọng.
Mặt đất kịch liệt rung chuyển, chân Châu Mỹ Duy run lên, mọi người lập tức ngồi xổm xuống, sợ hãi nhìn về phía xa, đây là một cảnh tượng hủy diệt.
Nhìn thấy những hoang dã thấy nhà cửa bị phá hủy, tất cả đều lộ ra vẻ lo lắng, những người hoang dã đều quỳ xuống như van xin, run rẩy lẩm bẩm và lạy trời Mùi khó chịu trong không khí càng nồng nặc, tàn dư từ núi lửa bắt đầu bay về phía họ, họ phải trốn sang phía bên kia núi càng sớm càng tốt.
Lúc này, Tang Ba, Hầu Tử và nữ tộc trưởng đã tiến vào miền đảo thứ ba dường như đồng thời cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp do trái đất mang lại. Mặt đất gây ra một chấn động, nó kéo dài năm phút.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Hầu Tử lo lắng nhìn xung quanh, mặc dù không hiểu nữ tộc trưởng đang lẩm bẩm điều gì, nhưng anh ta thấy tộc trưởng quỳ lạy trời về một hướng, giọng điệu van xin.
Nếu như trước đây, Tang Ba sẽ quỳ lạy trời đất như mẹ anh ta thì nay anh đã đứng thẳng người, nhìn về hướng thảm họa. Anh ta học cách không cầu xin, mà là chấp nhận và nghĩ về tương lai.
Tình hình của Quách Cao Minh và những người khác có chút khởi sắc suôn sẻ. Ngụy Bắc tìm thấy cơ quan bằng gạch đá đang hoạt động, khởi động lại cơ quan, cửa đá trong phòng tối hai bên trái phải được mở ra.
“Đi qua, lấy quyền trượng lại đây” – Rafael đẩy Kiều Bích Ngọc ra, thúc giục – “Phía trước còn có những gian phòng tối khác, tôi muốn đi vào từng cái một”
Bây giờ chỉ có Kiều Bích Ngọc có thể lấy quyền trượng đó, và Rafael không có lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng cơ thể của Đường Tuấn Nghĩa, cơ thể không cầm được quyền trượng.
Quách Cao Minh là người đầu tiên không đồng ý: “Cầm lấy quyền trượng thì lập tức rời đi”
“Bên núi này còn ghi lại nhiều di tích văn hóa quý giá”
Tuy nhiên, vào lúc này, ngọn núi đột nhiên rung chuyển, dường như toàn bộ ngọn núi đang rung chuyển dữ dội, cát đá phía trên bắt đầu rơi xuống Rafael sảc mặt cũng đột nhiên thay đổi.
Đây vốn là một ngọn núi rỗng, trận động đất bất ngờ đã phá hủy cấu trúc cân bãng của ngọn núi, rung chấn ngày càng mạnh, Quách Cao Minh và những người khác lập tức cảm thấy nguy hiểm, mọi người tăng tốc chạy về phía lối ra.
“Thời gian không đủ, lối vào đã sụp đổ” – Rafael hét vào mặt họ.
Quách Cao Minh và những người khác ngập ngừng họ quay đầu lại thì thấy một tảng đá và cát lớn rơi ra, họ lao xuống và né tránh.
Con đường phía trước dường như ngày càng khó đi, tiếng đá rơi nối tiếp nhau.
Nên tin anh ta hay không?
Đây là lựa chọn liên quan đến tính mạng của họ, nhưng không có thời gian để họ suy nghĩ ni, Quách Cao Minh đầu tiên quay đầu lại và liếc nhìn Kiều Bích Ngọc. Cô cũng nhìn thấy anh, cô vươn tay ra nắm lấy tay anh.
“Con mèo đen kia, Bá Tước ở đẳng kia..”
Động vật có những bản năng nguyên thủy nhất trong những thời khắc quan trọng nhất, không thể tin được Rafael, nhưng Bá Tước thì không nói dối.
Khi đám ma già nhìn thấy Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh quay đầu thì lập tức chạy theo, không chút do dự. Bọn họ tin tưởng cô cũng giống như tin tưởng vào Quách Cao Minh.
“Không sao, không sao” – Cô thở hổn hển, an ủi chính mình.
Trái tim cô trở nên hỗn loạn, cô vẫn đuổi theo bóng dáng của Bá Tước, giờ cô đang gánh lấy sinh mạng không chỉ của chính mình mà còn cả sinh mạng của những người phía sau.
Cô chợt hiểu tại sao hầu hết những người đàn ông như Quách Cao Minh và Rafael đều lầm lì và không nói không cười, họ gánh vác quá nhiều thứ và phải bảo vệ quá nhiều điều.
“Em gái đúng là mạng lớn, làm sau cũng không chết được” – Giọng Rafael có chút gấp gáp và hiếm khi vui vẻ.
Trận động đất kéo dài khoảng 5 phút. Khi mọi thứ lắng xuống, Kiều Bích Ngọc phát hiện ra rằng họ thực sự bị ép chặt trong một đường hầm tối hẹp. Có ánh sáng mạnh từ bên ngoài chiếu vào và gió lạnh thổi vào. Đây là vách đá mà họ tìm thấy lúc đầu.
“Mau đi ra ngoài” – Rafael cũng bị sặc bụi nhưng giọng điệu thúc giục.