*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rafael liếc cô vừa định mở miệng để cô im lặng và đừng hét lên, nhưng lại có những tiếng la hét từ đầu dây bên kia.

Quách Cao Minh trong phòng tối đối diện không biết tình hình, chỉ nghe thấy tiếng cô la hét cho răng Rafael đã làm gì nàng, liền tức giận nói: “Rafael, đừng động nàng!”

“Nếu anh dám làm gì Kiều Bích Ngọc, nơi này chắc chắn sẽ bị sang bãng, chúng tôi còn rất nhiều người ở bên ngoài. Anh khốn nạn đến mức một phụ nữ cúng ức hiếp sao?”

“Cô nghĩ tôi nên cưỡng hiếp cô trước rồi mới giết, hay giết trước rồi mới cưỡng hiếp cho vừa lòng họ?”

Kiều Bích Ngọc bắt gặp ánh mắt hung dữ của anh ta cười khổ: “Không nên làm gì hết”

Rafael hung hăng trừng mắt nhìn cô, sau đó hét lên: “Tránh xa tôi rat”

Kiều Bích Ngọc sắc mặt không tốt, vì vậy cô hừ lạnh một tiếng, lập tức lui về cách anh ba bước. Cô chẳng qua là phản xạ có điều kiện, nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa nên bám lấy.

Kiều Bích Ngọc sợ Quách Cao Minh và họ lo lằng, vì vậy cô đã hét lên với họ một vài lần, bày tỏ rằng cô đã bình an vô sự.

Rafael giơ cao ngọn đuốc trong tay và đi lại dọc theo bức tường, anh đang tìm kiếm cơ cấu gạch và đá chuyển động.

Kiều Bích Ngọc thỉnh thoảng nhìn lại bộ xương trắng gồ ghề, cô chỉ liếc nhìn bộ xương của người chết trong tư thế ngồi, cho thấy người đàn ông này cũng đang ngồi khi chết, ngẩng đầu nhìn bức tường đối diện.

Vào giờ phút lâm chung cuối cùng, hắn cũng nhìn về phía bức tường đối diện, không biết đang nhìn cái gì. Kiều Bích Ngọc đi được ba bước và nhìn lại, luôn nghĩ về bộ hài cốt.

Còn Rafael thì không quan tâm đến cô lại càng không quan tâm đến một đống xương, trong hang động thế này có vài bộ xương chết là chuyện bình thường.

Không gian trong căn phòng tối này nhỏ hơn anh ta tưởng tượng. Anh không tìm thấy bất kỳ cơ quan khả nghỉ nào.

“Đây có phải là nghĩa trang không?”

“Im đi và đừng ồn ào nữa!” – Rafael hẳn học hét vào mặt cô.

Nếu là người phụ nữ khác, có thể sẽ sợ anh ta, nhưng Kiều Bích Ngọc lúc nào cũng ăn mềm, không cứng: “Tôi muốn hét lên thì sao?”

Rafael có sự giáo dục của riêng mình và anh ta hiếm khi la hét một cách thô lỗ như vậy.



“Đó là một người đàn ông. Đầu dựa vào bức tường phía sau, đến chết vẫn nhìn vào bức tường đối diện. “

Rafael nghe được nửa câu sau của cô, ngọn đuốc anh đang cầm ngay lập tức chiếu sáng về phía bức tường đối diện.

Rafael có vẻ ngạc nhiên, nó giống như bức tranh tường được ghi lại đầy đủ ở phần chính của ngọn núi, cũng có rất nhiều bức tranh. Những gì được vẽ trong căn phòng tối này không phải là cuộc sống hàng ngày của những người hoang dã, mà là những câu trả lời mà anh ta muốn Hóa ra là ở đây.

Bức tranh tường này có đầy đủ các ghi chép về hòn đảo thứ ba, về hòn đảo này, thảm họa dòng chảy thiên thạch trên đảo, thạch quan, ba mảnh quyền trượng.

Kiều Bích Ngọc không nhìn bức bích họa trên tường mà mạnh dạn đưa ngọn đuốc đến khúc xương lần nữa, đúng vậy, bên cạnh khúc xương có hai chiếc cốc, lúc này đã bám đầy bụi không thế nhìn rõ.

Kiều Bích Ngọc cúi xuống, không cẩn thận chạm vào những mẩu xương này, cầm lên hai chiếc cốc này và muốn nhìn kỹ “Tìm thấy gì?” – Rafael nghe thấy âm thanh đó và đột ngột quay lại, anh ta thấy rằng đứa em của mình ngốc nghếch nhưng vận may thì luôn đáng kinh ngạc.

“Không có gì”

“Lấy ra!”- Rafael lập tức thay đổi sắc mặt..

“Đó không phải là vàng, chỉ là hai chiếc cốc. Tôi lấy nó ra để xem không phải lấy trộm”

Kiều Bích Ngọc hoảng sợ bước lùi không cẩn thận đá chân của xương cốt vương vãi khắp nơi.

Rafael nhân cơ hội chộp lấy hai chiếc cốc, lau chiếc cốc dính đầy bụi. Thân chiếc cốc lộ ra họa tiết quen thuộc nhưng chỉ có trong truyền thuyết. Anh ta sững người: “Chén Thánh”

Tương truyền, Chén Thánh có thể khiến con người sống lại Hai chén thánh, một mạng đổi một mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play