Truyền thuyết kể rằng vào thời điểm hoàng hôn, hai thế giới có thể được kết nối với nhau. Kiều Bích Ngọc nhìn một bóng đen nhỏ phía trước.
Đó là một con mèo có bộ lông sẫm màu, thân hình cân đối, mảnh mai, với một đôi tai mèo dựng lên, và đôi mắt mèo vàng nhìn thẳng vào cô. Nhưng Quách Cao Minh bên cạnh nàng không nhìn thấy gi.
Kiều Bích Ngọc quỳ xuống, nặn ra một nụ cười giống như đang dỗ dành những con mèo ra hiệu với con mèo đen, cố gắng dỗ dành nhẹ nhàng: “Lại đây, lại đây..”
Các thành viên khác trong nhóm xung quanh nhìn những động tác kỳ lạ của Kiều Bích Ngọc, họ rất ngạc nhiên.
Lục Khánh Nam và những người khác đi theo hướng tượng đá nhìn, nhưng họ không nhìn thấy gì, ngoại trừ bức tượng đá khống lồ trước mặt, toàn bộ đồng cỏ xanh tươi không có một góc cạnh. Lúc này, mặt trời đang dân lặn. Ánh hào quang vàng vọt lên mỗi người một cách lờ mờ.
Quách Cao Minh bên cạnh không rõ đang định hỏi nhưng Kiều Bích Ngọc đã không kiên nhẫn, thôi giả vờ dịu dàng để dỗ con mèo và sải bước chạy về phía con mèo đen.
Quách Cao Minh vô thức đưa tay ra để nắm lấy cô, nhưng bàn tay của anh đột nhiên trống rỗng.
Con mèo đen đứng yên tại chỗ còn Kiều Bích Ngọc thì cứ vội vàng đuổi theo, cô va phải một tảng đá, cả người ngã về phía trước.
“kiều Bích Ngọc, em đang ở đâu?” Quách Cao Minh chưa bao giờ nôn nóng như vậy.
“Kiều Bích Ngọc!”
Ngay cả giọng nói của Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc cũng trở nên hoảng sợ.
Cô như biến mất trong không khí ngay ở trước mắt bọn họ, một khoảnh khắc liền biến mất.
Khi Kiều Bích Ngọc đứng dậy khỏi mặt đất, cô lẩm bẩm: “Tôi, tôi va phải hòn đá nên ngã xuống thôi”
Kiều Bích Ngọc thực sự không hiểu những người này đang hét lên vì cái gì. Tuy nhiên, khi cô đứng thẳng dậy và nhìn rõ mọi thứ trước.
mắt, Kiều Bích Ngọc còn sợ hãi hơn cả Quách Cao Minh và những người khác.
“Kiều Bích Ngọc…”
Những tiếng la hét lo lắng của họ vẫn vang lên bên tai cô. Kiều Bích Ngọc hoàn toàn bị sốc, thảo nguyên xanh tươi trước mặt cô đã biến mất đổi bằng đó là một vùng đất căn cỗi đầy sỏi đá, không có cỏ mọc.
Bức tượng đá khổng lồ đã biến mất, thay vào đó là lối vào của một cây cầu treo dây.
xích. Điều khiến cô kinh hãi là cả Quách Cao.
Minh và Lục Khánh Nam đều đang đứng trên cây cầu treo đổ nát này, dưới chân họ là vực thảm “Ảo giác…”
Con mèo đen ngồi xổm ngay dưới chân cô với một đôi đồng tử mắt mèo màu vàng kim kỳ dị, như thể nó có thể nhìn ra sự thật của mọi thứ. Thảo nguyên xanh và những bức tượng đá khổng lồ mà họ từng thấy trước đây chỉ là ảo ảnh. Vùng đất cẵn cỗi không cỏ mọc này, cây cầu treo xích cũ nát mới là sự tồn tại thực sự.
“Đừng, đừng nhúc nhích!”
Giọng Kiều Bích Ngọc gần như hét lên.
“Quách Cao Minh! Tất cả mọi người, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!” – Giọng cô như vọng ra từ phương trời xa, lơ lửng và hư ảo.
Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam đều đứng yên và bất an nhìn xung quanh, họ không thấy cô đâu.
“Kiều Bích Ngọc!” – Giọng nói trầm thấp của Quách Cao Minh kìm nén sự lo lắng.
“Em ở ngay cạnh anh”
Khi họ nghe thấy những lời này, Quách Cao Minh càng trở nên khó tin hơn. Cô ở bên cạnh họ, nhưng họ không thể nhìn thấy cô.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Kiều Bích Ngọc, cô vừa nói đã nhìn thấy con mèo gì, nói rõ ràng đi, mặt trời sắp lặn rồi, trở về ngay đi” – Ngụy Bắc cũng lo lắng Giọng của Kiều Bích Ngọc như vọng đến từ một nơi xa xăm: “Không, mặt trời vẫn chưa lặn. Đang là giữa trưa và mặt trời vẫn treo cao trên đầu.
Gió ở đây rất mạnh và cát thổi cay mắt, tôi thậm chí không thể mở ra..”
Họ không hiểu cô đang nói về cái gì.
Nhưng vào lúc này, bầu trời trên đầu Quách Cao Minh và những người khác đã mờ mịt, mặt trời cũng chìm xuống.
“Quách Cao Minh, hãy nghe em, những gì anh nhìn thấy mặt trời lặn, thảo nguyên trước mặt và ngay cả những bức tượng đá khổng lồ, tất cả đều là ảo ảnh, không có cái nào là tôn tại hết” – Kiều Bích Ngọc hét lên với tất cả sức.
lực của mình.
“Hướng bức tượng đá nhìn về phía là một cây cầu treo dây xích cũ kỹ. Mọi người đang đứng trên ván cầu treo. Gió ở đây rất mạnh, cả cây cầu treo đều có thể vỡ vụn bất kỳ lúc nào.”
“Vậy nên không được nhúc nhích!”
Kiều Bích Ngọc nhìn cây cầu treo đổ nát đang đung đưa trong gió mạnh, cô cố gắng bình tĩnh lại.
Kiều Bích Ngọc đi về phía Quách Cao Minh, Quách Cao Minh dường như cảm thấy.
cô đến gần, anh quay đầu lại và nhìn xung quanh.
Kiều Bích Ngọc đưa tay về phía anh, cô muốn chạm vào anh, giống như đang đi xuyên qua không khí, không thể chạm vào.
“Em không thể chạm vào anh” – Cô thì thầm, che giấu những cảm xúc phức tạp.
“Tôi đã nhắc nhở, đây không phải là nơi nên đến…
Hắc Miêu Bá Tước nhìn thấy sự lo lắng trong lòng cô và đột nhiên chậm rãi nói: “Tại sao cô không nghe theo lời khuyên can của tôi?”
“Là ngươi?” – Kiều Bích Ngọc cúi đầu, kinh ngạc nhìn con mèo – “Áo giác ta nghe được là ngươi nói?”
Hắc Miêu Bá Tước vẫn ngẩng cao đầu và ngồi xổm thẳng lưng, đuôi dài hất tung, trong đôi mắt mèo vàng ấy có thể nhìn thấy một vẻ kiêu ngạo.
“Họ bị mắc kẹt ở đây và sẽ không bao giờ thoát ra được”
“Ngươi phải biết cách loại bỏ ảo giác này đúng không?”
“Đương nhiên là tôi biết”
Kiều Bích Ngọc nghe vậy lập tức hạ giọng: “Giúp chúng ta đi”
“Tại sao?”
Trên thực tế, Kiều Bích Ngọc luôn có cảm giác con mèo đen trước mặt không phải thứ để khiêu khích, nó nhất định không phải mèo tốt.
“Hãy lấy cây vương trượng để trao đổi với tôi và tôi sẽ đưa họ qua cây cầu treo này”
Quyền trượng?
Kiều Bích Ngọc ngẫm lại chính Quách Cao Minh đã lấy được một phần ba quyền trượng từ tay nữ tộc trưởng.
Đôi mắt mèo vàng nhìn thẳng vào cô, như thể đang rất kiên nhãn chờ đợi con mồi của mình “Là ngươi cố ý kéo chúng ta đến đây để lấy quyền trượng!”
Từ đầu đến cuối đây luôn là một cái bẫy.
Rafael muốn có một phần quyền trượng vàng trong tay bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT