*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bình thường người hoang dã cũng không thích bắt cá trong sông, trên đảo này thiên nhiên, tài nguyên phong phú, cá trong sông nhiều vô cùng, mà chuyện lần này xác cá chất đống toàn bộ con sông.
Dưới ánh mặt trời chói chang, mấy triệu cân cá chết bắt đầu thối rữa, ô nhiễm cả một con sông lớn sông, mùi cá chết nồng nạc làm cho người ta nôn mửa.
“… Nhất định phải trong sông.”
Ngụy Bắc và mọi người tự mình đến bên bờ sông khảo sát, cách rất xa bờ sông cũng có thể ngửi được mùi hôi thối nồng nặc, xác cá chết lơ lửng bắt đầu thối rữa, ruồi muỗi tụ tập lại, vừa nhìn liền buồn nôn.
Phát sinh chuyện này như vậy, người hoang dã cũng chỉ biết kinh hoảng ngu muội quỳ lạy cả dòng sông, cho dù bọn họ không phải người trên đảo, nhưng lần này cũng phải nhúng tay vào hỗ trợ xử lý, lập tức xử lý đám cá chết “Một khi nước sông hoàn toàn bị ô nhiễm, ngay cả chúng ta cũng không cách nào để bảo vệ tính mạng” Nguồn nước là thứ rất quan trọng.
Thật may Quách Cao Minh đã khống chế cung điện, mà người hoang dã rất tin phục cường giả, bọn họ khẩn cấp họp thương lượng mọi chuyện, sau đó lập tức sắp xếp người xử lý đống cá chết trên dòng sông, toàn bộ cá chết đều phải được vớt lên bờ.
Con sông này rất dài, người hoang dã troi cung điện cũng không đủ để vớt hết số cá đó Ngụy Bắc và mọi người cũng phải sắp xếp nhân viên để phối hợp.
“… Đến nơi tập trung tìm tộc trưởng người hoang dã, trưởng lão, nói với bọn họ bây giờ không thể uống nước sông: “Còn có nhìn xem có thể triệu tập một ít người hoang dã cùng nhau giúp đố mò vớt cá chết dưới sông lên không, chuyện này làm càng nhanh càng tốt…”
Lời nói của Quách Cao Minh vừa dứt thì có người vội vã xông đến.
Trong nơi tập họp của người người hoang dã bắt đầu có người bị bệnh!”
“Triệu chứng cũng giống như những người giúp việc trong cung điện, đầu tiên là đau bụng.
Người hoang dã cũng bị bệnh kia, không, không biết có phải là bệnh truyền nhiễm không… Âm thanh nói chuyện cũng không nén được sự kinh hoàng Những người hoang dã này đều rất khỏe mạnh, bình thời rất ít khi bị bệnh, nhìn thấy những người hoang dã đau đớn mọi người không khỏi kinh hoàng.
Ngay cả người hoang dã cũng bị bệnh.
Lục Khánh Nam là người hài hước lúc này cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Nội tâm Bùi Hưng Nam cũng rất kinh hoàng, anh ta lập tức hít một hơi thật sâu truy hỏi “Những người hoang dã t bị bệnh có đã uống trong sông nước không?”
“Không biết nữa. ” Người kia cố gắng trấn định báo cáo lại: “Chúng tôi không quá thông thạo ngôn ngữ, muốn hỏi thêm vài câu nhưng những người hoang dã đau bụng khó chịu, nên cũng không hỏi được nguyên nhân bệnh tình”
Chân màu Hầu Tử cau lại: “Trừ cá chết trong sông, người giúp việc trong cung điện bị bệnh, và những người hoang dã ở bên ngoài bị bệnh, những chuyện này phải ngay lập tức xử lý…”
Không ai dám chậm trễ, khi nghe được lệnh lập tức đi làm việc.
Tai nạn đột nhiên phát sinh liên quan đến tất cả mọi người, dù là người giúp việc hay người hoang dã, cả những người ngoài đảo như bọn họ cũng đoàn kết cùng nhau nghĩ cahcs giải quyết vấn đề.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Kiều Bích Ngọc tự biết về phương diện đưa ra những quyết sách cô không giúp được nên cô đi tìm Rafael: “Bài hát ca dao kia là cái gì?”
Từ nhỏ Kiều Bích Ngọc đã là con một, bây giờ khi lớn lên đột nhiên có thêm một người ‘anh hơn nữa còn rất biến thái “…Có phải rất khó chịu không, toàn thân tê cứng, thật đáng thương, có muốn tôi cho anh ít thuốc giả không?”
Rafael näm trên giường toàn thân cứng ngắc như tượng gỗ, không có cách nào nhúc nhích, nhưng anh ta vẫn có thể nghe thấy nhìn thấy, cô em gái nhỏ của anh ta để cho kiến thức của anh †a mở rộng!
Miệng hắn bây giờ không thể nói chuyện, cũng biết là cô đang muốn uy hiếp dụ dỗ.
Con ngươi Rafael vẫn kiêu ngạo kinh thường như cũ cô càng muốn biết, anh ta càng không nói ra.
Kiều Bích Ngọc thấy anh ta kiêu ngạo thì nói “Nếu anh không nói, vậy cũng không cần mở, miệng nói chuyện nữa, cả đời này làm người thực vật cũng rất tốt, mặc cho chúng tôi định đoạt, cởi quần áo anh dứt tóc anh, đem ăn vứt vào hầm phân.”
Trong mắt Rafael tràn đầy tức giận, tứ chỉ không thể nào nhúc nhích, không thể làm gì được cô, anh ta chưa bao giờ bị làm nhục như vậy.
Kiều Bích Ngọc đến bên giường, nhìn gương mặt quen thuộc, nhưng bị người khác vô sỉ, chiếm thân thể của Đường Tuấn Nghĩa.
Nếu như không phải là không hạ thủ được với thân thể Đường Tuấn Nghĩa thì cô thật sự muốn quang cho tên này mấy quả đấm.
Xem anh ta có thể kiêu ngạo chống đỡ tới lúc nào, hừ.
Châu Mỹ Duy lo lắng, cô vội vàng đến tìm cô “…Tôi nghe nói bên ngoài người hoang dã cũng bắt đầu bị bệnh.”
Kiều Bích Ngọc vừa nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng khẩn trương lên: “Người hoang dã bên ngoài cung điện cũng bị bệnh sao?”
Châu Mỹ Duy thở hổn hển nặng nề gật đầu.
Thứ đầu tiên trong đầu Kiều Bích Ngọc nghĩ đến là Tang Ba: “Bây giờ tôi phải ra ngoài một chuyến”
Không biết bây giờ Tang Ba thế nào rồi, ông có bị bệnh không?
Bây giờ Kiều Bích Ngọc cũng không thèm để ý tới tâm tình của người ‘anh’ nữa, chắc chắn anh †a cũng sẽ không giải thích ‘ca daơ là gì Chuyện này cô phải tìm Tang Ba, tìm tộc trưởng người hoang dã hỏi cho rõ.
Kiều Bích Ngọc vội vàng chạy ra ngoài, chạy thẳng đến nhà lá của Tang Ba.
Từ xa xa, Kiều Bích Ngọc đã nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Tang Ba, anh ta úi thấp đầu, ngồi chồm hổm ở trước cửa nhà lá”
“Tang Ba” Cô gọi to.
Tang Ba nghe được giọng nói của cô, lập tức ngẩng đầu lên.
Mặt ông đầy râu, đôi mắt chán chường, lúc thấy cô chạy về phía mình, ánh mắt ông đột nhiên sáng lên, giống như từ cửa tử sống lạ vậy.
Tang Ba chợt đứng lên, thân thể khống lồ đứng thẳng, ánh mắt sắc bén có chút không dám tin nhìn cô, Tang Ba chậm chạp không phản ứng, ngay sau đó kích đột hô to.
Là Bé Con.
Bé Con đã trở về!
Kiều Bích Ngọc chạy đến trước mặt ông, bọn họ giống như đã rất lâu không gặp mặt vậy, xa cahcs được gặp lại cực kỳ hưng phấn: “Tang Ba, quá tốt rồi, ông không bị bệnh!” Cô ôm lấy cánh tay Tang Ba.
Hai ngày trước, Kiều Bích Ngọc đã nói với Tang Ba, cô phải về nhà, sau này sẽ không thể gặp cô, Tang Ba đã rất đau lòng.
Tang Ba đầu to, nhưng đầu óc lại giống như không hoạt động vậy, ngu ngơ nhìn về hướng cô rời đi, rất lâu sau đó ông ngồi chồm hổm xuống, không thèm ăn, đầu óc rối loạn không rõ, bé con đi, bé con sẽ không trở về nữa.
Ông ta không biết nên làm sao.
Tang Ba giống như trước kia, đem cô vác lên vai, sau đó cảm thấy cô không thoải mái, lại ôm chặt cô vào ngực, giống như chăm sóc cô lúc bị bệnh vậy, ôm chặt, ngực Tang Ba tràn đầy thỏa mãn.
Kiều Bích Ngọc suýt chút nữa bị ông siết chết, giấy giụa võ võ ngực ông, để cho ông tỉnh táo lại, bình tĩnh nói: “Tang Ba, cá trong sông đều đá chết hết, ông nhất định không thể uống nước sông”
Kiều Bích Ngọc được ông thả xuống đất, lập tức cô nghiêm túc nói chuyện với ông, cô rất sợ Tang Ba uống nước sông ô nhiễm kia sau đó bị bệnh.
Hình như Tang Ba vẫn chưa biết cá trong hồ.
đã chết hết, ông chậm chạp nói chuyện với cô, nói từ sau cô đi, ông cũng không đi đâu, không bày sạp, không ăn gì, cũng không đi đâu, chỉ ngồi ở trước nhà.
Kiều Bích Ngọc nghe ông nói như vậy, tâm trạng rất phức tạp.
Cũng thật may, Tang Ba là kẻ ngu nhưng có phúc, hai ngày nay ông ngồi trước nhà lá ngẩn người, không ăn gì cũng không uống nước sông, cũng vì vậy trách được một kiếp nạn.