Lục Khánh Nam đưa hai khối vàng nhỏ cho.
Tang Ba, muốn mua hai xiên thịt nướng nếm thử.
Kết quả Tang Ba không bán “Tại sao không bán?”
Lục Khánh Nam kỳ quái đánh giá người hoang dã trước mắt, trừ vóc người bề ngoài khá là khỏe mạnh, thật sự không nhìn ra hẳn cùng với những khác người hoang dã khác có cái gì đặc biệt.
“Hắn nói tăng giá rồi”
Nữ phiên dịch Lily có chút tức giận theo sát Tang Ba bàn luận giá tiền, đại khái là cô nói Tang Ba không đàng hoàng, trước đó rõ ràng bán hai xiên thịt nướng, hai viên đá đánh lửa lấy hai khối vàng, Hiện tại muốn ba khối Tiểu Hoàng Kim, hơn nữa chỉ có một chuỗi thịt nướng.
Tang Ba tráng kiện đứng trước mặt bọn họ, mặt hẳn đầy râu đen sì, con mắt nhìn bọn họ chằm chằm, một câu cũng không muốn giải thích thêm.
Người hoang dã buôn bán chính là như vậy, đồng ý thì mua, không muốn thì đi Tang Ba cảm thấy rất hứng thú với nữ phiên dịch trước mắt này, mắt hắn sáng quắc đánh giá giống cái nhỏ gầy.
Rất giống bé con nhà hắn.
Nữ phiên dịch bị Tang Ba nhìn chăm chăm, cả người đều sợ hãi đến mức run rẩy, không dám mở miệng đàm luận giá tiền thêm nữa.
Bình thường cô đều ở trong cung điện làm việc, rất ít khi ra bên ngoài đi dạo. Cô sớm nghe nói người hoang dã hung ác, thêm vào thân hình bọn họ to lớn như vậy, cô không tự chủ lùi về phía sau.
Đôi mắt đen thắm sắc bén nhìn về phía nữ phiên dịch, sau đó hẳn quay đầu nhìn bóng người nhỏ bé phía sau bóng cây vài phút, rốt cục cũng hài lòng. .
Truyện KhácTang Ba cảm thấy, quả nhiên là bé con của hắn tốt hơn.
Lục Khánh Nam cũng nhìn ra rồi, người hoang dã trước mắt này có “lòng mang ý đồ xấu” đối với nữ phiên dịch Lily, anh lo lắng Dã Nhân nhất thời nổi lên kích động, vậy thì cũng phiền phức.
Lục Khánh Nam lập tức tiến lên một bước, trực tiếp vứt một khối vàng nữa trên chúng ta một xiên thịt nướng? Giọng điệu cũng lạnh lẽo và kiêng ky hơn.
Tang Ba tựa như vừa nghe đã lập tức hiểu Lục Khánh Nam, hắn không ngại ngồi xổm người xuống nhặt tiền lên, thuần thục cẩn thận thả vàng thả một cái túi da thú lớn bên cạnh, lập tức cầm một xiên thịt nướng và hai viên đá đánh lửa đưa cho Lục Khánh Nam.
Phản ứng của người hoang dã này so với Lục Khánh Nam tưởng tượng còn nhanh hơn, dường như có thể lập tức nghe hiểu lời nói của cậu ta.
Lục Khánh Nam nhận lấy thịt nướng và đá đánh lửa, vẫn còn cảnh giác đánh giá Tang Ba.
Cua Biển nhân cơ hội đưa tay trộm thịt nướng trong tay cậu ta, thẳng thừng nhét vào miệng, “Ngon quá, thịt nướng thật sự rất ngon”
Cua Biến cảm thấy mùi vị thịt nướng có chút quen thuộc, thật giống như từng ăn qua ở nơi nào rồi, nhưng trong lúc nhất thời cậu ta muốn không đứng lên.
Dám cướp của tôi! Mau bồi thường cho tôi”
Vàng trong cung điện còn nhiều mà, anh em thân thiết đừng tính toán nhiều như vậy… Nhờ nữ phiên dịch lại chỗ người hoang dã kia mua nhiều một chút, ngược lại chúng ta trả tiền.
“Không nhìn ra tên đó liên tục nhìn chằm chăm vào Lily sao, muốn ăn thì tự mình đi mua”
“Nhưng tôi không biết ngôn ngữ thổ dân.”
Bàng Gải từ trước đến giờ không có hứng thú đối với sắc đẹp, chỉ thích đồ ăn ngon.
“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người, lại mang theo vũ khí. Một người hoang dã như hắn khẳng định là không dám xẵng bậy… Hơn nữa tôi cảm thấy hắn căn bản không có hứng thú đối với Lily, chỉ liên tục quay đầu nhìn phía sau cây kia. ….. “
Lục Khánh Nam vừa nghe như thế, cũng nhìn về phía đại thụ bên kia, ồ, cậu ta ngạc nhiên phát hiện một cái gáy!
“Dưới bóng cây bên kia, dường như có một cô gái đang năm..” Đưa lưng về phía bọn họ, chỉ nhìn thấy sau gáy.
Lục Khánh Nam mới vừa kích động nói ra khỏi miệng, Tang Ba lập tức nhanh chân tiến lên, thân thể khổng lồ chặn lại tầm mắt của tất cả mọi người.
Cả người cảnh giác, toả ra một tư thế chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể công kích chiến đấu Người hoang dã đột nhiên bị chọc giận, không thể tha thứ. Tang Ba tức giận rống to một trận về phía Lục Khánh Nam.
Lục Khánh Nam lập tức bị doạ hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước, làm sao người hoang dã này bỗng nhiên bùng nổ như thế Cua Biển và một nhóm Ngụy Bắc bọn họ nhìn thấy Tang Ba hung ác như vậy, đã không còn cười đùa như trước, lập tức đứng thẳng sống lưng, hai tay bưng vũ khí. Nếu như người này phát điên, bọn họ sẽ không nương tay, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nổ súng Hai bên giương cung bạt kiếm.
Đối diện.
Tang Ba tuy răng không biết vũ khí bọn họ đeo trên đầu vai là món đồ gì, nhưng bản năng người hoang dã cảm giác được nguy hiểm, hắn nhìn bọn họ thật sâu, tựa như đang nỗ lực nhớ kỹ tướng mạo của những người này.
Tang Ba không đánh nhau cùng với Cua Biển bọn họ.
Tang Ba ném thịt nướng và đá đánh lửa ra, chỉ mang đi một cái túi da thú lớn đựng vàng, chạy tới phía sau đại thụ, một cái ôm lên một người đang ngủ say, mấy bước đã chạy xa.
Cua Biển và đám người Ngụy Bắc bọn họ nhất thời có chút không hiểu gì hết, vậy mà làm Tang Ba sợ hãi chạy trối chết.
“Người hoang dã này rất có ánh mắt, biết chúng ta không dễ trêu chọc, sợ nên chạy trốn.”
“Hắn ôm cái gì ở sau bóng cây…”
Cua Biển lo lắng, nếu như không nhìn lầm thì đó là một cô gái.
“„. Cậu Quách”
Ngụy Bắc thấy Quách Cao Minh ở đẳng xa đang đi về phía bọn họ thì liền vảy tay, chào hỏi anh.
Lục Khánh Nam như hãng tiết gà, mau miệng nói: “Cao Minh, vừa nấy anh không nhìn thấy, Người hoang da kia đột nhiên lên cơn, suýt chứt nữa đã đánh nhau cùng với chúng ta”
“Là cái người hoang dã rất thông minh kia?”
Quách Cao Minh theo bản năng nhìn bốn phía.
Gần đây vần không có tin tức của Kiều Bích Ngọc, mấy ngày nay Quách Cao Minh cũng rất buồn bực, thỉnh thoảng nghe bọn Lục Khánh Nam nói một ít chuyện thù vị “Đúng, hiện tại hắn đã tăng giá đá đánh lửa lên ba khối vàng” Lục Khánh Nam còn cố ý chỉ hai cái “xe bò kéo” bên dưới cây đại thụ: “Đồ chơi không tốt lảm kia cũng là do hẳn làm”
Quách Cao Minh trực tiếp đi tới, cẩn thận quan sát hai chiếc xe bò kéo cực kỳ đơn sơ thô ráp. Cái này còn là phương tiện vận chuyển rất tốt “Người hoang dã làm?” Quách Cao Minh cũng không khỏi tò mò.
*.. Câu Quách, người hoang dã đó đã bị chúng tôi doạ chạy”
Doạ chạy?
Quách Cao Minh tỉ mì nhìn thức ăn, gồm cả đá đánh lửa còn sót lại, mấy cái đống lửa đang nướng thịt toả ra hương thơm, luôn cảm thấy hình như đã từng gặp qua “Người đó tên là gì?”
Âm thanh của Quách Cao Minh lại trầm thấp xuống, dường như có chút mong đợi điều gì đó.
Lục Khánh Nam và Cua Biển nhìn về phía nữ phiên dịch Lily. Chỉ có Lily có thể giao tiếp với người hoang dã, bọn họ làm sao biết hẳn ta tên gì “Không biết” Nữ phiên dịch Lily cũng lắc đầu.
‘Vừa nấy cũng không có hỏi thăm tên, hơn nữa đối với người hoang dã tên cũng không quan trọng lắm. Bình thường bọn họ giao lưu với nhau không có sử dụng tên, chỉ có người lớn ruột thịt mới có thế kêu tên đối phương.
“Người hoang dã trùng tên nhiều lắm”
Lục Khánh Nam biết Quách Cao Minh muốn tìm cái gì. Trước đó bọn họ thấy trên tường đất ở đồng ruộng có khắc mấy cái tên. Nhưng bọn họ cũng đã phái người hỏi qua, chỉ mỗi tên gọi Rayner cũng đã có hơn trăm người Tuy rằng cũng đang loại trừ, nhưng cuối cùng cũng không biết nên tìm Rayner nào.
“„.Lúc đó Kiều Bích Ngọc chỉ khắc có mấy người trên tường đất, lại không nói rõ nhiều lảm, cũng không biết bây giờ cô ấy có còn đi vùng với người hoang dã hay không”
“Những người này lớn lên hung ác như vậy, khẳng định tháng ngày cô ấy trôi qua sẽ không dễ chịu”
Lục Khánh Nam nói thêm vài câu, Quách Cao Minh nghe xong ánh mắt có chút nặng nề.
Ngụy Bắc và Cua Biển trái phải cho Lục.
Khánh Nam một đấm, tất cả mọi người không có cách nào tìm được Kiều Bích Ngọc, cái tên này lại còn nói mát.
Nữ phiên dịch Lily có chút kiêng ky nhìn Quách Cao Minh một chút, suy nghĩ một lát nhỏ giọng nói một câu: “Nếu như người mọi người muốn tìm có thân hình gần như bằng tôi… Gặp phải người hoang dã có thể sẽ bị bọn họ xem là con trẻ của người hoang dã.’ Con trẻ của người hoang dã?
Mấy người Quách Cao Minh bọn họ vẻ mặt ngơ ngác, chưa bao giờ nghĩ tới có loại khả năng này.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kiều Bích Ngọc vốn dĩ lười biếng đang ngủ say ở dưới bóng cây, bị Tang Ba đột nhiên ôm lên khiến cô tỉnh rồi.
Tang Ba một tay ôm cô, thân hình hắn to lớn, bắt đầu chạy bình bịch cứ như động đất, chấn đông lắc qua lắc lại khiến cô kinh hoảng không ít, ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
Kết quả Tang Ba thần bí lấm lét nhìn trải phải một hồi lâu, sau khi xác định an toàn mới cẩn thận đặt cô xuống dưới đất. Tay phải còn che chắn cho cô trước ngực, tuỳ thời chuẩn bị có cái gì nguy hiểm thì lập tức ôm cô lên chạy trốn.
“Lúc tôi ngủ, có người đến gây sự sao?” Kiều Bích Ngọc chỉ nghĩ là chuyện làm ăn quá thuận lợi nên có người đỏ mắt.