*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ nhất bày sạp hàng, Kiều Bích Ngọc và Tang Ba đã tiêu thụ hết sạch đá đánh lửa mang đến, đổi lại 263 khối vàng nhỏ.

“Tôi kiếm tiền, tôi dựa vào chính đầu óc của mình kiếm tiền:’ Kiều Bích Ngọc như thần giữ của, không ngừng kích động nói đi nói lại số vàng, “Tang Ba, chúng ta có tiền!”

‘Vàng ngày hôm nay kiếm được bọn họ bỏ trong túi lông thú, Kiều Bích Ngọc hai tay ôm vàng, thấy Tang Ba từ đăng xa trở về, lập tức chạy tới khoe khoang.

Tang Ba thấy cô vui vẻ như thế, bàn tay to sờ sờ đỉnh đầu cô. Bàn tay Tang Ba so với đầu Kiều Bích Ngọc còn lớn hơn nhiều lắm Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt mong chờ nhìn hẳn cái.

Tang Ba lắc đầu với cô Kiều Bích Ngọc lập tức ỉu xìu, thở dài nói: “Tôi biết ngay sẽ không đơn giản như vậy”

Cô cúi đầu, nhìn cái túi vàng lớn nặng trĩu trong lồng ngực, những khối vàng nhỏ này kích thước cũng không giống nhau Hôm nay bọn họ bán thịt nướng và đá đánh lửa, hai xiên thịt nướng thêm hai viên đá đánh lửa có giá một khối vàng nhỏ. Hình dáng khối vàng trên tay người hoang dã không giống nhau, kích thước cũng không tương đồng. Không phải là do bọn họ giở trò lừa bịp cố ý lấy khối vàng nhỏ, chỉ là dường như đối với kích thước của vàng bọn họ.

không có định nghĩa nghiêm nghị.

Đối với người hoang dã mà nói, vàng có thể đổi thức ăn và vật dụng hàng ngày. Kích thước của nó là bao nhiêu cơ bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ. Ví dụ như đem một khối cắt thành hai khối, ‘khôn vặt” như vậy căn bản không tồn tại.

Phần lớn người hoang dã đầu óc rất đơn giản, tâm tư đơn thuần, rất dễ thoả mãn.

Mặt khác, Kiều Bích Ngọc cũng phát hiện, thân hình bọn họ khổng lồ cường tráng, tướng mạo hung ác, nhưng đối với một ít quy tắc bọn họ có tính phục tùng vô cùng mạnh, sẽ không dễ dàng phạm vào, có tính tự hạn chế bản thân mình.

Dường như trên hòn đảo này, người hoang dã bị cường quyền áp bức, thống trị thành thói quen rồi.

… Hôm nay bọn họ hung ác nhìn chăm chăm chúng ta như nướng thịt, tôi nhiều khi sợ bọn họ.

kiềm chế không được sẽ nhào tới cướp giật, may mắn là tất cả đều trả tiền, không làm lớn chuyện”



Người hoang dã không giỏi lập quy củ nhưng đã quen phục tùng. Phàm là người đi ngang qua bị mùi thơm thịt nướng hấp dẫn, trước tiên theo bản năng sờ một cái xem trong túi có vàng hay không Chuyện làm ăn của hai người Kiều Bích Ngọc rất thuận lợi.

Ngày hôm sau lúc hai người buôn bán, người hoang dã không còn nhao nhao ầm ï nữa, đã có kinh nghiệm ngày thứ nhất, trên tay bọn họ cầm chắc một khối vàng chờ đổi thịt nướng.

Đến tận khi mặt trời lặn, Kiều Bích Ngọc và Tang Ba đã bán xong 1 viên đá đánh lửa, kiếm lời 563 khối vàng nhỏ.

Kiều Bích Ngọc chính là người “có mới nới cũ”, nhìn một túi vàng lớn thế kia đã hoàn toàn không còn dáng vẻ kích động như ngày thứ ni Thậm chí cô còn ghét bỏ vàng dơ, chẳng muốn đếm từng khối từng khối, vứt thành một chồng bỏ qua một bên.

“… Tang Ba, sao tôi có cảm giác những người hoang dã khác rất đần vậy nhỉ?”

Kiều Bích Ngọc lại bận nướng thịt cả ngày, mệt đến mức tay bị chuột rút, eo nhức lưng mỏi.

Cô lại để Tang Ba làm đầu bếp nấu bữa tối.

So với dự đoán ban đầu của cô, chuyện làm ăn này có hơi không khớp. Vốn là cô muốn bán đá đánh lửa, sao mà hiện tại lại tập trung vào nướng thịt rồi. Rõ ràng cô và Tang Ba lúc biểu diễn nấu tại sạp hàng thì luôn luôn dùng đá đánh lửa tạo lửa, đáng lý những khách hàng này phải học được cách sử dụng rồi mới đúng.

*.

Đá đánh lửa có giá trị ngang nhau với bật lửa như thế, hơn nữa dùng càng lâu bền, người hoang dã chẳng lẽ không biết sao?

Cô thở dà đần như v: nói: “Tang Ba, may mà ông không Ngày thứ ba bày sạp bán hàng.

Kiều Bích Ngọc một hơi dọn ra 1500 viên đá đánh lửa để tiêu thụ. Điều này cũng có nghĩa là hôm nay cô và Tang Ba phải càng thêm nỗ lực nướng được nhiều thịt nướng hơn.

“Tiêu thụ ràng buộc”

Kiều Bích Ngọc một bên vặt lông chim trĩ, một bên lại giáo dục Tang Ba đạo lý đao to búa lớn: “

Bọn họ đều tới đây vì thịt nướng của chúng ta Chúng ta tuỳ tiện cùng bán đá đánh lửa cho bọn họ, cái này gọi là tiêu thụ ràng buộc”

Tang Ba căn bản nghe không hiểu, nhưng hẳn vẫn đàng hoàng trịnh trọng gật đầu với cô.

Tang Ba cảm thấy mình kiếm được bé con này vô cùng lợi hại, mấy ngày nay cô kiếm lời nhiều như vậy.

Muốn bán được nhiều đá đánh lửa hơn đồng nghĩa với bọn họ phải nướng càng nhiều xiên thịt hơn.

Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc dự định mệt gần chết lại nghỉ một ngày, kiếm được chút vàng rồi mới quyết định. Dù sao thì người kiếm sống sao có thể không mệt, bọn họ làm ăn với người hoang dã đã rất có lời rồi.

Ông lão phù thuỷ người hoang dã kia cũng chạy tới mua thịt nướng của bọn họ, Kiều Bích Ngọc thù rất dai vị “thầy thuốc” này. Mấy ngày trước không phải lão già này mới cầm gậy gõ đầu cô sao, còn lấy một khối vàng của Tang Ba.

“Tăng giá, tăng giá rồi!” Kiều Bích Ngọc lập tức hô to với Tang Ba.

Tiểu thư họ Kiều buôn bán xem tâng trạng mà tăng giá a, hiện tại tâm trạng khó chịu, tăng giá gấp đôi “Hai xiên thịt nướng, hai viên đá đánh lửa có giá hai khối vàng nhỏ”“

Tang Ba đứng thẳng người, mười phần trung khí, quay về phía một đám “khách hàng” rống to một hồi, tăng giát Nếu như là trước đây, Kiều Bích Ngọc cũng sẽ.

không to gan lớn lối như vậy, nhưng hiện tại cô đã là một tay lão luyện. Một đám người hoang dã vây xem sau khi nghe thấy lời Tang Ba nói, vẻ mặt hung ác của mỗi người như là ngơ ngác một hồi, hai mặt nhìn nhau.

Sau đó có mấy người trong bọn họ than thở, mất mát cầm một khối vàng nhỏ rời đi, bởi vì bọn họ chỉ mang theo một khối vàng đến đây.

Tăng giá, không đủ vàng, không mua được, quay về nhà thu gom vàng.

“.. Thật sự là không gây sự một chút nào.”

Kiều Bích Ngọc khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng tấm tắc lấy làm lạ. Ai mà nghĩ đến, những.

người có dáng vẻ đầu to hung dữ ác độc như vậy lại ngoan ngoãn nghe lời như thế, hoàn toàn không biết phản kháng Vì thế, Kiều Bích Ngọc càng thêm hiếu kỳ đối với tính nết của người hoang dã.

Hoá ra không chỉ Tang Ba “an phận thủ thường” như thế, phần lớn người hoang dã đều rất an phận, không thích gây sự. Bất kể là ai lập quy tắc thì bọn họ cũng sẽ phục tùng cực mạnh “Tính tình trời sinh hay là có người nào đó thuần dưỡng bọn họ thành như vậy?”

Kiều Bích Ngọc mơ hồ cảm thấy, kẻ thống trị trên hòn đảo này chắc chẩn là một nhân vật hung ác. Nếu không thì những item hùng hổ như người hoang dã sao lại ngoan ngoãn như thế.

Cùng ngày, tuy Kiều Bích Ngọc rất tuỳ hứng tăng giá, nhưng cuối cùng thịt nướng và đá đánh lửa của bọn họ vẫn bán hết toàn bộ.

Chuyện làm ăn của Kiều Bích Ngọc và Tang Ba phát triển chóng mặt, thịnh vượng đến mức muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Đối với chuyện kiếm lời bao nhiêu, Kiều Bích Ngọc cũng không quá để ý: “…Này, đống vàng lớn như vậy có đủ đổi tấm mộc bài hay không?”

Cô chỉ quan tâm mỗi chuyện này.

Tang Ba lại chạy ra bên ngoài dò hỏi chuyện mộc bài, thấy Kiều Bích Ngọc ngồi thở hổn hển dưới đất chỉ vào năm túi vàng lớn, hản läc đầu một cái.

Kiều Bích Ngọc nhất thời nối giận: “Cái gì, nhiều vàng như vậy còn chưa đủ đổi một tâm mộc bài nát sao!”

Tang Ba vẫn lắc đầu, “Cái quái gì vậy, tôi cho là tôi đã đủ nham hiểm rồi, ai ngờ mấy người bán mộc bài kia còn nham hiểm hơn” Kiều Bích Ngọc nghiến răng nghiến lợi.

Dù sao cũng ở trên địa bàn của người khác, cho nên đành phải nghe theo quy tắc của người khác vậy.

Đạo lý cá lớn nuốt cá bé mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play