Nửa đêm, Kiều Bích Ngọc đột nhiên tỉnh giấc, cả người run lẩy bẩy vì lạnh Từ lúc Tang Ba và gia đình ba người hoang dã đưa cô lên đường đến nay, buổi tối đều ngủ ở đầu đường xó chợ, đêm tối không khí ngưng động, ngày và đêm chênh lệch nhiệt độ rất lớn, nửa đêm cô hầu như tỉnh dậy vì lạnh quá.
Gia đình ba người hoang dã ngủ rất ngon, còn ngáy nữa.
Củi trong đống lửa cháy hừng hực, ánh lửa dập dờn, Tang Ba ngồi bên cạnh đống lửa, không ngừng thêm củi người hoang dã vào, Tang Ba đang gác đêm, thấy cô tỉnh dậy, lập tức ngoái đầu lại nhìn cô.
Tang Ba có vóc dáng cao lớn, cả mặt toàn râu là râu, đôi mắt đen như mực, ánh mắt sắc nhọn nhìn cô chằm chăm.
Kiều Bích Ngọc rất buồn bực tại sao Tang Ba buổi tối không đi ngủ làm cô không tìm được cơ hội bỏ trốn.
Từ lúc xuất phát đến nay đã bảy ngày rồi, ban đầu Kiều Bích Ngọc cho răng bọn họ muốn đi chợ phiên người hoang dã, trong lòng cô hi vọng có thể tìm thấy Luey, có người bầu bạn, nhưng họ chọn rẽ phải lúc đến một ngã ba.
Rẽ trái đi thẳng về phía trước là chợ phiên người hoang dã, cô từng đi nên nhận ra đường Nhưng lần này, họ rẽ phải, bây giờ vẫn bôn ba trên đường, không biết họ rốt cuộc định đi đâu Lần này ban đêm không ngủ được, eo Kiều Bích Ngọc lại bị Tang Ba buộc đây thừng, cô ôm đầu gối, ngồi thành một hình tròn, ánh mắt mơ màng nhìn dải ngân hà lấp lánh giữa bầu trời đêm.
*…Đó có phải pháo hoa không?” Cô nhớ ra mấy hôm trước có người đốt đạn báo hiệu như đốt pháo hoa vậy.
Hơn nữa, cô dự đoán vị trí phát ra đạn tín hiệu, đại khái là chỗ nương rãy lúc trước Tang Ba từng sống.
“Là ai?” Kiều Bích Ngọc luôn nghĩ đến vấn đề này, Đáng tiếc.
Nếu cô và Tang Ba đi muộn hơn một ngày thì có thể đã gặp những người đó rồi.
Đúng vào lúc cô mê man suy nghĩ, Tang Ba đột nhiên đi tới, đôi tay to lớn và thô chắc đẩy bình nước lớn đến trước mặt cô.
Kiều Bích Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu, hiểu ra anh ta cho cô bình nước này.
Cô läc đầu, biểu thị không cần.
Mấy ngày nay họ bôn ba trên đường, ăn uống rất ít, gia đình ba người hoang dã nhất định không chịu dự trữ nước, họ chịu khát rất tốt, lúc nhìn thấy Tang Ba và Kiều Bích Ngọc đều đem theo bình nước, những đôi mắt nham hiểu đó rõ ràng là muốn chiếm làm của riêng, nhưng kiêng dè Tang Ba nên không dám xuống tay.
Nếu khát quá, người hoang dã sẽ hái những loại thực vật mọng nước như xương rồng, tuy là vừa đẳng vừa chát nhưng rất nhiều nước.
Nguồn nước trên hòn đảo này rất khan hiếm, nên thực phẩm đều không dễ dàng mới có được.
Tang Ba nhìn cô lắc đầu từ chối, anh ta không nói lời nào đặt bình nước cạnh chân cô.
Sau đó, Tang Ba trở lại chỗ ngồi bên cạnh đống lửa của mình, cơ thể khổng lồ quay ngược lại phía cô.
Kiều Bích Ngọc nhìn bình nước đặt bên cạnh chân, có chút ngẩn người.
“… Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Cô lấy hết dũng khí hướng về phía Tang Ba hét lên.
“Tôi không thích gia đình ba người hoang dã, Tang Ba, anh đừng ở chung với họ nữa, họ sẽ dạy hư anh”
“Anh đưa tôi đến chợ phiên người hoang dã được không, tôi muốn đi tìm bạn tôi, tôi thực sự sẽ trả công cho anh bằng rất nhiều vàng”
Kiều Bích Ngọc đã không “nói chuyện” với Tang Ba từ rất lâu rồi, từ lúc một nhà ba người hoang dã đến, cô gần như rất xa cách Tang Ba Nhưng cô kìm nén mấy ngày rồi, từ trước đến nay cô đều không phải là người tâm tư thâm trầm nên không nhịn được, dứt khoát gào lên với anh †a một hồi.
Tang Ba như trước không biết cô đang nói gì, nhưng anh ta sẽ quay đầu, ánh mắt nhìn cô rất nghiêm túc, dương như rất chăm chú lắng nghe.
Kiều Bích Ngọc không mang hi vọng quá lớn là Tang Ba sẽ hiểu, cô chỉ là một người qua cô đơn trên hoàn đảo này, muốn tìm một người bầu bạn, nói chuyện để giải tỏa mà thôi.
Ngày hôm sau trời sáng, họ lại tiếp tục lên đường.
Tang Ba luôn vác cô trên vai, Kiều Bích Ngọc vốn không hề tốn sức, ban đầu không quen về sau cũng quen dần.
Giống như hôm kia, trời vừa loạng choạng sáng, người hoang dã tự giác tỉnh dậy, không cố định thời gian ăn cơm nghỉ ngơi mà lên đường luôn.
Buổi trưa năng rất gắt, phơi nắng làm Kiều Bích Ngọc chóng cả mặt, cô lấy bình nước nhỏ của mình, rất trân trọng uống một hớp nhỏ, người hoang dã lúc này sẽ hái các loại lá cây bên đường nhai cho đỡ khát và đỡ đói.
Bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện một đàn chim đen sỉ sợ hãi bay qua, chim bay thú chạy, dường như có một sức mạnh xâm nhập vào, phá vỡ sự cân bằng vốn có, làm cả vùng đất rung động bất an.
Tang Ba và một nhà ba người hoang dã lập tức dừng chân, nhìn về phía sau.
Kiều Bích Ngọc cũng quay đầu nhìn về hướng đàn qua xuất hiện, ngược hướng với phương hướng hiện tại của cô, hình như là phía chợ phiên người hoang dã.
Chợ phiên dã nhân xảy ra chuyện gì mà khiến động vật đều hoảng sợ bỏ trốn toán loạn như thế Tang Ba và gia đình ba người hoang dã phát ra tiếng hét thô kệch, họ như phát điên hét lên trời, người phụ nữ hoang dã càng kích động hơn, dường như rống lên, nhặt đá dưới đất ném thăng lên trời, như một kiểu phát tiết để xua đuổi ma tà.
Tang Ba và gia đình người hoang dã đều đang sợ hãi.
Kiều Bích Ngọc có thể cảm nhận được, họ phẫn nộ gào thét với trời đất, giống như đuổi điềm gở đi, cũng bộc lộ sự sợ hãi trong lòng họ.
Kiều Bích Ngọc bất giác căng thẳng đứng dậy.
Cô nhìn về hướng chợ phiên người hoang dã, trong lòng lo lắng bất an, “Ở đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Không có ai trả lời câu hỏi của cô.
Tang Ba bọn họ có lẽ biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì, nhưng Kiều Bích Ngọc không thể trao đổi với người hoang dã, cô chỉ cảm nhận thấy thế, họ tiếp tục lên đường, Tang Ba bọn họ đều đang kìm nén nỗi bất an nào đó.
Tang Ba và gia đình người hoang dã đều đi nhanh hơn, buổi tối không nghỉ ngơi nữa, ban đêm cũng gấp rút lên đường, vì đi như vậy trong năm ngày, Kiều Bích Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy đích đến Cô vô cùng kinh ngạc, đỉnh núi này rộng mênh mông, bốn bề lại được xây tường cao, giống Trường Thành nhấp nhô giữa những dãy núi, tường cao hình thành một vòng tròn rộng lớn.
Nhưng làm cô không ngờ đến nhất là trên đỉnh núi này dường như toàn bộ đều là đàn bà hoang dã! Đứng ở bên ngoài bức tường bao quanh đỉnh núi, Tang Ba đặt Kiều Bích Ngọc xuống, cô thập thò nhìn vào phía trong đỉnh núi, đi đi lại lại đều là đàn bà, cô rất kinh ngạc, lại quay đầu nhìn Tang Ba bọn họ.
Lúc này, Tang Ba đang nói chuyện với gia đình ba người hoang dã, cách nói chuyện của họ vẫn thô lỗ, hét qua hét lại như thế.
Sau đó, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy người đàn bà hoang dã ném ba miếng vàng nhỏ về phía Tang Ba.
Bồng nhiên, trong lòng cô có dự cảm không lành.
Tang Ba muốn bán cô đi?
Người đàn bà hoang dã đi về phía Kiều Bích Ngọc, nắm lấy dây thừng trên eo cô, kéo cô đi vào phía trong đỉnh núi Kiều Bích Ngọc theo bản năng kháng cự lại, sống chết không chịu theo.
Thấy Kiều Bích Ngọc phản kháng, người đàn bà hoang dã lập tức trở nên hung ác, tay cuộn thành nắm đấm muốn đánh Kiều Bích Ngọc, Tang Ba nhanh chóng đi đến chắn ở giữa, gấp gáp lấm bầm vài câu Người đàn bà hoang dã rõ ràng là không còn chút nhẫn nại nào, cáu kinh gào lại, lao tới túm tóc Kiều Bích Ngọc, da dầu Kiều Bích Ngọc đau đớn, khó chịu, thực sự không thể đọ lại sức lực của người hoang dã Tang Ba dường như có chút sốt ruột, anh ta đột nhiên nhấc Kiều Bích Ngọc lên cao, miễn cưỡng thoát khỏi sự giảng co của người đàn bà hoang dã, Kiều Bích Ngọc lơ lửng trong không trung vô cùng kinh hãi Người đàn bà hoang dã nhìn anh ta đầy ác độc, tức giận gào hét âm ĩ.
Hình như đang nói Tang Ba nhận tiền của bà †a thì phải giao người cho bà ta!
Mặt Kiều Bích Ngọc trắng bệch, tim đập thình thịch, cô thấy nhục nhã vì bị người hoang dã coi như một vật phẩm mua đi bán lại, nhưng đồng thời vẫn hi vọng Tang Ba đừng giao cô cho người đàn bà hoang dã kia, cô không có ấn tượng tốt với người đàn bà hoang dã Nhưng dường như sau khi nghe một tràng gào thét đầy phẫn nộ của người đàn bà hoang dã, Tang Ba thỏa hiệp rồi, anh ta lại một lần nữa đặt Kiều Bích Ngọc xuống đất, bàn tay to, thô kệch của anh ta đẩy Kiều Bích Ngọc. .
ngôn tình hayThể hiện rằng Kiều Bích Ngọc nên ngoan ngoãn theo người đàn bà hoang dã vào bên trong Mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt đi, máu trong cơ thể như đông cứng lại, người đàn bà hoang dã cuối cùng vẫn kéo cô vào bên trong núi, Kiều Bích Ngọc tuyệt vọng cảm thấy sống không bằng chết.
Cô bị kéo đến cổng lớn, cửa gỗ to lớn trước mặt phải cao hơn mười mét.
Cô không ngừng ngoái đầu lại, Tang Ba đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt đau đáu nhìn cô, không hề lập tức rời đi.