Lúc này Quách Cao Minh và đồng đội của mình đã nghỉ ngơi trên sườn đồi trong hai ngày, tất cả mệt mỏi dường như đã tan biến, sinh lực của tất cả mọi người đều tràn đầy sức mạnh Bầu trời trong xanh, không một gợn mây. Mặt trời vừa mọc lên, những tia nắng ban mai chiếu rọi khắp mọi nơi, hôm nay thời tiết thật là tốt.
Sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng lên đường đi đến chợ phiên của người hoang dã!
“Chợ phiên của người hoang dã, đó có phải là một nơi hội họp rất nhiều người hoang dã không?”
“Mà này, đừng nói với tôi là người hoang dã cũng biết buôn bán đó chứ.” Không phải người hoang dã đều là một lũ ngu ngốc hay sao.
Hầu Tử và đồng đội lúc này tràn đầy năng lượng, trên vai mang hơn 50kg đồ trang bị và vũ khí nhưng lưng vẫn thẳng, bước đi nhanh nhẹn cùng thỏa mái trò chuyện với nhau “Vài cái tên mà Kiều Bích Ngọc đã khắc là manh mối rất quan trọng… Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ.
Tộc Trưởng thật không biết phải tìm ở đâu “Tại sao cô ấy không viết thêm manh mối, chỉ vài cái tên thôi cũng khiến chúng ta đoán mò, nếu là Lucy thì chắc chắn đã viết mọi chuyện ra một cách rõ ràng rồi”
“Kiều Bích Ngọc sao có thể so sánh với Lucy?
Nếu Lucy mà đánh nhau thì chúng ta đều không có cửa”
Cậu ấm Lục Khánh Nam mang hơn 30 kg hành lý và trang bị trên vai, từ đầu đến cuối không có sự góp mặt của Hầu Tử, đi một cách nhẹ nhàng bước từng bước một, không dám than mệt.
Không muốn đơn độc một mình, anh chạy đến chổ Hầu Tử góp vui “Lucy là một người chuyên nghiệp, cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì lớn khi sống trên hòn đảo này. Còn Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy. Thật không biết bây giờ cô ấy như thế nào”
“Cũng đúng, Kiều Bích Ngọc chỉ là một người phụ nữ có một chút can đảm thôi”
“Cô ấy bị bắt bởi người hoang dã chắc điều này đã khiến cô ấy sợ chết khiếp rồi”
Xem ra đến lúc chúng ta tìm được thi thể của cô, có lẽ đã không còn một mảnh xương.
Cả đám cùng nhau thở dài Cua Biến thấy một đám suy nghĩ ngu ngốc như vậy, không khỏi trợn mắt, “Một người phụ nữ có thể gả cho cậu chủ thì chí ít phải có một chút bản lĩnh. Tôi nghĩ cô ấy rất thông minh”
Lục Khánh Nam tiếp tục tự trách bản thân: “
Có thể Kiều Bích Ngọc không biết rằng chúng ta sẽ đi tìm cô ấy nên cô chưa bao giờ nghĩ đến việc để lại cho chúng ta một manh mối. Tang Ba, Lôi Nạp, Nữ Tộc Trưởng đây có lẽ là cô ấy không thể chịu được sự dày vò của bọn người hoang dã nên hi vọng có ai đó có lòng sẽ trả thù cho cô”
Bọn Hầu Tử nói chuyện ngày càng sôi nổi hơn, dù sao việc gấp rút lên đường không có gì thú vị làm họ đâm ra nhàm chán nên buộc phải Tìm chủ đề để nói chuyện cho không khí bớt yên Tĩnh.
“Các ngươi hãy nhỏ giọng đi, cậu chủ có thể nghe thấy đấy!” Ngụy Bắc nhìn chăm chăm bọn họ, đám quân tinh nhuệ này thoáng chốt đã trở thành một đám tám tên đàn ông lưỡi dài.
Quách Cao Minh trên vai còn mang theo hơn năm mươi ký trang bị với dáng người anh tuấn bước đi một cách vững chắc. Khi nghe được Lục Khánh Nam cùng những người khác tám chuyện sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, chân không ngừng bước về phía trước.
Một hàng dài đội quân đang tiến về phía trước một cách có trật tự, Rafael thể hiện rất tích cực kể từ khi đặt chân lên đảo người hoang dã và hiện giờ hắn đang đi đằng trước để dẫn đường.
Cuộc hành trình diễn ra một cách suôn sẻ.
Khu vực này không có rừng và thỉnh thoảng có thể bắt gặp một số thảm thực thấp. Địa hình ở đây bằng phẳng và tầm nhìn rộng. Bốn phía có nhiều thiên thạch lớn rải rác khắp nơi.
Những người trong đại quân cũng rất tò mò về những mảnh thiên thạch này, nhưng họ không dám dừng lại nghiên cứu vì sợ chậm trễ cuộc hành trình.
Sau khi đi bộ cả ngày lẫn đêm, tới một ngã ba Rafael chọn hướng bên trái và mọi người đi theo anh ta.
Khi đang đi, Quách Cao Minh đột nhiên nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại và nhìn sang bên phải của ngã ba.
“Hướng bên kia là dẫn tới đâu?
Rafael cũng vô thức liếc nhìn sang, anh ta không quan tâm mấy, lười biếng nói, “Một ngọn đồi nơi nữ hoang dã được nuôi dưỡng”
Vì số lượng nữ hoang dã sinh ra trên hòn đảo này ít nên người hoang dã có truyền thống hàng trăm năm là nữ giới sẽ được tôn trọng. Các tộc.
trưởng đều là phụ nữ. Sau khi sinh ra, những nữ hoang dã thường được đưa đến một nơi để nuôi dưỡng. Khi đến tuổi trưởng thành sẽ được sắp xếp cho họ một người chồng, hoặc có thể là nhiều người chồng.
“Cô em gái nhỏ thân yêu của tôi bị người hoang dã bắt đi, có 90% khả năng sẽ bị đưa đến khu chợ hoang dã để bán” Giọng điệu của Rafael có chút vui vẻ Quách Cao Minh và Ngụy Bắc nhìn hẳn ta và cảm thấy rằng hẳn dường như không nói dối “Vẫn còn 10% khả năng?” Giọng Quách Cao Minh lạnh lùng.
Rafael đột nhiên bật cười, “ 10% khả năng còn lại cô ấy có thế trốn thoát khỏi người hoang dã”
Anh dừng một chút, buông lời chế nhạo, ” Nhưng chuyện này là không thế”
Với thế lực của người hoang dã, cô em gái thân yêu của hắn không thể nào thoát ra được.
Ngụy Bắc giận dữ nhìn hẳn, tay nắm chặt thành năm đấm trong lòng ông bây giờ chỉ có một suy nghĩ khi có cơ hội nhất định sẽ đánh chết tên bất lương này.
Lòng Quách Cao Minh vẫn có chút bất an, anh nhìn sang ngã ba bên phải.
Vì sợ răng anh sẽ phá vỡ kế hoạch của mình một lần nữa, Rafael bước tới nói thêm, “Ngọn đồi kia là nơi chỉ giáo dưỡng những nữ hoang dã khi còn bé, chỉ có con của người hoang dã mang giới tính nữ mới được ở đây”
Kiều Bích Ngọc đã là người trưởng thành nên không thể bị đưa đến đó.
“Tốt hơn hết anh nên đi ra chợ để chuộc cô ấy càng sớm càng tốt, nếu không có người sẽ mua mất cô ấy. Phụ nữ rất được ưa chuộng trên hòn đảo này. Đặc biệt là người có làn da mỏng manh và thịt mềm mại như em gái thân yêu của tôi”
Giọng điệu của Rafael rất thoải mái, như thể đang nói đùa nhưng lời nói của hẳn ta lại rất nghiêm túc.
Rafael không nói dối, mọi điều hẳn ta nói đều là sự thật.
Quách Cao Minh có thể phán đoán được sự thật từ trong ánh mắt, nhưng anh vẫn như cau mày, anh nhìn chăm chảm vào ngã ba bên phải, trong lòng luôn có một chút gì đó không muốn bỏ lỡ như thế.
Nhưng hiện thực và lý trí lại thôi thúc anh đi về ngã ba phía bên trái. Ngụy Bắc có thể hiểu được suy nghĩ lúc này của anh, biết rằng anh đang rất lo lắng bèn quay đầu lại và hét lên với đại quân phía sau mình.
“Mọi người hãy mạnh mẽ lên, chúng ta phải nhanh chóng tới phiên chợ của bọn người hoang dã và xem thử bọn người đó có hình dạng như thế nào I”
“Được!”
Tất cả mọi người ở phía sau đồng thanh hét lên, cùng đấy nhanh tốc độ.
Nơi này rộng hơn họ tưởng, họ đi bộ gần như cả ngày lẫn đêm, thậm chí thời gian nghỉ ngơi cũng phải tiết kiệm. Họ phải vừa đi vừa ăn thịt khô để giải tỏa cơn đói. Sau gần năm ngày đi bộ ròng rã mọi thứ xung quanh vẫn không có gì thay đổi. Nhiều thiên thạch khổng lồ màu đen có thể thấy được ở khắp mọi nơi.
Mặt trời trên đỉnh đầu chiếu gay gắt, cả ngày ai nấy mồ hôi nhễ nhại, giống như đang đi trong sa mạc, chỉ dám hớp một ngụm nước ngọt dự trữ.
‘Vào ban đêm, họ chỉ có thể tìm các cành cây lớn xung quanh và dựng trại gần các tảng đá lớn.
Sau đó, đốt nhiều đuốc lửa và chia thành ba chỗ để đề phòng thú dữ trong đêm. Ngoài ra, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn. Vào nửa đêm, hầu hết mọi người đều thức dậy và cảm thấy rùng mình, thậm chí quần áo của họ còn bị ướt đắm sương.
Châu Mỹ Duy đã thực sự kiệt sức. Ba lô hành lý ban đầu của cô được phân cho Ngụy Bắc và những người khác giúp đỡ. Hầu Tử cho cô ấy thêm một chai nước nhưng cho dù cô không mang gì thì vẫn cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Cuối Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam phải dìu cô đi từ từ, vừa vặn theo kịp đại quân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT