*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ khi Tang Ba mang Kiều Bích Ngọc về nuôi nhốt thì Tang Ba dần bước vào “cuộc sống khấm khá”.
Trước đó anh ta luôn bận rộn từ sáng đến tận chiều tối chỉ để kiếm thức ăn, nếu may mãn thì ăn nhiều một tí còn bình thường thì luôn trong tình trạng lửng dạ.
Bây giờ anh ta lại giàu có đồ ăn dư thừa, trong rừng đã có mấy cái hố sâu anh ta đào, gà rừng, thỏ hoang và mấy con vật nhỏ khác nhanh chóng trở thành bữa ăn của bọn họ.
Tang Ba vào rừng không còn phải bôn ba vất vả vì thức ăn nữa vì anh ta chỉ cần đi tìm mấy cái hỗ bẫy đó, có con mời rơi xuống thì anh ta xuống đó lấy lên, tích tiểu thành đại, mỗi ngày có thể kiếm được hơn mười con gà rừng, thỏ hoang, anh †a bỗng chốc thành một tên chủ cho thuê nhà đi lấy tiền thuê mỗi ngày, cuộc sống cực kì thoải mái.
Tang Ba để râu xôm, ánh mắt sáng như ánh sao lập lòe như mắt loài thú hoang, nhìn từ xa xa thì cơ thể cao lớn của anh ta với cơ bắp cuồn cuộn cực kì dữ tợn, cánh tay rắn chắc, cả người trông cực kì mạnh mẽ, làn da ngăm đen thô ráp, bên hông là quả da báo quấn quanh, đôi chân dài †o lớn nên chỉ cần liếc mắt nhìn thôi đã thấy anh †a còn nguy hiểm hơn cả hổ con, báo con Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới một sinh vật đáng sợ và nguy hiểm như Tang Ba lại biết cười.
Kiều Bích Ngọc cực kì khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin nhìn gương mặt đầy râu của Tang Ba, không thể thấy rõ biếu cảm trên mặt anh ta nhưng ánh mắt đó lại cực kì nhẹ nhàng và thỏa mãn, bọn họ đi bộ trong khu rừng, Tang Ba lại quay đầu sang cười với cô.
Kiều Bích Ngọc cứng đờ như trời trồng Vài ngày gần đây tâm trạng Tang Ba có vẻ rất tốt, Tuy là Kiều Bích Ngọc không biết người nguyên thủy có “đầu óc” hay không, người nguyên thủy có biết chuyển đổi các tâm trạng vui hay bưồn không, người nguyên thủy có cảm xúc gì đó không? Chắc là có nhỉ? Con nít mới sinh ra cũng.
có cảm xúc, chó con cũng có cảm xúc cơ mà.
“Tại sao Tang Ba lại vui sướng thế nhỉ?”
Kiều Bích Ngọc không thể hiểu nổi nhưng Tang Ba vui vẻ thì cũng khá tốt cho cô, nhố mà Tang Ba nổi giận thì một cú đấm của anh ta là đủ để cô bay ra biển.
Hôm nay bọn họ thu hoạch được rất ni tổng cộng có mười tám con gà rừng, mười sáu con thỏ hoang, không ngờ lại có thêm một con heo nữa dưới hố gào khóc kêu la với bọn họ.
Điều này khiến cô cực kì vui vẻ, nhất là khi con heo đó gào thét dưới hố. Kiều Bích Ngọc cười cực kì xán lạn: “Lần sao đào thêm nhiều hố dưới sườn núi vào, thả thêm một ít thức ăn heo rừng thích…”
Những loại động vật hung hãn như heo rừng thì Tang Ba có bắt được cũng sẽ bị thương, chỉ là anh ta đen quá nên miệng vết thương cực kì mờ nhạt không thấy rõ,, đi săn bị thương là chuyện hết sức bình thường, thế nhưng dùng cách làm bẩy này này ôm cây đợi thỏ tóm được heo rừng thì lại chả lợi quá.
Dường như Tang Ba cũng bất ngờ khi thấy con heo rừng dưới hố.
Tuy là anh ta không thể hiểu được Kiều Bích Ngọc đang nói gì những mỗi lần Kiều Bích Ngọc mở miệng nói chuyện hai mắt lại cực kì nghiêm túc nhìn cô như thể anh ta có thể nghe hiểu vậy.
‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc cực kì phong phú, cô thường làm ra những hành động cực kì lố lăng nhưng dễ hiểu, kết hợp với sự “thông minh” của Tang Ba thì lần nào anh ta cũng nhanh chóng hiểu sơ sơ suy nghĩ của cô.
Một người nguyên thủy, một người hiện đại, cuộc sống bọn họ có một sự hợp tác cực kì khẳng khít Hôm nay thu hoạch nhiều con mồi như vậy, Kiều Bích Ngọc lười ngồi lại tính số vì dù sao ngày nào cũng có thêm con mồi, chỉ bằng cứ để chúng nó chạy đi, cô cũng lười mang về.
Tang Ba thì lại khác, với những người mới sinh ra đã bị người trong tộc vứt bỏ, vừa sinh ra đã bị ném vào trong rừng tự sinh tự diệt, nếu anh ta không đủ may mãn thì đã thành thức ăn trong bụng loài vật khác từ lâu rồi, anh ta có thói quen ăn no một bữa bỏ một bữa nên cực kì quý trọng đồ ăn.
Trong thế giới của người nguyên thủy, cách sinh tồn chính là thức ăn đặt trên tất cả.
Tất cả mọi con mồi hôm nay thu hoạch đều được Tang Ba vác về hầm trú ẩn.
“Tôi không ăn hết, cùng lắm tôi chỉ ăn hai miếng thịt gà.’ Kiều Bích Ngọc không chịu làm việc.
Bình thường cô chỉ ăn một phần tư con gà thôi đã đủ no rồi, tại sao phải vác nhiều con mồi về thế này? Nuôi chúng nó phải phiên phức muốn chết, họ lại ăn không hết, ngày nào cũng có thêm.
Tang Ba cực kì cố chấp với thức ăn, không biết có phải do ở gần với Kiều Bích Ngọc không mà dạo này đầu óc anh ta cũng được mở rộng.
Tang Ba đi nhổ một gốc cây cao tầm hai mét về, trông nó giống cây bạch dương, thân gỗ thẳng tấp không hề phân nhánh, to bằng một cánh tay.
Trong rừng có rất nhiều cây cổ thụ trên trăm năm, như cây đa vậy, rễ nhô lên cả mặt đất, rất nhiều rể phụ rũ xuống từ trên cây, thân cây cực kì mềm dẻo chắc chắn, Tang Ba thường lấy về buộc con mồi.
Con mỗi cũng không bị giết chết, một đám gà rừng thỏ hoang bị anh ta dùng rễ cây trói lại cột vào hai đầu cây gỗ thẳng tắp kia như đòn gánh rồi vác lên trên vai Kiều Bích Ngọc cực kì ngạc nhiên: “Anh ta phát triển chỉ số thông minh này từ khi nào thế?”
Không ngờ lại biết dùng cây gỗ làm đòn gánh, vác hết con mồi về.
Thế nhưng có một con heo rừng nặng gần hai trăm ký, chân nó bị buộc chặt nhưng con heo rừng này có sức sống cực kì mãnh liệt nên nhanh chóng vùng vẫy, tuy cơ thể Tang Ba cực kì khổng lồ nên vác theo nhiều con mồi thế này vẫn phải cố gắng khá nhiều.
“Quên đi, bỏ con heo rừng này lại vậy”
Kiều Bích Ngọc chỉ con heo rừng, cấn thận nhìn răng nanh dài nguy hiểm của nó.
Tang Ba đứng đó, dường như ánh mắt anh ta có vẻ do dự, bấy giờ, Tang Ba đột nhiên trở nên căng thẳng, hung hăng nhìn về phía tay trái Kiều Bích Ngọc bất giác nhìn sang, khi cô kịp phản ứng thì bên tay trái có tiếng động.
Kiều Bích Ngọc vừa định rướn cổ lên xem cho rõ ràng thì Tang Ba đã giơ bàn tay to lên kéo cô ra sau lưng giấu đi, chẳng mấy chốc đã có ba tên người nguyên thủy lướt qua.
Một người trưởng thành để râu cực kì nam tính, một cô gái ngực to phập phồng cùng với một đứa nhỏ trong gầy yếu như Kiều Bích Ngọc vậy.
Hình như là một nhà ba người Kiều Bích Ngọc núp sau lưng Tang Ba lén lút nhìn, cô giật mình nhận ra hình như lâu rồi mình chưa thấy một người nguyên thủy nào khác ngoài Tang Ba, Lần trước bọn họ đến chợ người nguyên thủy thì bọn họ cũng trao đổi với nhau khá nhiều, chỉ là tên Tang Ba tính tình quái gở chỉ thích sống một thân một mình Hồi đầu Tang Ba cũng không quan tâm đến gia đình ba người này là mấy, nhưng người nguyên thủy giới tính nữ trong đám người đó đi về phía Tang Ba, Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô ta nhìn Tang Ba với ánh mắt lấy lòng nóng rực.
Bọn họ dùng tiếng bản xứ để nói chuyện với nhau, cơ thể trưởng thành của người nguyên thủy nữ cực kì đầy đặn, dường như cô ta đang hào hứng chủ động nói với Tang Ba rất nhiều thế nhưng từ đầu đến cuối Tang Ba vẫn hờ hững đáp lại vài câu rồi thôi.
Người đàn ông nguyên thủy nọ cũng đi tới giơ tay kéo lấy bạn đời của mình nhưng rõ ràng cô gái nọ dự dăn hơn bao giờ hết, cô ta bực tức nhìn về phía người kia rống lên, cảm thấy có vẻ giống một người vợ ghét bỏ chồng mình quá vô dụng, hơn nữa trong xã hội người nguyên thủy này thì địa vị của phụ nữ cũng rất cao.
Kiều Bích Ngọc lặng lẽ nhìn cô ta lấy lòng Tang Ba rồi lại gào lên với người bạn đời của mình rồi chợt đoán chẳng lẽ cô ta muốn quyến rũ Tang Ba ư?
Xét về dáng người thì đúng là Tang Ba hơn hẳn người đàn ông bên kia về độ khỏe mạnh, người đàn ông nguyên thủy thường để bộ râu to đùng nên không thể thấy rõ mặt mũi thế nào nhưng ánh mắt Tang Ba sắc bén hơn, có hồn và trẻ trung hơn hẳn.
Hơn nữa bây giờ Tang Ba đã có thêm chút “trí tuệ” so với đám người kia nên Tang Ba có thể kiếm được nhiều thức ăn hơn, là hàng cực phẩm trong số những cực phẩm.
Nên cô gái người nguyên thủy này tính bỏ chồng để quyến rũ Tang Ba ư?