Bước vào một hoàn cảnh nguy hiếm cực kì xa lạ, điều cấm kị nhất chính là chia lẻ người Thế mà ban đầu Rafael đã đề nghị “chia thành hai nhóm”, Bá Tước dẫn một nhóm nhỏ lên đảo người nguyên thủy để tìm Kiều Bích Ngọc còn một nhóm còn lại có Quách Cao Minh phải theo anh ta lên một hòn đảo khác để tìm kiếm cây quyền trượng anh ta muốn.
Quách Cao Minh nhanh chóng dùng súng nhắm vào họng Bá Tước, anh không đồng ý và cũng sẽ không thỏa hiệp.
Buổi sáng tám giờ, phần lớn người trên du thuyền đã thành công bước lên đảo nhỏ.
Hai chiếc thuyền nhỏ được neo lại ở vùng nước cạn, bọn Lục Khánh Nam giẫm chân lên bờ cát, ngẩng đầu nhìn về phía mảnh rừng nguyên thủy xanh um tươi tốt trước mặt mình.
Bọn họ buộc lòng phải than thở rằng cây cối trên đảo thật sự rất là xum xuê cao lớn, cho dù bọn họ đứng ngoài bờ cáy thì cũng ngửi thấy mùi cỏ cây tươi mát, nghe thấy tiếng các loài động vật nhỏ trên đảo kêu to.
Trước khi tiến vào sâu trong đảo, anh lại dặn mọi người sửa sang và kiểm kê lại hành lý trên người.
Quách Cao Minh đi tới một khối đá bên cạnh bờ cát, mở bản đồ quần đảo ra. Tấm bản đồ này khá là có tuổi rồi, trên đó có cả những văn tự cổ bọn họ đọc không hiểu nên chỉ có thể phân biệt bắng các tọa độ đánh dấu trên đó, cùng với những vị trí dễ thấy trên hòn đảo.
“Bây giờ chúng ta đang ở vị trí nào?” Quách Cao Minh quay sang nhìn Rafael, lạnh lùng hỏi.
Rafael bị bọn Ngụy Bắc nhìn chảm chảm, không tình nguyện đi tới nhìn bản đồ rồi qua loa đáp lại: Ba mươi hai độ phía tây nam, hòn đảo nhỏ xung quanh”
Giọng anh ta cực kì miễn cưỡng, hoàn toàn không muốn đếm xỉa tới.
“Bây giờ Kiều Bích Ngọc đang ở trên hòn đảo nào?” Ánh mắt Quách Cao Minh lại càng sắc bén hơn bao giờ hết Rafael khế nhếch môi đi về phía trước, dường như cảm thấy hào hứng với điều gì đó, đầu ngón tay trằng nõn thon dài chỉ vào một trong ba hòn đảo lớn nhất ở giữa, nói: “Em gái tôi cũng khá là may mắn” Những lời đó là sự mỉa mai và chất chứa một vài hàm nghĩa nào đó.
Kiều Bích Ngọc bị sóng biển thổi đến một trong ba hòn đảo lớn, một nơi có tên là đảo người nguyên thủy, chậc chậc, chỉ cần lệch đi một chút thôi mọi thứ sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều.
“Với tốc độ di chuyển của các người hiện nay thì từ đây đến đảo người nguyên thủy phải mất ít nhất thời gian nửa tháng, cậu không lo là khi các người tới đó thì xương cốt của Kiều Bích Ngọc đã phơi nắng lâu rồi hả?”
Rafael nói chuyện cực kì thoải mái và sung sướng, nhìn về phía Quách Cao Minh mỉm cười khiêu khích.
Rafael yêu cầu anh “chia người thành hai nhóm” cũng có thể giảm được kha khá thời gian, anh ta không quan tâm cô em gái có một nửa huyết thống của mình sống hay chết, anh ta chỉ quan tâm đến bản thân mình, cánh cửa cổ, quyền trượng.
Lục Khánh Nam nghe xong cực kì tức giận, rất muốn lao tới đánh Rafael một trận tơi bời, đúng là thứ ngứa đòn mà.
Quách Cao Minh cất bản đồ đi, không thèm nhìn Rafael dù chỉ là một ánh mắt và ngoảnh mặt làm ngơ với sự khiêu khích của anh ta, quay sang dặn bọn Ngụy Bắc: “Đi về thẳng về hướng đông bắc”
“Rõ” Bọn Ngụy Bắc đã chờ xuất phát, cả nhóm nhanh chóng xếp thẳng hàng tiến vào trong rừng rậm.
Thoạt đầu bọn họ nhích từng bước cực kì cẩn thận, bùn đất màu đen dưới chân có rất nhiều cành lá khô héo và kha khá côn trùng nhỏ, bên cạnh là những cây đại thụ cao vút, rễ cây nổi lên khỏi mặt đất, không biết mấy cây đại thụ già nua đó đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng Nó cũng giống như rừng rậm nguyên thủy bình thường, cá bầu không khí cũng đầy hơi nước ướt át, thảm thực vật nơi này quá tươi tốt, bọn họ ngẩng đầu lên, lá cây chồng lên nhau, thỉnh thoảng lại có những tia năng chiếu qua.
May mắn bây giờ là ban ngày, nếu là ban đêm thì khu rừng sẽ trở nên âm u hơn rất nhiều.
Theo bản đồ, bọn họ đi về phía đông bắc, đi thẳng về hướng hòn đảo người nguyên thủy.
Bọn họ vừa đi vừa nhìn quanh và quan sát hoàn cảnh xa lạ này, cùng lúc đó, bọn họ phải giải quyết vấn đề thức ăn, suy cho cùng thì sáng nay.
bọn họ cũng chưa được ăn sáng Châu Mỹ Duy vào đến khu rừng nguyên thủy đã thấy lưng lạnh toát, cô ấy run rẩy đi về phía trước, bước thật chậm thật chậm, Bùi Hưng Nam biết cô ấy sợ hãi nên nắm chặt lấy tay Châu Mỹ Duy.
“Em thật lòng xin lỗi, em xin lỗi” Châu Mỹ Duy nhỏ giọng nói Bấy giờ, cô ấy thật sự rất hối hận, hận bản thân mình tùy hứng, cô ấy luôn sống cực kì an phận, tại sao lại bị rút não rồi chạy tới yêu cầu được theo Quách Cao Minh tiến đến vùng đảo này, cô ấy chỉ là một gánh nặng, hơn nữa Bùi Hưng Nam còn suýt tí nữa bị hất xuống biển sâu trong cơn bão lớn.
Chù Châu Mỹ Duy có kinh nghiệm sống tự lập ở nước ngoài nhưng đặt chân lên hòn đảo xa lạ nguy hiểm thế này thì trong lòng vẫn cảm thấy hoảng hốt, không dám tưởng tượng nổi một giây tiếp theo có thể gặp được những nguy hiểm gì.
“Chúng ta đi cùng rất nhiều người, không sao đâu mà.”
Bùi Hưng Nam dịu giọng an ủi cô ấy, thật ra anh ta cũng cực kì căng thẳng trong từng bước đi, tay lại càng nắm chặt lấy tay Châu Mỹ Duy.
Ít nhất bọn họ cũng hành động cùng với rất nhiều người, có thể hỗ trợ lẫn nhau.
“Không biết bây giờ Kiều Bích Ngọc thế nào rồi” Châu Mỹ Duy cúi đầu thì thảo nói.
“Không cần phải lo lắng, Kiều Bích Ngọc có khả năng sinh tồn và thích ứng rất nhanh, Rafael bảo đảm là cô ấy còn sống… Hơn nữa Lucy cũng đi cùng với Kiều Bích Ngọc, người mẹ Cung Nhã Trang của cô ấy là một trong những người chủ của quần đảo này, Rafael cũng có nói Cung Nhã Trang sẽ không ngược đãi cô ấy”
Bùi Hưng Nam khẽ an ủi Châu Mỹ Duy, Lục Khánh Nam đi bên cạnh bọn họ cảm thấy không thoải mái Anh ta lên tiếng: “Dù Kiều Bích Ngọc có khả năng thích ứng mạnh cách mấy thì cô ấy cũng biết sợ hãi vậy”
Nói xong Lục Khánh Nam lại càng khó chịu, bước nhanh hơn để sánh vai với bọn Ngụy Bắc.
“Ö, cậu Lục Khánh Nam lại còn cứng miệng nói mình không thương thầm mợ cả nhà chúng tôi hả?” Ngụy Bắc nghe được cuộc đối thoại của bọn họ lúc nãy bèn lên tiếng trêu chọc.
Lục Khánh Nam nói cực kì hùng hồn: “Mẹ tôi sinh ra tôi có tấm lòng nghĩa hiệp!
Châu Mỹ Duy, Hà Thủy Tiên khóc lên thì tất cả mọi người lập tức an ủi yêu thương, Kiều Bích Ngọc gặp chuyện thì bọn họ chỉ biết nói cô ấy không sao, cô ấy cực kì kiên cường.
Nào có ai trời sinh ra đã kiên cường? Mẹ nó.
Cậu ấm nhà họ Lục ghét nhất là cái kiểu phân biệt đối xử đó, anh ta cũng là người cực kì bao che khuyết điểm, đó là mẹ của đôi bảo bối sinh đôi con nuôi anh ta mà, suy cho cùng vẫn là người một nhà Ai mà rảnh quan tâm rối rắm về chuyện nhỏ như hạt đậu thế này nên Lục Khánh Nam nói xong bèn quên đi, Bùi Hưng Nam và Châu Mỹ Duy có chuyện gì thì anh ta lại chả là người đầu tiên lên hỗ trợ à? Ngụy Bắc đã biết trước hết rồi.
“Nếu chúng ta không thể quay về, chỉ có thể sống trên hòn đảo này thì anh có ý kiến gì không?” Ngụy Bắc đột nhiên hỏi “Không biết” Lục Khánh Nam đòi đến đây, nhà họ Lục cực kì phản đối: “Nếu còn sống thì ở đây vài chục năm, cũng chả sao cả”
“Không ngờ cậu ấm nhà họ Lục lại cao cả như thế, không ngờ lại bỏ mặc cả sống chết thế này”
Tất nhiên là Lục Khánh Nam cũng sợ chết, chết tử tế cũng không bằng sống chật vật, anh ta nào có muốn đi tìm chết làm gì đâu, lần nào theo mọi người lên đảo là do xúc động nhưng anh ta không hối hận.
Anh ta không có quá nhiều vướng bận và trách nhiệm trên vai, có thể thoải mái buông thả bản thân mình để tìm đến những phương trời mới, nhìn thấy những phong cảnh khác.
“Trước đó Mạc Cảnh Sơn lớn giọng sống chết đòi theo chúng tôi cùng đi.”
“Đúng đó, nhưng mà bị anh Cao Minh đuổi về rồi”
Lần đi này, không ai có thể nói chắc bao lâu sẽ quay lại điểm xuất phát và cũng không thể bảo đảm mình sẽ bình an sống sót trở về, Quách Cao.
Minh đã tính trước chuyện này rồi nên anh đã dặn Mạc Cảnh Sơn chăm sóc cho hai đứa sinh đôi, Cung Nhã Yến bên nhà họ Kiều cũng sẽ đến nhà họ Quách để chăm cho đứa nhỏ.
Nhỡ mà Quách Cao Minh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thật thì ít nhất cũng có hai đứa con, nếu ông cụ nhà họ Quách vẫn còn khỏe mạnh thì có thể đích thân dạy dỗ cho sấp nhỏ, cũng xem như để lại một đường lui cho gia đình họ.
Bọn họ di chuyển chừng hai tiếng đồng hồ, trước mặt có một cánh đồng hoa hướng dương, với kha khá thảm thực vật sinh trưởng, một quả “dựa hấu” ngăm đen nhanh chóng thu hút ánh mắt của bọn họ.
Lục Khánh Nam là người đầu tiên kích động chạy tới, đó là quả hôm qua anh ta đã ăn được, có thể ăn, không có độc, đố đói đỡ khát nhiều Thế nhưng trông con dốc gần là thế nhưng chạy đi cũng phải tốn chừng mười phút, xung quanh cây cỏ xum xuê, Lục Khánh Nam sẩy chân giẫm trúng một cái hố sâu, anh ta ngã xuống, cả người chìm trong bùn đất ẩm ướt và chân phải còn bị thương, “Lục Khánh Nam!” Bọn Ngụy Bắc và Bùi Hưng, Nam vội vàng đi tới gần hố, hét to.
“Kéo! Kéo tôi lên với!”
Lục Khánh Nam cực kì yếu ớt lên tiếng, cậu ấm nhà họ Lục bây giờ mặt mũi đen sỉ, cực kì thám hại.
“Chắc là anh nên cảm thấy may mắn vì không có bị thương nặng”
Ngụy Bắc dùng dây thừng mang từ trên thuyền đế kéo Lục Khánh Nam lên, kiểm tra vết thương trên người anh ta và tất cả đều là vết thương nhẹ.
“Tất cả mọi người cẩn thận một chút!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT