Hòn đảo nhỏ xanh rờn nhanh chóng hiện ra trước mặt bọn họ.
Người trên du thuyền đã tìm thấy đường sống trong kẽ chết, lòng vẫn còn sợ hãi không cách nào kìm nén được, lúc nấy khi gió thi thổi lên, mặt biển điên cuồng dậy sóng cùng với cơn lốc xoáy đáng sợ đó thổi bay con thuyền lên không trung, trời đất xoay vòng.
Trời đen như ngày tận thế, sấm chớp giật đùng đùng như xé rách cả bầu trời điên cuồng đánh xuống mặt biển dậy sóng, tất cả mọi thứ khiến con người ta có một trải nghiệm cực kì đáng sợ, áp lực nặng nề đến nỗi cả người họ vẫn còn run run Rất lâu, rất lâu sau đó.
Bọn họ mới dần hoàn hồn và bình tĩnh lại, hít sâu một hơi rồi mới cảm nhận được răng mình thật sự còn sống “Cái định mệnh nhà nó… Mạng của bố mày vẫn còn đây!”
Hầu Tử xúc động măng to nhưng nước mắt lại chảy dài Tất cả mọi thành viên điều khiển trong khoang trung tâm đều đỏ cả hốc mắt, tâm trạng cực kì kích động, mãi vẫn không thể trở lại bình thường, bây giờ nhìn mọi người thấy chẳng có ai chết lại thấy vui, chẳng có ai chết cả… Còn sống, sống trên đời thật hạnh phúc.
Định mệnh nhà nó phải cảm ơn ông trời Còn sống thế này thì nên biết trân trọng.
Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, sự sợ hãi và bất an trong lòng họ dần tan đi, mọi người đều nhanh chóng tháo dây thừng bên hông xuống…
Tim Châu Mỹ Duy vẫn còn đập rất nhanh, trước đó vẫn còn là sự hung hiểm như bộ phim điện ảnh kinh dị, cô ấy không thể tưởng tượng nổi có một ngày mình lại có thể đối mặt với tai nạn khủng khiếp chết người như thế, và vẫn còn sống.
Mặt cô ấy vẫn còn nét hoảng hốt, tay phải cô ấy nằm chặt lấy bàn tay Bùi Hưng Nam, khi đó họ chỉ có một suy nghĩ rằng dù chết cũng phải chết cùng với nhau.
Bùi Hưng Nam cởi dây thừng bên hông xuống rồi quay sang Châu Mỹ Duy, ôm cô ấy vào lòng mình thật chặt Không cần quá nhiều ngôn ngữ, sống sót sau tai nạn, một cái ôm là đủ để thể hiện tất cả.
Tất cả mọi người trên thuyền đều không thể nén nổi sự xúc động, bọn họ hít mũi, võ vai nhau, ôm nhau để cảm ơn ông trời rằng mẹ nó vẫn còn sống.
‘Cảm thấy cứ như mình đang mơ vậy, mẹ nhà nó lúc nấy tôi sợ cái quái gì thế? Có cái gì để sợ đâu?” Cua Biển cố tình nói thật to, cảm thấy khóe mắt mình đang nóng lên bèn vội vàng lau đĩ thật nhanh “Hồi đó tôi nhìn cậu kiểu nào cũng thấy gai mắt nhưng hôm nay nhìn lại cảm giác cũng tuấn tú điển trai ha ha ha…
Suy cho cùng cũng trải qua sinh tử với nhau, †âm trạng cực kì kích động.
Tất cả những chuyện quá khứ, thù hẳn ghét bỏ nhau đều không đáng nhắc tới trước mặt sống chết, có thể sống được là tốt Quách Cao Minh im lặng cởi dây an toàn trên người, anh đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Khoảng chừng một trăm dặm trước mặt họ là một hòn đảo.
Cuối cùng cũng tới Trong lòng Quách Cao Minh đầy cảm xúc phức tạp, anh nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Rafael, trông thấy Rafael cũng đang nhìn mình.
“Tất cả mọi người trở lại vị trí phụ trách, bắt đầu báo cáo tình huống tổn thất trên du thuyền”
Quách Cao Minh nhìn các thành viên trên thuyền và bắt đầu ra lệnh.
Lời Quách Cao Minh nói như quân lệnh, là thứ bọn họ không thể chống lại, đó cũng là những lời từng cho họ sự tin tưởng và sức mạnh to lớn.
Bọn Ngụy Bắc nhanh chóng vứt bỏ những cảm xúc dư thừa, nhanh chóng hành động.
Như một tiểu đội trong quân ngũ cực kì kỉ luật, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, họ quay trở về vị trí của mình và nhanh chóng báo cáo tình huống.
“Khoang nhiên liệu số hai tổn hại nghiêm trọng, tình trạng rò nước đã lên đến hai phần ba khoang thuyền”
Khu giải trí tầng ba và tầng bốn đã bị vỡ hết các tấm kính thủy tinh, đồ vật bên trong bị tổn hại nghiêm trọng, hệ thống điện lực không thể kích hoạt”
“Phòng nghỉ tầng hai đã bị tổn hại nặng lên đến chín mươi tám phần trăm, những phòng có thể dùng tạm thì đã ướt hết chăn đệm, hệ thống điện cũng hỏng mất Tầng bếp dưới cùng có một cái lỗ lớn, rò nước vào cực kì nghiêm trọng, thiết bị cung cấp gas đã bị hư hỏng, đồ trong kho đông lạnh dùng để dự trữ đã rơi xuống biển, tình hình thức ăn trước mặt cực kì thiếu thốn, khi vũ khí còn sót lại có hơn một trăm…”
Từng âm thanh nhanh chóng báo cáo ngắn gọn.
Tất cả mọi người nghe thấy lập tức hoảng hốt, khi bọn họ cảm thấy may mắn khi được sống sót thì lại nghe được lượng thức ăn còn sót lại chỉ có hơn một trăm bình thì lại căng thẳng và hoang mang.
Với tình huống trước mắt thì nguồn thức ăn là thứ cực kì quan trọng với bọn họ.
Tình huống hiện tại rất tệ, nhưng không được tính là tệ nhất.
“Thiết bị vệ tỉnh thế nào rồi? Có thể liên lạc được không?” Quách Cao Minh dùng máy liên lạc bói Ngụy Bắc nhanh chóng trả lời: “Thiết bị thu phát tín hiệu gặp trục trặc, thiết bị vệ tinh thì Cua Biển đang kiểm tra, các máy móc thiết bị khác tạm thời vẫn ổn định nhưng không thể liên lạc với những người khác.
Lục Khánh Nam buột miệng hỏi: “Nếu thiết bị vệ tinh cũng không thể liên lạc được thì chúng ta phải trở về thế nào đây?”
Đó mới là vấn đề quan trọng nhất bây giờ.
Không có thức ăn thì có thế nghĩ cách tìm người biển hoặc là lên đảo tự cấp tự túc, nhưng nếu như không thể liên lạc với người khác thì cả đời này bọn họ sẽ bị nhốt trên chiếc du thuyền này và hòn đảo kia Sắc mặt mọi người nhanh chóng tái mét, ai cũng im lặng để kiềm chế sự hoảng loạn trong lòng mình “Trên đảo có vài chỗ có tín hiệu vệ tỉnh”
Rafael không nói chuyện từ nãy đến giờ bồng nhiên lên tiếng.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía anh 1a. .
ngôn tình hoànThế nhưng mọi người cũng không dám tin tưởng Rafael: “Anh muốn kéo chúng tôi đến cái nơi quỷ quái này rốt cuộc để làm gì?”
Bọn họ không ngốc, tuy là Quách Cao Minh đến đây để tìm Kiều Bích Ngọc nhưng tất cả mọi thứ đều không thể thoát được quan hệ với Rafael “Anh còn bắt chúng tôi phải mang theo rất nhiều vũ khí và trang bị rốt cuộc để làm gì?” Ngụy Bắc nhanh chóng lao đến chỗ Rafael hét to.
“Chúng tôi sẽ không tin những lời anh nói”
“Anh ta muốn lừa chúng ta lên đảo thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm”
“Anh ta chẳng hề đếm xia tới, chẳng hề biết sẽ có cơn bão nào, có xoáy nước và biết chúng ta sẽ thập tử nhất sinh, bây giờ chúng ta có thế sống được là may mắn! Đừng tin tưởng anh ta nữa.” Mọi người càng nói càng xúc động, trút hết tất cả mọi tức giận và sợ hãi từ tận đáy lòng lên Rafael.
Rafael lại cười lạnh với sự lên án của tất cả mọi người và tỏ thái độ như thể chẳng có gì xảy ra và chẳng liên quan gì tới anh ta.
Lục Khánh Nam không nói gì, anh ta càng nghĩ càng thấy tức giận nên đi tới nắm lấy cổ áo Rafael và vung tay đánh vào mặt anh ta.
Rafael không ngờ sẽ có người ra tay với mình nên không trốn, nhanh chóng trúng một đấm, chiếc mũi cao ngất đỏ ửng lên và có máu chảy xuống Rafael dùng tay áo sơ mi trắng lau sơ, máu đã chảy, anh ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn chăm chảm Lục Khánh Na, trở tay nhanh chóng đấm lại anh ta một cái. Cú đấm đánh thẳng vào mắt Lục Khánh Nam.
Lục Khánh Nam đau đến nỗi choáng váng cả đầu óc và bất lực ngồi xuống.
Rafael bị đánh bất ngờ nhưng trở tay cũng nhanh, Lục Khánh Nam không kịp trốn và sức mạnh của hai người thì cách nhau quá xa.
Tất cả mọi người không kịp phản ứng, còn chưa thấy rõ Rafael trở tay thế nào, chưa kịp hét lên thì Quách Cao Minh bên kia đã sải bước tới che chản Lục Khánh Nam sau lưng, đứng đó với tư thế uy nghiêm nhìn thẳng vào mắt Rafael.
“lm lắng” Quách Cao Minh căm tức nhìn quanh