Để không hấp dẫn ánh mắt mọi người, Kiều Bích Ngọc đã dùng bùn đen để bôi lên khắp mặt mũi, tay chân và quần áo, chỗ nào cũng là bùn lầy.

Cô để bùn dính khắp người mình và liều mạng chạy về phía cung diện, chạy hơn một tiếng đồng hồ rồi lại thở hổn hển lấy hơi, tiếp tục thong thả bước đi gần bốn giờ mới tới được trung tâm quyền lực của hòn đảo này, đó là một tòa cung điện chóp nhọn cực kì to lớn.

Lòng cô cực kì xúc động nhìn bức tường cao bằng đất đá và chất kết kính.

Chắc chắn bên trong cung điện này có người hiện đại.

Kiều Bích Ngọc không dám lỗ mãng chạy thẳng vào trong, cô näm sấp người xuống và ngồi trong bụi cỏ qua sát.

Đó là một bức tường đất được nung nóng và đắp lên, cao chừng khoảng mười mét, bức tường này là hàng rào vây quanh cung điện và ngăn cách nó với những người hoang dã ngoài này.

Cánh cổng chỗ bức tường có hai hàng hộ vệ người nguyên thủy cực kì khỏe mạnh đứng canh gác, hai hàng mỗi hàng tám người, tổng cộng mười sáu người Hộ vệ người nguyên thủy mặc quần áo hiện đại, dù chỉ là chất vải thô nhưng so với những người khoác da thú như Tang Ba thì đã cao cấp hơn rất nhiều rồi, hơn nữa trong tay bọn họ còn cầm vũ khí giáo mác nhọn hoät, Cổng cung điện này sẽ được đóng lại vào ban đêm, chỉ có ban ngày mới cho phép người ra vào, hơn nữa để được ra vào cung điện này cũng không phải là chuyện đơn giản, hộ vệ người nguyên thủy cực kì hung dữ, phải được người bên trong báo trước thì mới cho phép vào.

Để ngăn ngừa người hoang dã bên ngoài lao vào cung điện nên trước cổng là một cây cầu gỗ cực kì lớn bãc ngang qua thường được ghi trong sách cổ, một khi có chuyện gì xảy ra thì cây cầu sẽ được kéo lên.

Nơi đầy thể hiện nền văn minh và kiến trúc của xã hội hiện đại, Kiều Bích Ngọc lại càng chắc chắn rằng có người đã phát hiện ra hòn đảo này, chẳng những chuyển những vật dụng hiện đại đến đây buôn bán mà còn thành lập một đế chế cho riêng mình trên hòn đảo.

Kiều Bích Ngọc ngồi trước cổng cung điện đâu đó tầm nửa tiếng đầu hồ, cô thấy rất nhiều người nguyên thủy muốn bước vào trong cung điện nhưng cả một đám đều bị đẩy ra ngoài, chỉ có một số người được pháo vào trong.

Xem ra nếu như cô muốn vào từ cổng lớn thì cơ hội cực kì xa vời.

Kiều Bích Ngọc cúi xuống nhìn con dao Thụy Sĩ bên hông mình, với chút sức mạnh nhỏ nhoi này thì cô cũng không thể đánh được mười sáu hộ vệ người nguyên thủy cực ki khôi ngô vạm vỡ, chẳng khác gì tự tìm đường chết, huống chỉ bên trong cung điện vẫn còn rất nhiều hộ vệ.

Cô bỗng thấy thất vọng hết sức, phải làm sao bây giờ?

Nếu có mấy thiết bị hoặc là phương tiện bay chẳng hạn như trực thăng của người hiện đại thì tốt quá, cô có thể trực tiếp từ trên cao nhìn xuống tình hình trong cung điện nhưng với tình hình hiện nay thì đừng nói là máy bay trực thăng mà cả cái kính viễn vọng có bội số lớn cũng chẳng có.

Tức thật, cái hòn đảo chim không thèm đẻ trứng này.

Kiều Bích Ngọc nhanh chóng nhớ tới kết cấu nhà họ Quách, tuy là diện tích nhà họ Quách không băng cung điện này nhưng bức tường rào ngoài nhà họ Quách cũng thiết ké ba cánh cổng lớn để ra vào, ngoài cổng chính ra thì có hai cửa nhỏ chuyện dùng cho người giúp việc và xe chở đổ ra vào.

“Cung điện này phải có một cái cửa khác chứ nhỉ..”

Nghĩ thế, Kiều Bích Ngọc nhanh chóng tỉnh táo lại, lên tinh thần bắt đầu đi dọc theo tường rào, thế này có thể tìm thấy một cánh cửa khác đế vào trong Đúng như những gì Kiều Bích Ngọc đoán, cô đi chừng bốn mươi phút thì phía tây có một cái cửa nhỏ, cũng là thiết kế cầu gỗ nhưng nơi này có ít hộ vệ người nguy thủy hơn, chỉ có bốn người trông coi.

Điều khiến Kiều Bích Ngọc giật mình là những gì cô chứng kiến trước mắt có một số “người hiện đại”

Cả nam lẫn nữ và tâm khoảng hai mươi tuổi, trông vẻ ngoài đó khá giống người Châu Âu, đoán chừng khoảng hơn một trăm người và bọn họ đang nhao nhao bàn tán nói chuyện phiếm với nhau, vẻ mặt cực kì hào hứng, nam nữ chia làm hai bên đứng, dường như đang chờ đợi sắp xếp hay mệnh lệnh gì đó.

Trước đó Kiều Bích Ngọc chỉ được thấy người nguyên thủy, cô cứ tưởng rằng “người hiện đại” trên hòn đảo này có thế đếm trên đầu ngón tay, không ngờ ở cổng phía tây cung điện này lại gặp được nhiều “đồng loại” như thế.

Bọn họ đang làm cái gì?

Kiều Bích Ngọc hạ thấp người xuống, chậm rãi đi qua đó và cố gắng tiếp cận bọn họ, muốn nghe thử xem rốt cuộc bọn họ đang nói gò với nhau Bọn họ sử dụng ngôn ngữ Ý cùng với tiếng Anh và một số ngôn ngữ khác cô nghe không hiểu lắm.

trong đó có một cô gái trông có vẻ chừng mười sáu tuổi cực kì kích động nói với người bên cạnh mình rằng: “Tôi nghe nói bọn họ không thích đám người nguyên thủy vì họ có mùi cực kì gay mũi…”

“Thảo nào bọn họ lại mua chúng ta với giá cao để vào trong đảo này làm việc “Cô cũng kí giấy bán mình ư?”

“Tất nhiên rồi, nếu không làm sao chúng ta vào đây được?”

Một cô gái tóc vàng tuổi xấp xỉ lên tiếng, dường như cô ấy không hề quan tâm đến chuyện “bán mình” đó tí nào.

“Bọn họ đưa rất nhiều tiền, dù người nhà tôi có ăn cả đời cũng không hết, hoàn toàn không cần nhiều tiền như thế, họ chọn tôi lên đảo làm việc, người nhà tôi cực kì vui mừng và cũng lấy tôi làm sự vẻ vang”

Một chàng trai trẻ cũng chen miệng vào nói: “Tôi đưa tiền bán thân cho người nhà rồi, suy cho cùng thì cả đời này tôi cũng không thể rời khỏi hòn đảo nữa, ở đây vừa có việc làm vừa có cơm ăn, đãi ngộ cũng khá tốt. Cuộc sống thế này tốt hơn cảnh chúng ta gặp hạn hán ăn không đủ cơm mặc không đủ ấm nhiều.”

Khi Kiều Bích Ngọc nghe bọn họ nói chuyện với nhau thì cô cảm thấy cực kì kinh ngạc, vẫn chưa kịp phản ứng.

Hơn một trăm người này đều được mua vào, ký giấy bán thân và tức là bọn họ phải sống cả đời trên hòn đảo này.

Xem ra đám người này được chọn vào cung điện để “phục vụ” những người bên trong Đám người này có thể tiền vào từ bên ngoài thì chắc là cũng biết cách để rời khỏi hòn đảo.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy đám nam nữ trẻ tuổi này ai cũng hiền lành dễ nói chuyện nên vội vàng chạy tới, cô muốn tới đó hỏi cho rõ xem liệu có cách nào để rời khỏi hòn đảo này hay không.

Thế nhưng khi Kiều Bích Ngọc hào hứng muốn chạy tới cửa tây cung điện thì cô chợt bị một người nhanh chóng ôm lại từ phía sau và cũng bịt miệng cô lại rất nhanh.

Kiều Bích Ngọc giật mình cứng đờ cả người, nghiêng đầu sang nhìn thì thấy đẳng sau chính là Tang Ba, anh ta phát hiện cô bỏ trốn nên đuổi theo để tìm cô.

Kiều Bích Ngọc khủng hoảng, cô vùng vẫy theo bản năng nhưng sức mạnh của Tang Ba là thứ cô không thể nào chống cự, cô cứ ưm ưm tròn mắt nhìn đám người cách đó mười mét, thậm chí hi vọng bọn họ có thế quay sang đây nhìn mình và có thể giúp được mình.

Suy cho cùng thì đều là “người hiện đại”, Kiều Bích Ngọc cảm thấy “đồng loại” có thể giúp đỡ lẫn nhau Kiều Bích Ngọc nghĩ đó chính là cơ hội sống duy nhất của mình nên cô liều mạng phản kháng và thậm chí còn dùng răng nanh cắn tay Tang Ba bị thương nhưng anh ta da dày thịt báo, răng ranh cô chỉ làm nó trầy xước một tí mà thôi.

Tuy Tang Ba để râu nên cô không thấy rõ vẻ mặt nhưng ánh mắt anh ta thì chất chức ngọn lửa giận cực kì rõ ràng, nhanh chóng bịt miệng cô chặt hơn khiên Kiều Bích Ngọc thấy thở thôi cũng khó khăn, dần dần trở nên bất lực.

Đúng lúc đó thì Kiều Bích Ngọc thấy đám người nọ chợt hô hào lên ầmï, bọn họ hoảng sợ tản ra bốn phía và giữa đám người là một vòng tròn, giữa đó là hai hộ vệ người nguyên thủy khôi ngô rắn chắc cùng với một cô gái tóc ngắn có gương mặt châu Á.

Kiều Bích Ngọc giật mình, đó là Lucy.

Cô gái được đám người đó vây quanh chính là Lucy, trong nháy mắt, Kiều Bích Ngọc cực kì kích động, Lucy chưa chết, cô ấy còn sống.

Thế nhưng Lucy bây giờ cực kì nhếch nhác, quần áo hỗn độn, cả người đầy vết thương, thậm chí trên cổ cô còn có một dây thừng và chính xác đó là hành động sỉ nhục.

Kiều Bích Ngọc thấy tình huống này lại đỏ cả hốc mắt, lòng cực kì sốt ruột Tình huống của Luey bây giờ lại càng thảm thương, rõ ràng cô ấy đang xung đột với hai tên hộ vệ người nguyên thủy, người nào cũng mang đó đâm chảy đầy bộ mặt dữ tợn, ngọn giáo nhọn ho: thẳng về phía Lucy, hai cánh tay c‹ máu tươi.

Thế nhưng một giây tiếp theo, ánh mắt Lucy cực kì sắc bén, không nhìn vết thương trên cánh †ay, cô ấy đối mặt với hai tên người nguyên thủy có cơ thể khổng lồ nhưng cô ấy cực kì nhanh nhẹn, nghiêng người sang nẵm lấy giáo nhọn, dường như trong nháy mắt ngọn giáo đó đã đâm vào mắt tên người nguyên thủy.

Luey không cho tên người nguyên thủy cơ hội đánh trả, cô ấy rút ra và rút cả mắt tên đó ra, ngọn giáo dài đã đâm vào cổ tên người nguyên thủy khiến máu tươi phun ra.

Tên người nguyên thủy ngã xuống đất, máu me bê bết, tình hình cực kì máu me.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play