Chuông điện thoại di động vang lên từng lần một, ở trong căn phòng bệnh yên tĩnh, lại có vẻ có hơi ầm ï.

Sắc mặt Doãn Thành Trung phức tạp nhìn điện thoại của mình, anh biết, là Diệp Tuyết gọi điện thoại đến thúc giục anh ta về nhà… Chỉ là giờ phút này, anh ta không nghĩ rời khỏi đây.

“Em họ à, lần này cậu đến thành phố Hải Châu không phải là vì hôn sự sao, đến lúc đó nhớ gửi cho tôi tấm thiệp mời cưới đấy.

Tôi và chị dâu của cậu đều sẽ đến đúng giờ…“ Quách Cao Minh nhìn anh, giọng nói lạnh lùng mang theo ý gì đó không rõ.

Doãn Thành Trung nghe được, trong nháy mắt sắc mặt âm trầm xuống.

“Doãn Thành Trung, anh về đi.”

Kiểu Bích Ngọc sợ bọn họ lại đánh nhau giống như buổi sáng.

Nếu bàn về bản lĩnh, Quách Cao Minh tuyệt đối có thể đánh anh thành tàn phế.

“Vậy em làm sao?”

Doãn Thành Trung quan tâm hỏi lại.

“Cậu cảm thấy tôi sẽ làm gì cô ấy!”

Quách Cao Minh thấy dáng vẻ hai người bọn họ quan tâm lẫn, sắc mặt không vui.

Lập tức anh khinh thường cười nói một tiếng: “Người nhà họ Kiều ở ngay tại bãi đỗ xe, một lát nữa bọn họ lên đây, các người muốn để bọn họ trông thấy hai người các người ở đây tình ý thắm thiết à…”

Doãn Thành Trung nghe được người nhà họ Kiều đến, khuôn mặt hiện lên phức tạp.

Anh ta nhìn về Kiều Bích Ngọc ở đối diện, vội vã nói: “Bích Ngọc, em nhớ chăm sóc cho mình thật tốt, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.”

Anh ta cũng không tiếp tục dây dưa nữa.

Anh ta và Kiều Bích Ngọc là quan hệ vợ chồng cũ, mà bây giờ anh ta đang cùng Diệp Tuyết, quan hệ này rất phức tạp.

Lỡ may có hiểu lầm gì đó, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thanh danh của hai người.

Kiểu Bích Ngọc thấy anh ta rời đi, cũng không có lưu luyến quá nhiều, xụ mặt xuống, tâm trạng không tốt lắm, trực tiếp xoay người nằm trên giường bệnh.

Mà khuôn mặt Quách Cao Minh nặng nề trừng mắt nhìn bóng lưng của Doãn Thành Trung, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, giống như là đang tức giận buồn bực cái gì đó.

“Có việc gọi điện thoại cho anh…”

Câu nói này, khi anh nghe được, đặc biệt thấy không thoải mái! Cô ấy có việc vì cái gì đều không gọi điện thoại cho anh, nhưng hết lần này tới lần khác lại tìm Doãn Thành Trung… Người nhà họ Kiều sang đây nhìn Kiểu Bích Ngọc, lại phát hiện khuôn mặt Quách Cao Minh trong phòng bệnh âm trầm khó coi, giống như là có người nào đã chọc giận anh trước đó.

“Bích Ngọc, con thật sự là không cẩn thận gì cả, sao có thể ăn bậy đồ ăn như thế.

May mắn cái thai được bảo vệ.”

Lần trước bà Kiều cao huyết áp nhập viện đã khôi phục, lúc này bắt đầu lớn tiếng dạy dỗ cô.

Bà quay đầu lại, trên khuôn mặt già tràn đầy nếp nhăn, mang theo nụ cười lấy lòng cười, “Cậu Quách, Bích Ngọc nó ấy à, từ lúc nhỏ đã được nhà họ Kiều chúng tôi nuông chiều sủng ái, nên có chút tính tiểu thư, con bé không hiểu chuyện, xin anh đừng quá để ý, khẳng định cô bé sẽ sửa…”

Kiểu Bích Ngọc bị trách mắng cũng không để ý.

Cô nằm trên giường bệnh, trực tiếp đưa lưng về phía bọn bọ, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn bọn họ một chút.

Mà Kiểu Văn Vũ cũng bị lão bà cụ Kiểu ép đến cùng.

Ông ta chỉ là hời hợt nhìn Kiều Bích Ngọc ở trên giường bệnh, giống như là hoàn toàn thờ ơ với việc cô đang bị bệnh.

Ngược lại, ánh mắt Kiểu Văn Vũ ngẫu nhiên rơi trên người Quách Cao Minh, đáy mắt đè nén suy nghĩ sâu xa.

“Bích Ngọc, phải để ý đến thân thể nhiều hơn, bà đã cho người nấu thuốc bổ, nghe nói đặc biệt có tác dụng với xuất huyết nhiều, nhân lúc còn nóng con uống một chút đi.”

Diệp Vân làm con dâu nhà họ Kiều, cũng đi theo Kiều Văn Vũ đến nơi này, trên mặt bà ta mang theo nụ cười lo lắng, đặt bình gốm sứ để lên bàn.

Bà cụ Kiều thấy Kiều Bích Ngọc nằm ở trên giường bệnh không để ý bọn họ, lập tức không vui gì: “Sao ngay cả phép tắc cơ bản cháu cũng quên luôn vậy!”

Nếu như không phải Quách Cao Minh ở đây, bà ta đã sớm mắng to, lúc này chỉ có thể đè nén tức giận, “Mau dậy đi, uống thuốc mà mẹ nhỏ của con đã hầm, đứa bé rất quan trọng!”

Kiểu Bích Ngọc đen mặt, nằm nghiêng trên giường bệnh, giống như là không nghe thấy gì cả, Không chịu di chuyển.

Thuốc mà Diệp Vân nấu, cô sẽ không uống! “Cô ấy cần nghỉ ngơi.”

Quách Cao Minh vẫn luôn trầm mặc không nói lời nào đột nhiên nhìn bọn họ một vòng, mở miệng lành lạnh nói.

Lời này rõ ràng chính là lệnh tiễn khách.

Người nhà họ Kiều nghe anh nói như vậy, cũng không có ở lại thêm lâu nữa, hư tình giả ý chào hỏi một lượt sau đó thì bỏ đi.

Chỉ là cuối cùng Diệp Vân nhịn không được sau khi nhìn Quách Cao Minh nhiều lần, hỏi ra nghi vấn cấm kị ở dưới đáy lòng của bà ta.

Anh ta bảo Diệp Tuyết gọi cho Doãn Thành Trung, sau đó tự mình gọi điện thoại cho bà cụ Kiều, để người nhà họ Kiều tới bệnh viện.

Cuối cùng thì anh ta làm ra những hành động kỳ lạ này để làm gì kia chứ? “Cuối cùng là anh muốn làm gì?”

Quách Cao Minh đã nghe câu hỏi này mấy lần liền trong ngày hôm nay, có điều, lần này người hỏi là cô.

Người nhà họ Kiều cũng đã rời đi, cửa phòng bệnh bị hờ khép, lúc này gian phòng bên trong chỉ có anh và cô.

“Quách Cao Minh, là anh gọi đám người họ Kiều đến dạy dỗ tôi.

Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh: “Cô Lê của anh đâu rồi, anh không cần theo cô ta à.

Rốt cuộc anh muốn ở chỗ của tôi làm gì, có lời gì muốn nói thì nói thẳng đi!”

Giọng nói của cô lạnh lùng xa cách.

Quách Cao Minh đứng ở bên cạnh giường bệnh, mà cô đang nằm ngang.

Ánh mắt của anh nhìn từ trên cao nhìn xuống, Kiều Bích Ngọc rõ ràng trông thấy khóe môi của anh khẽ mím lại rồi lại mở, thế nhưng là cô đợi mấy phút liền, người đàn ông này vẫn như cũ không nói lời nào.

“Tối hôm qua tôi và Doãn Thành Trung chỉ là thuần tuý đóng cửa phòng bệnh rồi ngủ, chúng tôi không làm cái gì cả.”

Cô nghĩ, anh đến đây đơn giản chính là truy cứu và dạy dỗ cô.

Đàn ông ở bên ngoài vượt quá giới hạn nuôi tình nhân hình như đều hợp tình hợp lý, mà phụ nữ chỉ cần cùng đàn ông khác có một chút mập mờ, thì đó chính là không tuân thủ đạo làm vợ.

Lúc này cô không hề che giấu tức giận ở trên mặt, mặt đen lại nhìn thẳng vào mắt của anh.

Quách Cao Minh chỉ nhìn cô, nhưng vẫn như cũ không nói gì cả.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy anh không tin mình, cảm thấy càng thêm tức giận hơn.

“Tại sao mình phải giải thích với anh ta chứ! Chuyện quá trớn của anh ta và Lê Yến Nhi… Càng nghĩ càng thêm tức giận, cô nắm chặt ga giường màu trắng, trùm qua kín đầu của mình, nhắm mắt làm ngơ! Nhớ tới Lê Yến Nhi, cô siết chặt chăn ở trong tay, càng thêm nắm chặt hơn.

“Cô muốn bao nhiêu tiền trực tiếp ra giá, hủy đi đứa con hoang chướng mắt ở trong bụng của cô đi… “Quách Cao Minh muốn có con, tôi sẽ sinh cho anh ấy.”

“Cho dù cô có sinh ra đứa con hoang này, sau này tôi làm mẹ kế của nó, tôi cũng sẽ ngược đãi nó, bởi vì nó rất chướng mắt.”

Ngày đó ở trong phòng ăn, Lê Yến Nhi kiêu ngạo hét lớn, cô rất muốn phản bác lại, thế nhưng là những lời đó lại kẹt ở trong cổ họng, cảm thấy hèn mọn.

Trong đôi mắt của Kiều Bích Ngọc hiện lên ưu thương nhàn nhạt, tay phải không ý thức được mà xoa nhẹ bụng mình.

Sau khi sinh con xong, cô sẽ bỏ đi.

Cô tự nói với lòng, ông cụ Quách hẳn là sẽ không để chắt trai của mình bị người ta bắt nạt… Nghĩ đến ông cụ Quách, đôi mắt của Kiều Bích Ngọc sáng lên, giống như tìm thấy một hi vọng.

Cô vội vã xốc chăn trên đỉnh đầu ra, có hơi vội vã muốn tìm điện thoại di động của mình, hiện tại cô muốn gọi điện thoại cho ông cụ Quách.

Thế nhưng khi Kiều Bích Ngọc vừa mới nhấc cái chăn trên đầu ra, từ trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói âm trầm không rõ hàm ý “Đừng có cử động lung tung.”

Cả người của cô đều căng cứng, nghiêng đôi mắt nhìn về người đàn ông đang ở bên cạnh giường bệnh.

Anh ta còn chưa đi! “Bác sĩ nói, cô nhất định phải nằm viện một tuần.

“Giọng nói của Quách Cao Minh nghe có hơi kỳ lạ, giống như là cố gắng hạ thấp âm thanh xuống: “Không thể xuống giường được.”

Kiều Bích Ngọc rút tay về cũng không tiếp tục đi tìm điện thoại di động.

Cô ngoan ngoãn nghe lời nằm trở lại trên giường.

Quách Cao Minh nhìn cô lúc lâu, trong lòng có hơi giãy dụa.

Bình thường cô không có ngoan như vậy! Không hiểu sao lại nhớ tới lời nói trước đó của Lục Khánh Nam, sinh vật như phụ nữ ấy à, nếu anh không nói với họ rõ ràng, họ sẽ suy nghĩ lung tung.

Đột nhiên, biểu tình của Quách Cao Minh có hơi xoắn xuýt phức tạp, cuối cùng, anh khó khăn lắm mới nói ra mấy chữ: “Thuốc gây ra chảy máu cũng không phải là tôi…”

“Tôi biết.“ Người phụ nữ ở trên giường giống như là không muốn nghe giọng nói của anh, lạnh lùng trả lời một câu.

Quách Cao Minh nghe thấy cô nói như vậy, ngược lại là cảm thấy có hơi ngoài ý muốn xen cả một chút xíu mừng rỡ.

“Đêm hôm đó tôi không đi khách sạn tìm cô, là bởi vì…”

Kiều Bích Ngọc nhớ tới điện thoại khi được nhận kia, sắc mặt dần dần tái nhợt: “Tôi không có hứng thú với chuyện của hai người, phiền anh đừng nói nữa!”

Cô mặt lạnh cắt ngang lời anh nói, lại kéo chăn lên, che kín mình ở trong đó.”

Quách Cao Minh sắc mặt phức tạp, cũng trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau, cô đã nghe được tiếng bước chân anh rời đi, và giọng nói lạnh lùng của anh căn dặn cho với y tá rằng, chú ý đến cô ấy.

Cửa phòng bệnh lạch cạch một bị tiếng đóng lại.

Lúc này Kiều Bích Ngọc mới thở ra một hơi dài.

Giống như chỉ cần có anh ở đây, bên trong không gian sẽ tràn ngập cảm giác áp bách.

Sau khi trải qua lần này, cô càng thêm rõ ràng chênh lệch giữa cô và anh.

Hơn nữa, toàn bộ suy nghĩ không nên có mà cô giấu kín ở trong lòng kia, đều bị cô chặt đứt hết toàn bộ.

Căn bệnh thịt thừa ở cổ tử cung này cũng không tính quá mức nghiêm trọng, chỉ là phụ nữ mang thai bị bệnh viêm này nhất định phải xử lý cẩn thận.

Kiều Bích Ngọc rất ngoan ngoãn mà uống thuốc, trải qua hai ngày được trị liệu bằng thuốc đã có những chuyển biến tốt đẹp.

Bác sĩ nói không cần tiến hành làm phẫu thuật.

“Cháu đã biết, qua mấy ngày nữa bệnh viện phê sẽ đồng ý cho cháu về nhà…”

Tầm bảy giờ tối, ông cụ Quách gọi đến một cuộc điện thoại, lúc đầu Kiều Bích Ngọc có hơi khẩn trương, cứ nghĩ ông cụ lần này gọi đến là trách mắng cô, may mắn là không có.

Ông cụ Quách giống như đã sớm biết tình huống thân thể của cô đã ổn định lại, ngược lại tâm tình không tệ, hỏi cô có phải thật là mang song bào thai hay không.

Nhấc lên song bào thai, trên khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc cũng khó mà lộ ra nụ cười, trước đó phôi thai quá nhỏ đều không có chú ý, hiện tại đã xác định là song bào thai, hơn nữa bệnh viện thông qua nước ối của phôi thai giám định giới tính, nói hai đứa trẻ đều là con trai… Không phải Kiều Bích Ngọc trọng nam khinh nữ, mà là từ nhỏ cô lớn lên ở nhà họ Kiểu, biết rõ trong giới nhà giàu, con gái đều trở thành công cụ bị lợi dụng kết thông gia, con trai mới có thể được bọn họ chú ý bồi dưỡng làm người thừa kế.

Nếu như là con trai, như vậy chí ít, người nhà họ Quách sẽ coi trọng con của cô, cho dù sau này cô không thể ở bên cạnh con trai để chăm sóc … Nghĩ tới đây, đáy mắt của cô có hơi tối lại.

Mà điện thoại đầu kia ông cụ Quách nghe thì lại cực kỳ vui mừng.

Cách điện thoại nhưng vẫn có thể nghe được tiếng hét lớn của ông nói với quản gia già, Bích Ngọc mang thai song bào thai, cuối năm nhà họ Quách chúng ta có thể có hai đứa chắt rồi ha ha ha… Kiểu Bích Ngọc bị giọng nói già nua đầy vui sướng của ông cụ Quách lây nhiễm, khóe môi cũng mang theo ý cười.

“Cô Kiều, có chuyện gì cười vui vẻ như vậy?”

Cô y tá bưng bữa tối lên, bây giờ đã đến giờ ăn cơm tối rồi.

“Ăn nhiều một chút, đừng để chắt của ông bị đói.

Ông cụ Quách mơ hồ nghe được bên kia cô sẽ ăn cơm, suy nghĩ, lại nói thêm một câu: “Quách Cao Minh đâu, cháu muốn ăn cái gì, cứ để thắng nhóc thối kia lên danh sách rồi mua cho cháu..”

Vốn dĩ tâm trạng của Kiều Bích Ngọc đang tốt đẹp, nghe được cái tên Quách Cao Minh này, lập tức khuôn mặt nhỏ trầm xuống.

“Cháu đã biết.“ Cô buồn buồn trả lời một câu, liền cúp điện thoại.

Kiểu Bích Ngọc nhấc lên đũa chuẩn bị vùi đầu vào ăn, thế nhưng là mở ra hộp cơm ra thì trông thấy trứng gà xào tôm bóc vỏ, han heo xào, còn có rau cải xôi, đây đều là đồ bổ huyết, hơn nữa còn thuộc vào danh sách đen đối với người kén ăn như cô.

“…Vì con của mình.

Phải cố gắng từ bỏ tật xấu kén ăn này.”

Cô gắp một miếng gan heo lên, rất bi phẫn nhét vào miệng bên trong, mặt không thay đổi nhai nhai, thật sự là muốn phun ra.

Cô y tá ở bên giật mình, thấy dáng vở của Kiều Bích Ngọc khổ sở như đang ăn phải thuốc độc, mà khi cô ăn trứng gà xào tôm bóc vỏ, chỉ ăn tôm, cố ý dùng đũa gẩy trứng gà đi.

“Cô Kiều, những món ăn này có vấn đề gì sao”

Y tá nhịn không được hỏi một câu.

Gương mặt Kiều Bích Ngọc đỏ lên: “Tôi…”

Cô rất xấu hổ.

“Cô ấy kén ăn, không ăn trứng gà.”

Bên ngoài, một giọng nói trầm thấp trong trẻo truyền đến.

Kiểu Bích Ngọc nhìn ra cửa ra vào của phòng bệnh, lập tức mặt đen hết lại.

Sao anh ta lại đến đây nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play