Hai tên hoang dã đang túm đánh vào nhau, đánh bằng tay không, chào nhau bằng những cú đấm.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy vô cùng sợ hãi.
Rất nhanh đã phân thắng bại và tên hoang dã mạnh hơn đã chiến thắng. Hẳn ta đạp lên tên đồng loại yếu hơn dưới chân và hét vào mặt hắn một cách dã man như tuyên bổ rằng hẳn ta mới là kẻ chiến thắng.
Tên hoang dã nằm rạp trên mặt đất bị thương.
rất nặng, miệng vết thương đều là máu. Hắn giống như một con thú thua cuộc, năm úp sấp không dám nhúc nhích, phát ra một tiếng kêu gào khàn khân và trầm thấp thảm thiết như đang cầu xin tha mạng.
Kiều Bích Ngọc không hiểu họ đang nói gì, nhưng đại khái giống như những người nguyên thủy cướp đoạt con mồi và đánh nhau.
Mà cô chính là “con mồi” trong mắt bọn họ.
Tên hoang dã đang đứng tiếp tục hét vào mặt tên kia, và đôi chân to lớn giảm lên mặt đối phương không chút khách khí, tỉnh thần của Kiều Bích Ngọc bị kích động mạnh mẽ, nhìn thấy tất cả những điều này, mắt cô mở to. Đầu của tên phủ phục trên mặt đất kia sắp bị giắm bẹp và biến dạng Trận đánh tàn khốc giữa hai tên hoang dã khiến Kiều Bích Ngọc vô cùng sợ hãi Cuối cùng, tên hoang dã cường tráng, rắn chắc ập tới, hắn dễ dàng một tay bế cô lên rồi vác trên vai. Lần này, Kiều Bích Ngọc còn chưa kịp kêu lên, cả người mềm yếu bất định, vô cùng mệt mỏi.
Khiếp sợ trước cảnh tượng vừa rồi, Kiều Bích Ngọc càng biết rõ tên hoang dã trước mặt có thể giết chết cô dễ như trở bàn tay. Cho dù bây giờ kẻ dã man muốn làm bất cứ điều gì với cô, phỏng chừng cô cũng buộc phải hợp tác. Đầu óc cô hỗn loạn, tràn ngập vô số ý nghĩ tiêu cực.
Cùng lắm thì kết liễu cuộc đời.
Có thể là đã phát hiện cô trốn ra khỏi hang, hẳn đã tìm đến ngay sau đó.
Không biết hắn sẽ làm gì với cô trước khi đưa cô về, sẽ trừng phạt hay ăn thịt cô?
Kiều Bích Ngọc không muốn nghĩ nữa, dù sao cũng chết, cô nản lòng thoái chí, đột nhiên không còn ý niệm sinh tồn. Tên hoang dã đã vác cô suốt quãng đường và Kiều Bích Ngọc đã đi được chặng đường hai tiếng đồng hồ. Tên hoang dã rất ung dung, trong khoảng mười phút đã quay trở lại sườn núi, vì thế Kiều Bích Ngọc càng thêm tuyệt vọng Trong lúc đó, Kiều Bích Ngọc có vẻ rất an phận để hắn tùy ý vác đi. Tên hoang dã dường như cũng có chút thông minh, hẳn quay đầu liếc nhìn cô, còn cố ý lắc lắc cơ thế cô, như muốn xác nhận xem Kiều Bích Ngọc đã chết hay chưa.
Cơ thể Kiều Bích Ngọc bị hẳn lắc càng thêm khó chịu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cả người Ïu xìu, dáng vẻ như sắp chết.
Điều bất ngờ là tên hoang dã đã không nhốt cô ngay lại vào hang ban đầu.
Thay vào đó, hắn đưa cô đến một bãi đất bằng phẳng cách hang khoảng năm mươi mét, nơi có củi đã được dựng lên, hình như đang nướng thịt gì đó, từ xa Kiều Bích Ngọc đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng.
Tên hoang dã ném cô đến một chỗ không xa đống lửa, phần mông của Kiều Bích Ngọc không khỏi đau thêm lần nữa.
Không biết có phải bị ngã nhiều nên da dày, thô ráp lên không, không có cảm giác đau đớn.
Hay là xương chân trái cô bị gấy đau đến mức khiến cô mất cảm giác, hoặc là mùi thịt nướng trước mặt đang mê hoặc thần kinh não của cô, hiện tại cô thật sự rất đói bụng, trước đó ăn một ít quả cà chua vốn không thấm vào đâu.
Ở khoảng cách gần, Kiều Bích Ngọc mới thấy rõ thứ đang nướng trên đống lửa là hai con thỏ rừng và một con chuột béo mà lúc trước tên hoang dã đã săn bắt được trong rừng, Thỏ và chuột vẫn còn để cả lông và nội tạng, không cạo lông mổ bụng, bị ném sống vào lửa cho chết cháy rất thô bạo, lớp ngoài đốt thành than, thịt bên trong dần dần tỏa ra mùi thơm.
Cách ăn uống thô bạo như vậy rất hợp với cách sinh tồn của tên hoang dã này.
Kiều Bích Ngọc không mấy kinh ngạc về điều này, lúc trước cô còn tưởng rằng tên hoang dã ăn đồ ăn sống, ăn lông uống máu cũng chẳng có gì lạ.
Tên hoang dã hình như cảm thấy thịt nướng đã chín. Thân hình to lớn của hẳn giống như Hagrid trong Harry Potter; hắn ngồi trước đống lửa, ngọn lửa trở nên rất nhỏ bé. Kiều Bích Ngọc.
thậm chí còn nghĩ hai con thỏ rừng và con chuột này vốn không đủ để hắn nhét kế răng.
Lúc này, Kiều Bích Ngọc rất lo lẳng cho tình cảnh của mình, chắc hắn sẽ không đem cô đi nướng làm bữa tối Dù cô biết rất rõ không cách trốn thoát, tâm như tro ngụi, nhưng bản năng sinh tồn vẫn vượt qua người khác. Cô dùng chân phải ra sức, nhích từng chút một, càng xa hẳn càng tốt.
Thế mà, tên hoang dã dường như lười để ý đến những cử động nhỏ của cô.
Kiều Bích Ngọc vừa lùi về phía sau vừa cảnh giác nhìn hắn. Hắn trực tiếp dùng bàn tay to nắm lấy miếng thịt chảy mỡ trong đống lửa, sau đó mở rộng hàm răng đen sắc nhọn, cần xé từng miếng thịt một cách thô bạo. Phun ra những chỗ thịt bên ngoài bị cháy sém đen trước, lộ ra phần thịt mềm.
Khi Kiều Bích Ngọc nhìn thấy thịt nướng, nhịn không được nuốt nước bọt. Tất nhiên, có cho cô ấy gan to bằng trời, cô cũng không dám cướp đồ ăn của kẻ hoang dã. Trong mắt sinh vật nguyên thủy này, không gì tàn nhân hơn việc cướp giật đồ ăn.
Mặt trời ở chân trời đã lặn, bầu trời vàng nhạt bắt đầu tối sầm lại Gió đêm dần dần có chút râm mát, tựa như: màn đêm đang từ từ thôn tính lục địa. Kiều Bích Ngọc nhìn thấy cảnh vật chung quanh thay đổi, trong lòng rất thấp thỏm lo âu.
Sau khi tên hoang dã ăn hết thịt hai con thỏ rừng, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Kiều Bích Ngọc nằm yên không dám nhúc nhích nữa.
Tên hoang dã đứng dậy trong thân hình to lớn, Kiều Bích Ngọc không biết hắn muốn làm gì, cô hoang mang không ngớt Chính lúc này, chân phải của Kiều Bích Ngọc đụng phải một vật nhỏ, cô tùy ý liếc mắt nhìn, đầu óc thoáng chốc kinh ngạc: “Cái bật lửa?”
Trên hòn đảo chim chóc không đậu này, loài người nguyên thủy chưa tiến hóa, làm sao có bật lửa ở nơi này.
Hơn nữa, còn in dòng chữ ‘Xuất sứ từ Trung Quốc.
Tên hoang dã dường như cũng để ý đến Kiều Bích Ngọc nhìn cái bật lửa đỏ rực bên đống lửa.
Hắn cầm cái bật lửa ném tới trước mặt cô, huyên thuyên một tràng ngôn ngữ khó hiếu.
Kiều Bích Ngọc tinh thần căng thẳng cao độ, đương nhiên không hiểu được hắn nói tiếng chim gì, nhưng rõ ràng nhìn thấy hắn ném bật lửa cho cô, cô không hề nhát gan, mạnh dạn cầm lên, cô ấn bật lửa lập tức dâng lên một ngọn lửa nhỏ.
Đôi mắt đen của tên hoang dã to lớn trước.
mặt lóe lên vẻ kinh ngạc. Kiều Bích Ngọc thừa dịp hẳn ta không di chuyển, cúi xuống nằm lấy một cán củi đã cháy dở, sau đó củi lại châm đốt, cô khẩn trương vẫy tay che chở trước người.
Theo quy luật của tự nhiên, tất cả các loài động vật đều sợ lửa.
Tên hoang dã này cũng không ngoại lệ, vẻ mặt của hắn hoảng sợ, lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của hắn nhăn lại, phát sinh tức giận gầm lên, rống to về phía Kiều Bích Ngọc, giống như một lời cảnh cáo.
Kiều Bích Ngọc hoảng hốt, cô chẳng hề muốn chọc giận tên hoang dã, nhưng cũng không muốn chờ bị giết. Dù cô vùng vấy thế nào, dường như chỉ là cố gắng vô ích, Càng vùng vấy, cái chết càng đau đớn, khó coi Nghĩ đến đây, cô như quả bóng nhụt chí, không còn ý chí chiến đấu và dũng khí để chống lại Tay trái cô đang cầm một cái bật lửa, tay phải nằm chặt một ngọn đuốc củi đang cháy hừng hực. Bây giờ, màn đêm đã buông xuống, ngọn đuốc đang bùng cháy trong tay cô đang cháy đặc biệt chói mất, giống như một ánh sao nhỏ nhoi, giống như một chút hy vọng trong màn đên tăm tối.
Tên hoang dã không gầm lên nữa, mà nhặt một cục màu đen từ đống lửa và ném tới bên cạnh Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc cảnh giác nhìn hắn, sau đó cúi đầu, cầm cây đuốc trong tay rọi lại gần, cục màu đen hóa ra là con chuột cháy thành than.
Kiều Bích Ngọc cứng cố, nghiêm mặt nhìn lại tên hoang dã dáng người to kệch trước mặt. Mặt hẳn đầy râu rậm rạp, cặp mắt sắc bén như dã thú rất dữ tợn đang nhìn chăm chỉ vào cô “… Ý của anh là muốn tôi ăn thịt chuột?”
Kiều Bích Ngọc cố gắng ổn định cảm xúc của mình, như là giao tiếp với hắn, mà càng giống như nói chuyện với chính mình.
Cho dù có chết đói, Kiều Bích Ngọc cũng nhất định không ăn thịt chuột!
Nhưng khi có một tên hoang dã khổng lồ, cao hơn 2.5 mét đứng trước mặt, trừng mắt nhìn dữ †ợn thì dù có ăn bột mì rang, cũng chỉ có thể vâng lời Kiều Bích Ngọc đã có bữa tối kinh tởm nhất trong đời… nhưng coi như là ăn no nê.
Sau đó cô lại bị nhốt, vẫn trong cái hang đó, vắn là những ‘bạn đồng hành’ đó. Kiều Bích Ngọc.
chạy trốn thất bại và ăn tối với chuột, trong lòng rất phức tạp, thà ăn chuột còn hơn chết, không ngừng an ủi bản thân.
Cô Ngọc đang trong tâm trạng tồi tệ cũng phát cáu với bạn đồng hành của mình, cô hung dữ xua đuổi hai con bò con hiền lành trong hang, chiếm địa bàn ban đầu của chúng và đặt mông ngồi trên bãi cỏ khô.
Giờ đây, cô suy bại tới mức còn phải tranh giành chỗ ở với trâu bò.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Kiều Bích Ngọc có một tia hy vọng mờ nhạt, làm sao một tên hoang dã có thể có bật lửa? Trên hòn đảo này có nền văn minh hiện đại sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT