Quách Cao Minh nhanh chóng xâm nhập vào trong phòng. Sắc mặt anh lạnh lùng như sương, đi một mạch đến chỗ Đường Tuấn Nghĩa đang suy yếu Mắt của Đường Tuấn Nghĩa cũng chưa mở ra, yếu ớt mà hô hấp. Sắc mặt anh ta nhìn không tốt lắm, trạng thái nhợt nhặt, vừa khéo rất giống mấy lần phát bệnh vào trăng tròn trước đó. Lúc này cả người Đường Tuấn Nghĩa toàn vết thương còn ứ máu, trong phòng cũng bị phá thành một đống hỗn độn.
“Rafaell” Quách Cao Minh như rất phẫn nộ mà gọi cái tên lên.
Cái tên xa lạ này.
Nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, Quách Cao Minh sẽ không lưu tình chút nào mà tung một quyền sang. Ánh mắt anh tỏa ra vẻ ngoan độc, cẳn răng, lại la một tiếng nữa: “Rafaell”
Quách Cao Minh nắm lấy áo sơ mi của Đường Tuấn Nghĩa, hệt như giận không thể dập, lại một phen đẩy người mạnh về lại giường.
“Rafael, mày chiếm cơ thế của Đường Tuấn Nghĩa, tao đã tra ra được trò hề dơ bẩn này của mày rồi” Quách Cao Minh giận dữ, giọng nói nặng nề lạnh lẽo vang lên trong căn phòng kín. Lục Khánh Nam và Mạc Cao cũng có thể nghe ra được anh giận dữ đến mức nào.
Kinh hãi trước từng chữ trong lời Quách Cao Minh ban nãy, người ngoài cửa dò xét với khuôn mặt có phần ngu ngốc, đầu óc theo không kịp.
‘Thấy Đường Tuấn Nghĩa cúi đầu thở hổn hển, đêm hôm qua trăng tròn, anh ta đã rất đau khổ mà qua một đêm. Nguyên khí bị tổn thương lớn, còn chưa hồi phục lại, Quách Cao Minh đã tìm đến đây.
Quách Cao Minh cũng không lưu tình chút nào với anh ta: “Vì sao mày luôn theo dõi Kiều Bích Ngọc, rốt cuộc mày có quan hệ gì với cô ấy?”
Anh tiện tay cầm một cây đèn bàn lên, giơ cao, dường như sẽ đập lên người Đường Tuấn Nghĩa Cơ thể của Đường Tuấn Nghĩa phản ứng rất mạnh. Dù anh †a đang suy yếu rất mạnh, chưa mở mắt ra, nhưng hình như cũng có thể thấy đại khái.
Anh ta lật nghiêng người một cái, vừa khéo tránh được cái đèn bàn thủy tinh kia.
Mạc Cao sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng này, vội chuyền đứa bé trong lòng mình qua cho người khác, sau đó vọt vào trong. Vốn là anh ta muốn che cho Đường Tuấn Nghĩa, nhưng lại không ngờ Đường Tuấn Nghĩa mở. ó Anh vẫn chưa điều tra rõ quan hệ ấy là gì”
Đường Tuấn Nghĩa đột ngột lên tiếng, giọng anh ta yếu ớt khàn đặc, lại lộ ra một cỗ trêu chọc lạnh lẽo: “Tôi và Kiều Bích Ngọc ấy à, quan hệ của chúng tôi là vô cùng thân mật”
Anh ta chậm rãi mở to mắt, đôi con ngươi vẫn giữ màu lam kinh diễm đẹp đề như trước, song không hề trong trẻo sạch sẽ như mắt của Đường Tuấn Nghĩa, mà có phần khinh miệt, khiêu khích, vô cùng dữ dội.
Khuôn mặt Quách Cao Minh lạnh lùng, anh hung dữ nhìn anh ta.
Trong đầu Mạc Cao loạn thành một đống, anh †a lắp bắp lên tiếng: “Đường, Đường Tuấn Nghĩa?” Nhưng rõ ràng cả trong lòng vị chú họ Mạc Cao này cũng vô cùng tỉnh táo, đây thật sự không phải Đường Tuấn Nghĩa.
Không phải cùng một người.
Tại sao lại như vậy được.
Giống như Quách Cao Minh trước đó, lúc mới biết được chuyện kỳ là khó tin như vậy, anh ta cũng không tin được.
Nhung sau khi người anh ta phái đi Italia tìm được nhiều thông tin hơn, đặc biệt là những truyền thuyết đồn đại về các hòn đảo và các thủ lĩnh của chúng được khai phá từ mấu đồng tiền cổ trước đó.
Thật ra trước mắt thông tin Quách Cao Minh biết có hạn, dù sao quần đảo kia cũng ngăn cách với bên ngoài. Cái tên Rafael là anh nghe được ở chỗ Cung Nhã Yến, Rafael có quan hệ vô cùng thân thiết với gia tộc Strozzi.
Trong lòng Quách Cao Minh có chút suy đoán ẩn hiện, trước kia chuyện kỳ lạ xuất hiện bên cạnh Kiều Bích Ngọc, Cung Nhã Yến lại đột ngột quay về, khiến anh không thể không quan tâm.
Lục Khánh Nam đưa tay chuyền em bé cho vệ sĩ ở phía sau, anh ta cảnh giá vào trong phòng, cẩn thận mà đánh giá người đàn ông đang ngồi thản nhiên cạnh giường: “Anh, anh không phải Đường Tuấn Nghĩa?”
Rõ ràng là một người, nhưng ánh mắt ngạo mạn trêu chọc kia rõ ràng không phải.
Người của Quách Cao Minh vây lấy anh ta, bây giờ chỉ sợ Mạc Cao cũng không đứng về phía anh ta nữa. Chỉ là nhìn trên mặt, trong mắt Rafael lại không nhìn được nửa điểm bối rối, tỉnh thần hẳn bình thường, dường như có thể khống chế được tất cả.
*.. Kiều Bích Ngọc đã bị người ta bắt đi” Hẳn dùng giọng nói của Đường Tuấn Nghĩa, ngữ khí vô cùng ngả ngớn, dường như chỉ đang đùa với họ: “Tôi chỉ sợ bây giờ cô ta dữ nhiều lành ít ha ha ha…”
Quách Cao Minh nhíu mắt lại, đang định mở miệng, sau lưng đã có tiếng bước chân vội vã chạy về phía này. Mọi người theo bản năng quay lại nhìn ra ngoài cửa phòng, chỉ một lát sau, một vệ sĩ cất bước như bay đến bên cạnh anh, nhỏ giọng báo cáo: ‘Quản gia truyền tin đến, không thấy bà chủ nữa”
Giọng nói không lớn, nhưng cũng đủ để tất cả mọi người trong căn phòng nhỏ đóng kín này nghe được rõ ràng.
Sắc mặt Quách Cao Minh đại biến. “Không thấy Kiều Bích Ngọc nữa” Trong nháy mắt, mắt của anh cứng lại, dường như chuyện này đã tách khỏi sự lường trước của anh.
Ngay từ đầu, anh cứ cho là chỉ cần mình khống chế được Rafael, là có thể giải quyết tất cả vấn đề.
Lục Khánh Nam rất lo lắng, tay vội vàng vươn đến nằm lấy cà vạt của vệ sĩ kia: “Nói rõ ra một chút, một người sống sờ sờ như Kiều Bảo Nhi, sao lại không thấy. Có phải cô ấy đã đi ra ngoài, không mang theo điện thoại không?”
“… Ngay từ đầu chúng tôi cũng không có để ý, lúc giữa trưa, bác Phương nói đã chuẩn bị xong cơm trưa cho bà chủ nhưng lại không liên lạc được, kéo dài đến ba giờ chiều. Đại quản gia lo lắng nên bảo người tra ghi chép ra vào, người trong các viện cũng đi tìm, không thấy người.”
Tiếng nói của vệ sĩ nhà họ Quách kia ngày càng nhỏ, sợ bị trách mắng.
“Có phải là các anh không?” Lục Khánh Nam ngay lập tức nhướng mày nhìn Mạc Cao, giận dữ ngút trời: “Lại diễn trò xiếc này!”
Mạc Cao rất oan uổng:, “Đừng nói bậy a, tôi bắt cô ta làm gì? Con nhóc đó hung hãn như vậy, tôi ở nhiều ngày với cô ta, mạng cũng ít thêm vào.
“Không phải các người thì còn ai nhàm chán như vậy?” Lục Khánh Nam nhận định chính là chuyện tốt bọn Mạc Cao làm, hai đứa song sinh cũng là do họ bắt đi, vậy không phải người vật đủ cả Bên này Lục Khánh Nam và Mạc Cao nhướng cổ lên.
Quách Cao Minh thì chú ý nhìn Rafael trên giường, khóe miệng nhếch lên ý cười. Quách Cao.
Minh nhanh chóng bóp tay, mặt không thay đổi mà trách móc: “Câm mồm hết cho tôi!”
Lúc này cả Lục Khánh Nam và Mạc Cao đều ngừng lại, bọn họ nhìn về phía Quách Cao Minh, người rõ ràng đang vô cùng giận dữ, không dám tranh cãi dù là nửa câu nữa.
“Người đang ở đâu?”
Giọng của Quách Cao Minh lạnh lùng, tay phải anh còn chạm đến súng lục đen bóng đời mới nhất kia. Nếu nói sai hay nói gì đó không đúng, không kìm được xúc động, anh sẽ cho đối phương ăn đạn Rafael vốn đang thản nhiên ngồi trên giường nhíu mày, khí thế hừng hực giảm đi một chút, thẳng lưng lên nhìn thẳng Quách Cao Minh.
“… Strozzi. Quần đảo.” Gã rất tùy tiện mà nói ra tên một nơi.
Quách Cao Minh nghe được lời như thế, sắc mặt trở nên khó coi.
“Meo!” Một con mèo con lông đen cả người, linh hoạt tao nhã chạy đến đây.
Bá tước mèo đen ngồi xổm xuống cạnh Rafael, hệt như thần bảo hộ trung thành, chỉnh tề mà ngồi xổm canh giữ bên trái của gã.
Quách Cao Minh và bọn Lục Khánh Nam rũ mày, ánh mắt cảnh giác mà đánh giá mèo đen. Nó không hề sợ người một chút nào, thật ra từ lâu trước đó họ đều đã từng có tiếp xúc với con mèo đeo này, chỉ là lúc đó họ cũng không để tâm đến một con mèo.
Sau đó, Quách Cao Minh hỏi thăm xong mới biết, trong truyền thuyết của gia tộc Strozzi, có một con mèo đen, gọi là bá tước nhỏ. Lông toàn thân nó đen tuyên, mắt mèo màu vàng sáng, vô cùng linh hoạt, thậm chí là con vật thần bí có thể hiếu tiếng người. Theo như truyền thuyết, con mèo đen bá tước này là thú cưng của người đứng đầu nhà bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT