“Bọn họ đang nói gì thế?”

Luey thấy biểu hiện của cô có chút kỳ quái, liền nhanh chóng gọi cho cô.

Kiều Bích Ngọc đang đeo tai nghe, nghe cuộc nói chuyện giữa bác gái Lục và dì cô, cô không hiểu nổi: “.. bác Lục nói rắng hôm nay bà ấy đến sân bay và gặp một người phụ nữ giống mẹ tôi”

“Cung Nhã Trang?”, Luey nghiêm túc hỏi.

Kiều Bích Ngọc nhìn có chút mất mác, xua tay nói: “Không thể nào”, “Mẹ tôi đã qua đời nhiều năm trước…”

Lục Khánh Nam ở bên cạnh lập tức chèn vào: “Mẹ cô chưa chết, cô không nhớ sao?”

“AI”, Kiều Bích Ngọc sửng sốt Mẹ cô nhất quyết muốn rời nhà họ Kiều để đi tìm người yêu của bà ấy, Kiều Văn Vũ cố tình tạo ra cái chết giả cho bà ấy để lấy danh vọng…còn có, cô cũng không phải là con gái ruột của Kiều Văn Vũ”.

Kiều Bích Ngọc lắng nghe, cô dừng lại bước chân, đầu óc của cô trở nên trống rỗng, Lục Khánh Nam thấy cô dường như chịu phải một đòn đả kích rất lớn, cho nên không dám nói tiếp nữa, lúc đó Kiều Bích Ngọc biết chuyện này, dường như cô cũng không có phản ứng gì, có lẽ có nhiều kinh nghiệm, chứ không phải trong đầu cô chỉ có ký ức của khoảng thời gian đẹp đế ở cấp ba.

Kiều Bích Ngọc mới trầm nói: “Bà ấy lừa gạt tất cả mọi người, bà ấy ần tôi, bà ấy vứt bỏ chồng và con của mình đúng không?”

Lục Khánh Nam không dám trả lời “… Vậy bố tôi thì sao, ông ấy cũng không phải là bố tôi”, nói đến đây, vành mắt của Kiều Bích Ngọc đều đỏ hết lên Trong trí nhớ cô chỉ có sự hận thù với Kiều Văn Vũ, hận ông ta không phải là một người chồng tốt, hận ông ta không phải là một người cha tốt, kết quả là hoàn toàn không phải là lỗi của ông ta.

“Kiều Bích Ngọc, cô, cô đừng như vậy”

Lục Khánh Nam rất lo lắng không biết phải làm gì khi nhìn thấy có dường như sắp khóc rồi Ồn ào cái rằm ấy, khối tài sản của nhà họ Kiều chỉ chờ một mình cô thừa kế mà thôi”

Luey đột ngột quay đầu lại, khinh khinh khịt mũi: “Trước đây cũng chưa từng nhìn thấy cô la hét như vậy, lần trước cãi nhau với Diệp Vân, Kiều Văn Vũ bị tức giận đến mức đột quy, ông ấy cũng không hề nói không nhận cô là con gái, cô còn ngoan cố nói rằng mình họ Kiều”

“Về phần mẹ ruột của cô, Cung Nhã Trang chưa chết cũng tốt, chúng ta còn rất nhiều chuyện cần bà ấy giải thích rõ ràng..”

Mẹ Lục đã đặc biệt mời Cung Nhã Yến đến nói chuyện, chắc chản bảy mươi phần trăm răng người bà ấy nhìn thấy chính là Cung Nhã Trang, nếu Cung Nhã Trang quay lại vào lúc này, vậy thì vừa đúng lúc.

Kiều Bích Ngọc bị Lucy điên cường mảng chửi một trận, khiến cô không khỏi sững sờ, như thể thực sự không có chuyện buồn.

Lục Khánh Nam rất ngạc nhiên, cách Lucy an ủi mọi người thực sự quá thô lỗ.

Luey cũng lười quan tâm đến hai tên ngốc này, cô ta lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi cho những người trong câu lạc bộ: “.. sân bay quốc tế một thành phố A, ngày hôm qua, các người kiểm tra lịch trình cả ngày đi, không biết có dùng tên thật là..”

“Không phải lão đại đã nói từ trước rồi sao, rất có khả năng Cung Nhã Trang sẽ trở về, tôi không hiểu sao bà ấy không về thành phố C mà lại đến thành phố A để làm cái quái gì..”

Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam nhìn Lucy thực hiện cuộc gọi một cách rất lặng lẽ, nhìn tình huống này, dường như Quách Cao Minh đã đoán được chuyện Cung Nhã Trang sẽ trở về nước.

“.. Tại sao họ lại tìm mẹ tôi?”, Kiều Bích Ngọc khế hỏi Lục Khánh Nam Lục Khánh Nam lắc đầu, đồng thời cũng cảm thấy buồn bực, đám người Quách Cao Minh có chuyện gì lớn cũng không nói cho anh ta, khiến anh ta cảm thấy bị thiệt thòi ủy khuất.

Lúc này, Lucy đang cầm điện thoại di động của mình đột nhiên hét lên: “Các người đều là đồ ngốc, tại sao tôi phải đi tìm Cung Nhã Trang, bà ấy đang ở đâu thì có quan hệ gì tới chúng ta”.

“Lão đại muốn biết hành tung của bà ấy, chính là lộ trình lúc trước khi bà ấy trở về, n‹ giờ bà ấy về rồi, vậy thì không thể không biết ở đâu được, trong vòng hai mươi bốn giờ đồng hồ, phải điều tra rõ bà ấy đã đi những nơi nào! Chúng †a sẽ đi theo con đường ngược lại Lucy giận dữ chửi rủa xong rồi cúp máy.

“Các người..”, Kiều Bích Ngọc khó hiểu.

Ngay cả Lục Khánh Nam cũng cau mày và nhìn Lucy.

Quách Cao Minh phái người đi điều tra lộ trình ngược lại của Cung Nhã Trang, chuyện này thật sự rất kỳ lạ.

Luecy liếc nhìn họ vài cái, sau đó nói ra một câu, “Kiều Bích Ngọc, người cha ruột của cô không phải là loại người đơn giản đâu”, cô ta không muốn nói thêm nữa.

Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam có chút không đuối theo kịp vấn đề này: “Đám người trong câu lạc bộ đó của cô rốt cuộc là làm cái quái gì?”

Luey phớt lờ họ, thẳng lưng và sải bước ra khu chung cư, bây giờ cô ta có việc gấp phải đi làm.

“Này, tại sao các người lại điều tra mẹ tôi, bà ấy thật sự đã về rồi có phải không?”

Kiều Bích Ngọc đuổi theo, nhưng vì vết thương ở ngực nên vừa chạy vài bước, sắc mặt liền tái nhợt, cô chịu đựng cơn đau và nằm lấy Lucy.

Nếu là bình thường, chắc chẩn Lucy sẽ ghét bỏ mà đẩy ra, nhưng nhìn cô như một con mèo ốm yếu vậy, vết thương của cô mà bị viêm nhiễm thì đến lúc đó lại đố tội lên đầu mình Luey hiếm khi không nóng nảy như vậy, cô ta đi châm lại và nói: “Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm việc cho chồng của cô, phải có trách nhiệm đảm bảo bí mật”.

Có nghĩa là nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, chỉ cần đến tìm Quách Cao Minh.

Chuyện vợ chồng bọn họ có thể giải quyết riêng tư, nhưng với tính cách của Quách Cao.

Minh, thì chắc chẳn anh cũng sẽ không để cô biết quá nhiều “Hiếm khi hồ đồ, không biết gì lại là chuyện tốt”.

Luey vỗ vai cô, ánh mắt nhìn cô như thể là nhìn một kẻ ngốc, cô ta hừ một tiếng, sau đó đưa †ay lên cao và vây vấy với cô, rồi rời đi Kiều Bích Ngọc khó hiểu gọi theo: “Này!”

“Đừng đuổi theo, cẩn thận vết thương”.

Lục Khánh Nam khuyên nhủ cô, anh ta biết rất rõ tính cách của đám người Luey, dù có bị đánh tơi bời cũng không tiết lộ bí mật.

Phải nói rằng những người dưới quyền của Quách Cao Minh thực sự rất trung thành.

Lúc tám giờ năm mươi tối, Lục Khánh Nam đúng giờ đưa Kiều Bích Ngọc và Cung Nhã Yến trở lại nhà họ Quách, nhưng Quách Cao Minh vẫn chưa quay lại.

“Dì, có phải bác gái Lục nói chuyện mẹ cháu đã trở về rồi hay không?”

Kiều Bích Ngọc không thể nhịn được nữa, buông lời hỏi bà ấy.

Cung Nhã Yến rất ngạc nhiên, làm sao cô có thể biết về cuộc trò chuyện của mình với bà Lục.

Tuy nhiên, Cung Nhã Yến cũng không có ý định che giấu điều đó, vẻ mặt phức tạp nói: “Ừ, có “Bà Lục nói rằng bà ấy đã gặp một người phụ nữ ở sân bay, đầu đội một chiếc khăn lụa, lén chặn camera giám sát phía trên sân bay, bà ấy còn gọi tên Cung Nhã Trang, nhưng người kia quay đầu lại và nhanh chóng bỏ chạy”.

Cung Nhã Trang thở dài thườn thượt: “Dì cũng không chắc có phải chị ấy đã trở lại hay không, dì cũng không hiểu, cho dù chị ấy quay lại rồi thì việc gì phải lén la lén lút như vậy”

“Lúc đầu chị ấy tuyệt tình bỏ đi như vậy, cho dù bây giờ có quay lại, chắc cũng không chủ động liên lạc với chúng ta”.

“Chị ấy bỏ đi nhiều năm như vậy, bây giờ quay về là muốn làm chuyện gì?”

Cung Nhã Yến rơi vào suy nghĩ của chính mình, dù sao thì bà ấy cũng là người thân của mình, tuy rằng có hận bà ấy, nhưng nhiều năm nay vẫn không khỏi nhớ đến bà ấy.

“Bích Ngọc, cháu..”, Cung Nhã Yến quay đầu, hơi lo lắng nhìn cô.

“Luey đã nói với cháu rồi, là cháu hiểu lâm nhà họ Kiều, bố cháu sợ cháu sẽ hận mẹ, cho nên mới nói dối là bà ấy đã chết”

Kiều Bích Ngọc cúi đầu, bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, đối với cháu thì giống như đang nghe chuyện của người khác, đã qua năm như vậy, cháu đã không có ấn tượng gì với mẹ nữa rồi”.

Đột nhiên cô quên đi mọi ký ức, quên đi cũng tốt, ngược lại khiến cô không còn cảm thấy gánh nặng nữa.

Tóm lại cháu đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên hãy chăm sóc tốt cho mình đã”, Cũng Nhã Yến an ủi một câu “Ngày mai có thể là dì sẽ về nhà họ Kiều một chuyến, chuyện chị gái đã trở về cũng nên nói với cha cháu một tiếng mới được”

Cung Nhã Yến dừng lại một lát: “Lần trước cháu nói là quên cha cháu rồi, cháu không biết ông ấy buồn đến mức nào đâu, bị dì đuổi về nhà họ Kiều, ngày nào ông ấy cũng nhn tin hỏi thăm dì về tình hình của cháu đấy. Không cần biết lần này mẹ cháu về là có chuyện gì, nhưng cháu nhất định không thể quên được công nuôi dưỡng của nhà họ Kiều, cháu có biết không?”

Kiều Bích Ngọc không nói gì.

Cô không quan tâm đến chuyện mẹ cô đột nhiên trở về là có mục đích gì.

Suy nghĩ một lúc lâu, cô do dự nói: “Cháu, ngày mai cháu cũng về nhà họ Kiều cùng đì”.

“Vết thương của cháu vẫn chưa khỏi, đừng về nữa, Quách Cao Minh nhất định sẽ không đồng ý đâu”.

“Anh ấy không đồng ý, thì cháu có thể lén lút rời đi sao”, Kiều Bích Ngọc nói như điều hiển nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play