Tiếng trống trong tay Lucy tạm dừng.

Cô ta đang định vươn tay mở công tắc.

đèn trong phòng, nhưng mà tay cô ta chỉ vừa ấn lên công tắc trên vách tường thì Quách Thanh Châu đang ở dưới ánh đèn như một dã thú không khống chế được bổ nhào lại đây.

Lucy dựa vào trực giác của mình mà nghiêng người né tránh, nhưng cổ áo bên trái vẫn bị Quách Thanh Châu túm được, hung hăng cào ra một đường vết móng tay, tâm mắt mơ hồ không rõ nhưng vẫn có thể nhìn ra được da thịt đang chảy máu, đau đớn làm cho đầu lông mày Lucy nhíu chặt.

Luey tính toán lui về phía sau, trước tiên phải tránh khỏi cô ta đã.

Nhưng Quách Thanh Châu giống như một con trâu đấu, cô ta đập đầu lên người Luey, đôi tay thì điên cưồng cấu xé, chân Lucy đứng không vững, trong nháy mắt Lucy đã ngã ầm xuống, đôi mắt Quách Thanh Châu đỏ như máu, nằm đấm phải của cô ta dùng hết sức.

bình sinh giơ lên rồi đấm xuống ngực Lucy, Lucy cảm thấy xương sườn của mình cũng đã sắp gãy.

Luey nhịn đau, muốn lật người đánh lại nhưng cả người Quách Thanh Châu trực tiếp ngồi lên cổ Lucy, ngay sau đó cô ta liền lập tức túm mái tóc ngắn của Lucy, cô cùng hung hãng, giống như muốn giật rách da đầu Lucy luôn.

Mấy người ngồi bên trong phòng theo dõi cũng nhìn thấy một màn này, Lục Khánh Nam và ông cụ Quách đều chìm vào kinh ngạc, căn bản không phản ứng lại được, động tác đó, tốc độ đó của Quách Thanh Châu, còn có sự: ngoan cố và độc ác đó…

So sánh cùng với bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, trầm mặc ít nói, nhát gan sợ sệt lúc bình thường của Quách Thanh Châu…

Xa lạ, tàn bạo bất nhân.

Mà Kiều Bích Ngọc đang ở trong phòng chung với Lucy tận mắt nhìn thấy hai người đánh nhau thành một đoàn, ìm mắt không rõ nhưng âm thanh đánh nhau bên tai lại rõ ràng vô cùng, trong lúc nhất thời cô cũng hoảng hốt.

Mặc dù trước đây kiểu Bích Ngọc cũng không ít lần đánh nhau, đánh tay không cũng rất lưu loát, nhưng so sánh với loại quyết đấu người sống ta chết này, những chuyện mà cô đã trải qua trước kia thật sự giống như mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau.

Kiều Bích Ngọc cũng không do dự bao lâu, rất nhanh cô đã hồi phục lại tinh thần, cô lập tức mở nhấn công tắc mở hết đèn trong phòng lên.

Trong nháy mắt, đèn đuốc trong phòng sáng trưng, sáng như ban ngày.

Ánh sáng trắng chói mắt đột nhiên sáng lên làm cho Quách Thanh Châu cảm thấy vô cùng khó chịu, cô ta theo bản năng mà giơ tay phải lên che đi ánh đèn.

Lucy nhân cơ hội cô ta không để ý này hung hăng cần một miếng lên cánh tay cô ta, dù răng nanh sắc nhọn trong miệng Lucy đã cảm nhận được mùi máu tươi nhưng cô ta nhất quyết không chịu nhả ra, nói cho cùng thì Lucy cũng là một người rất tàn nhãn, cánh tay đau đớn nên Quách Thanh Châu theo bản năng mà đẩy cô ta ra, lúc này đây Lucy mới chịu mượn lực xoay người nhảy lên, không để Quách Thanh Châu áp chế nữa.

Một phòng toàn là ánh đèn sáng chói mắt.

Giống như ban ngày ban mặt không hề có một chút tối tăm, Quách Thanh Châu theo bản năng muốn chạy khỏi căn phòng này.

“Muốn đi, cũng không dễ dàng như thế đâu Lucy đứng sau lưng nghiến răng nghiến lợi nói, cô ta nào chịu buông tha cho Quách Thanh Châu dễ dàng như vậy, cô ta lập tức bổ nhào tới hung hăng bắt lấy mắt cá chân Quách Thanh Châu.

Quách Thanh Châu vốn muốn chạy nhưng lại bị giữ chặt mắt cá chân, biểu tình trên mặt cô ta càng thêm thô bạo, dữ tợn, giống như thú hoang bị nhốt làm hoảng hốt mà hung hăng đạp vài phát lên người Lucy.

Bả vai và lồng ngực của Lucy đều bị cô ta đá bị thương nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông tay, cô ta cắn răng nhắn nhịn rồi ngẩng đầu thúc giục: “Kiều Bích Ngọc, nhanh lên một chút”

Trong căn phòng trống rỗng này căn bản là không thể tìm được bất cứ công cụ gì có thể sử dụng được, Kiều Bích Ngọc chỉ có thể chạy qua lấy sợi dây thừng thô ráp lúc trước dùng để trói Quách Thanh Châu.

Kiều Bích Ngọc muốn dùng dây thừng trói hai tay Quách Thanh Châu lại, nhưng cô ta lại không ngừng múa may quay cuồng, “Trực tiếp trói cổ cô ta đi!” Lucy buồn bực hét lên một tiếng thật to.

“Cô kiên trì thêm một lát”

Kiều Bích Ngọc đã từng suy xét, nếu cô cương quyết muốn trói cổ Quách Thanh Châu thì sức lực giấy dụa của cô ta có thể phản ngược lại đè chết cô.

“Mẹ nó tôi sắp kiên trì không nổi nữa!”

Khuôn mặt của Lucy bị Quách Thanh Châu điên cuồng đấm đá đã trở nên sưng to, xanh tím, miệng lại mắng hăng hơn: “Không phải cô ta chết thì chính là tôi chết, nhanh lên, trói cổ cô ta lại, cô ta có chết cũng chưa hết tội…”

Ngay lúc Lucy đang hô hét thì dây thừng trong ta Kiều Bích Ngọc cũng quấn được vào tay Quách Thanh Châu làm cho tốc độ của cô †a cũng chậm chạp lại, cô đang muốn quặp hai tay Quách Thanh Châu ra sau lưng, triệt để trói cô ta lại.

Nhưng mà Kiều Bích Ngọc không ngờ rằng ngay khi cơ thể cô tiến lại gần Quách Thanh Châu thì tay phải Quách Thanh Châu đột nhiên đâm ra một mảnh kính vỡ.

Mảnh vỡ sắc nhọn không hề lưu tình mà hung hăng đâm vào trong ngực trái của Kiều Bích Ngọc, âm thanh khi mảnh vỡ đâm vào da thịt, trong nháy mắt máu đã nhiễm đỏ quần áo cô.

Mùi máu tươi dày đặc, cảnh máu me ghê người.

Khi Lucy nghe thấy âm thanh mảnh vỡ đâm vào da thịt đó thì ngay lập tức liền cảm thấy có chuyện không ổn, cô ta vội vàng thả mắt cá chân Quách Thanh Châu ra, nhanh chóng đứng dậy đi tới chỗ Kiều Bích Ngọc.

Quách Thanh Châu nói một câu: “…Tôi không muốn cô làm chị dâu của tôi”

Khuôn mặt bởi vì mất máu của Kiều Bích Ngọc dần trở nên trắng bệch, đôi tay cô vẫn còn hung hãng giữ chặt dây thừng, dây thừng thô ráp cũng đã nhiễm đầy vết máu, Lucy nhìn thấy cảnh này thì hoảng sợ khôn cùng, cô ta nhanh chóng giúp Kiều Bích Ngọc áp chế Quách Thanh Châu, lấy dây thừng cột chặt cô ta lại.

Quách Thanh Châu không giãy dụa phản kháng nữa, cô ta giống như đã làm xong một việc quan trọng nào đó nên cũng yên tâm để dây thừng trói lại, cô ta gục đầu xuống không nhúc nhích, giống như lại trở về làm một Quách Thanh Châu ngoan ngoãn nhát gan.

“Lục Khánh Nam, mấy người đều chết ở đâu rồi, nhanh tới đây giúp tôi.”

Lucy lo lắng la lớn, đôi tay ấn trên lông ngực đang phun máu của Kiều Bích Ngọc cũng đã nhuốm đầy máu tươi, đâu chắc chắn là vết thương rất sâu, Quách Thanh Châu ra tay cũng coi như rất chính xác rồi, cứ chảy máu như thế này thì nhất định sẽ chết người “.„,Kiều Bích Ngọc, cô phải tự duy trì tỉnh táo

“Đừng ngủ”

“Kiều Bích Ngọc, nhóm máu của cô rất khó tìm, này, đừng chết” Lần này Lucy cũng đã hoảng loạn, cô ta liên thanh hô lớn với Kiều Bích Ngọc.

Máu ở lồng ngực của Kiều Bích Ngọc chảy rất nhanh, sắc mặt cô cũng trở nên trong suốt không còn chút máu, đại não bởi vì thiếu dưỡng khí nên đầu óc cũng không còn tỉnh táo: “…gọi, gọi Quách Thanh Châu tỉnh lại…” trong cuốn họng cô cố gắng nặn ra mấy chứ.

“Kiều Bích Ngọc, cô đừng có chết mà”

Sinh mệnh của con người rất yếu ớt, Lucy đã từng nhìn thấy rất nhiều bạn bè ngoài ý muốn mà đột nhiên qua đời.

“„Gọi…gọi Quách Thanh Châu…”

Kiều Bích Ngọc cố gắng duy trì tỉnh táo, có vẻ rất yếu ớt nhưng vẫn kiên trì lặp đi lặp lại yêu cầu.

Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam là hai người đầu tiên chạy tới bên cạnh cô, liếc thấy hiện trường đều là vết máu nhem nhuốc, khi nhìn về phía Kiều Bích Ngọc vì mất máu nhanh mà trở nên suy yếu, trong lòng không khỏi căng thẳng.

“.Nhanh…nhanh lên…nhanh đưa cô ấy vào bệnh viện cầm máu…”

Lục Khánh Nam nhìn thấy vết máu kinh người trên mặt đất, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

Tâm trạng của Bùi Hưng Nam cũng rất căng thẳng, anh ta tương đối bình tính, vội vàng nói: “Nhóm máu của Kiều Bích Ngọc là RH, tôi sẽ gọi điện thoại bảo bên bệnh viện chuẩn bị trước…nhanh, nhanh chuẩn bị xe chở cô ấy tới bệnh viện..”

Khi ông cụ Quách nhìn thấy một màn này thì tay chân đều mềm nhũn, ông cụ cứng đờ đứng ở ngoài cửa phòng.

“Thanh Châu, là do Thanh Châu làm…” ông cụ lầm bầm tự nói trong miệng.

Trong lòng ông cụ bốc dâng lên cảm giác hối hận, hối hận vì nhiều năm như thế mà mình không cũng chế đưa Quách Thanh Châu tới bệnh viện tâm thần điều trị, vậy mà lại hại nhiều người như thế…

“Ông chủ, bây giờ ông nhất định phải bảo trọng, ông không thể xảy ra chuyện được”

Ông quản gia lập tức dìu ông cụ Quách đứng ổn định, sợ ông cụ bởi vì đau lòng và day dứt mà tăng huyết áp, xảy ra chuyện ngoài ý muốn: “Mợ chủ là người tốt ắt sẽ có báo đáp, mợ chủ nhất định có thể kiên cường chống đỡ, bây giờ chúng ta sẽ lập tức đưa mợ chủ vào bệnh viện truyền máu…”

“…Nhanh lên, nhanh đưa Bích Ngọc vào bệnh viện..” ông cụ Quách cũng có hơi hoảng loạn.

Hiện trường rối loạn.

Luey vẫn còn đang tiếp tục ra sức ấn vào miệng vết thương trên ngực Kiều Bích Ngọc, người làm của nhà họ Quách nâng cáng đến, Lục Khánh Nam vội vã la hét mọi người nhưng đường, phải nhanh chóng đưa Kiều Bích Ngọc tới bệnh viện.

Ý thức của Kiều Bích Ngọc đã bắt đầu trở nên mơ hồ, trên tay cô đã sớm dính đầy vết máu của chính mình từ lâu, ngón tay nắm ngược lại đôi tay dang ra sức giữ miệng vết thương cho mình của Lucy, cô nói: “…Gọi…gọi Quách Thanh Châu”

Cô rất kiên trì, Lucy gấp đến độ trừng cô một cái, nhưng lúc này cô ta cũng lười mảng người, cô ta vươn chân, tàn nhân mà đá về phía Quách Thanh Châu đang bị dây thừng trói chặt vài cái.

Sau khi Quách Thanh Châu bị dây thừng trói lại thì trở nên rất yên tĩnh.

Sau khi bị đá một cái thì giống như phải chịu nổi sợ gì đó mà hoảng hốt ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn chăm chấm Luey và Kiều Bích Ngọc.

*…Cục cưng…cục cưng đang ở đâu?” Kiêu Bích Ngọc nhìn thẳng vào mắt cô ta, suy yếu mà hỏi một câu.

Quách Thanh Châu không phản ứng lại cô.

Kiều Bích Ngọc liều mạng hít một hơi thật sâu, cố hết sức đề cao âm thanh, bình tĩnh hỏi cô ta lần nữa: “Thanh Châu, em…nếu như em biết cục cưng đang ở đâu, em nhất định phải nói ra, nếu không, nếu không anh trai em sẽ rất tức giận”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play