Sau khi gặp Lucy, Kiều Bích Ngọc trở về nhà họ Quách, cô cứ cảm thấy bồn chồn.
“Cô chủ, lúc trước cô nói muốn đi ra ngoài, ông cụ vốn là muốn buổi trưa chờ cô ăn cơm cùng. Hiện tại, tôi có cần chuẩn bị bữa tối cho cô không?”
Biệt thự Uyển Như, dì Phương lại gần hỏi cô khi thấy cô đi ra ngoài cả ngày rồi mới về.
Mọi người đều biết rằng Quách Chỉ Nhiên là cô chủ nhà họ Quách nhưng thật ra là được nhận nuôi. Giang Mỹ Linh là bà chủ nhà họ Quách có danh nhưng không có thực quyền, ngoài ra còn có các cô chủ của họ Quách, có 3 vị cô chủ dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo nhưng đều ra ngoài ở riêng.
Rốt cuộc, bà chủ của nhà họ Quách chính là Kiều Bích Ngọc, và ông cụ cũng đã thừa nhận thân phận này của cô *Không cần phải vội đâu, tôi không đói bụng”
Kiều Bích Ngọc đã đi ăn với Lucy, cô đã ăn một ít nên không muốn ăn thêm nữa Nghĩ đến những gì Lucy đã nói với mình, cô do dự và nhìn dì Phương: “Cô nghĩ Chỉ Nhiên là người như thế nào? Từ nhỏ đến lớn, cô ấy có hành động kì quái nào không?”
Dì Phương đã sống trong nhà họ Quách nhiều năm, cho nên chắc chắn bà ấy biết không ít chuyện “Mặc dù cô Chỉ Nhiên là người sống nội tâm và ít nói, nhưng cô ấy rất trong sáng và ngây thơ”
Di Phương nhớ lại lời khẳng định của Kiều Bích Ngọc rằng Quách Chỉ Nhiên đã nói dối cách đây.
một thời gian. Thế nhưng sau đó cô đã bị ông cụ trừng phạt sao chép Đạo Đức Kinh cả trăm lần “Cô chủ, thật ra cô Chỉ Nhiên rất dễ gần, tôi nhìn ra được cô Chỉ Nhiên rất thích cô. ”
“Có thật không, tôi còn không biết chuyện đó đấy Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi ngộp thở khi nhớ lại hình phạt của ông cụ lần trước, thậm chí Quách Cao Minh cũng cho rằng cô đang bắt nạt Quách Chỉ Nhiên.
“Đại khái là cậu chủ Cao Minh thích cái gì thì cô chủ Chỉ Nhiên cũng thích cái đó, tôi cảm thấy được cô ấy cũng rất thích cô chủ.
Dì Phương tốt bụng khuyên cô: “Nhìn một người, chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy là có thể biết được, cô Chỉ Nhiên có một đôi mắt, trong veo và sạch sẽ…’ “ô, lần trước cô ấy đã nhìn tôi với ánh mắt khinh thường và coi thường:” Kiều Bích Ngọc ngắt lời của dì Phương, dù sao cả nhà họ Quách đều nói những lời tử tế như: vậy.
Nói đi nói lại, gần đây có vẻ như 3 cô em chồng rất ít khi đến làm phiền cô.
“Họ đã trở về nhà rồi ư?” Kiều Bích Ngọc không đặc biệt ghét 3 cô em chồng đó, chỉ là cô cảm thấy họ thật phiền phức.
*Tuần trước chồng của 3 cô chủ có tới. Hình như có chuyện gấp phải xử lí thì phải, mấy cô ấy thường hay đi sớm về muộn” Bình thường là do vấn đề tài chính và tiền bạc của công ty.
Xem ra 3 người này một lần nữa tìm cách kiếm tiền trong nhà họ Quách đây mà.
Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ hỏi những điều này, Quách Cao Minh tối hôm qua cũng không về nhà ngủ, cô không biết anh đang làm gì ở bên ngoài.Vê việc Luey có nhắc đến Quách Chỉ Nhiên với cô, cô không biết phải làm thế nào để làm rõ.
Lới nói của Lucy cũng không có bằng chứng trực tiếp gì, chỉ là suy đoán.
Thực ra, Kiều Bích Ngọc không sợ Quách Chỉ Nhiên lắm, chỉ là cô cũng đề phòng cô ta muốn làm tổn thương những người xung quanh, nhất là con của cô.
Cả đêm cô ngủ không yên.
Ngày hôm sau, Quách Cao Minh nhờ trợ lý gọi lại cho cô, nói rằng anh có việc bận phải ra ngoài, mấy ngày nay sẽ không về nhà.
“Trần Thanh, tôi kêu cô ở Minh Uyển lâu như vậy, cô không thu được gì sao?” Kiều Bích Ngọc không thể kìm lòng, liền gọi cho cô giúp việc trẻ từng đi cùng cô để hỏi thăm tin tức.
Kết quả là Trần Thanh từ một gián điệp đốc ác trở thành một người trung thành: “Thưa cô chủ, cô thực sự không nên làm như thế này” Cô ta còn dám có gan giáo huấn cô cơ đấy Kiều Bảo trừng mắt nhìn cô ta: “Cô muốn làm phản sao?”
“Cô còn nói thêm câu nào nữa, tôi sẽ trừ hết tiền thưởng cuối năm của cô!” Kiều Bích Ngọc phát hết bản chất gian thương của mình.
Trần Thanh cảm thấy thật oan ức. Lúc đầu, cô ta đâu có muốn đến Minh Uyển, chính vị chủ nhân vô lương tâm của cô ta đã khăng khăng muốn cô ta lẻn vào Minh Uyển và yêu cầu cô ta điều tra về bí mật riêng tư của cô chủ Chi Nhiên, kết quả là cô Chi Nhiên chẳng có chút bí mật nào cả Và lần gần đây nhất cô Chỉ Nhiên bị vị chủ nhân vô lương tâm đột nhập vào phòng, cô Chỉ Nhiên đã sợ hãi đến mức lên cơn sốt cao suốt một tuần, cô ấy gặp ác mộng và la hét vào ban đêm. Cô Chỉ Nhiên rất đáng thương.
“Cô Chỉ Nhiên thực sự không có bí mật gì, hơn nữa trên người cô ấy có những vết bầm tím” Trần Thanh hy vọng Kiều Bích Ngọc sẽ không nhắm vào Quách Chỉ Nhiên nữa, cô ta không tiếc lời khuyên giải vị chủ nhân của mình: “Tôi nghe nói cô Chỉ Nhiên từ nhỏ đã có rất nhiều vết bầm tím trên người. Những vết thương đó đều giấu: trong quần áo, thực ra là mỗi lần Giang Mỹ Linh tâm tình không tốt thì đều đánh cô ấy”
“Giang Mỹ Linh đánh cô ta ư?” Kiều Bích Ngọc rất tò mò.
Trần Thanh gật đầu với vẻ mặt trung thành và thành thật: “Thưa cô chủ, đó là sự thật ạ. Thật ra, bà chủ luôn nghĩ rằng cô Chỉ Nhiên chỉ là con gái nuôi. Cô ấy ít nói và sống nội tâm cho nên không có giá trị sử dụng.
Mặc dù bà ta thường mang theo cô ấy đi khắp nơi nhưng bà ta không hề quan tâm đến cô ấy một chút nào.
Có lần tôi thấy bà ta dùng móng tay cào vào cánh tay của cô Chỉ Nhiên, tay của cô ấy bị bầm tím và sưng tấy. Cô Chỉ Nhiên cúi đầu, sợ hãi nhưng không dám cử động. ”
Nghe như vậy thì tình cảnh của Quách Chỉ Nhiên ở trong nhà Quách thật thảm “Giang Mỹ Linh đã bắt nạt cô ta từ lâu, vậy mà Quách Chỉ Nhiên thật sự không dám phán kháng ư?”
Kiều Bích Ngọc cũng không hề có hảo cảm gì với bà ta *Cô ấy sao dám chống cự chứ? Nghe nói tiền tiêu vặt và phong bao lì xì hàng năm của cô ấy đều do phu nhân cầm”
Trần Thanh không dám nói thẳng rằng Giang Mỹ Linh đã dùng tiền của Quách Chỉ Nhiên. “Vì thế nên cô chủ hẳn là sế giúp cô Chỉ Nhiên chứ. ” “Ô: gì đến cô “Chuyện đó thì có liên quan gì với tôi Kiều Bích Ngọc coi như không liên quan hay sao? *Thưa cô chủ, cô là nắm quyền cao nhất trong nhà họ Quách bây giờ. Nếu cô đối xử tốt hơn với cô Chỉ Nhiên thì những người bên dưới, cũng như bà chủ và 3 cô chủ đều sẽ không còn bị bắt nạt nữa.”
“Tôi là người có quyền nhất sao?” Trần Thanh rất thành thật gật đầu Kiều Bích Ngọc sắc mặt có chút đen lại: “Ông nội là người có quyền cao nhất, hơn nữa còn có Quách Cao Minh, tại sao lại là tôi chứ? Khi nào thì tôi đã ngược đãi mấy người? Cô chứng minh thử cho tôi xem nếu không muốn bị trừ tiền lương!”
“Thưa cô chủ, sao cô có thể không nói đạo lí như vậy”
Kiều Bích Ngọc sắc mặt tối sầm, nghiến răng nghiến lợi: “Cô đã nói Quách Chỉ Nhiên thường xuyên gặp ác mộng và hay la hét, thế nên Trần Thanh, sau này cô không được phép ngủ nữa, cô mau nghe lén cô ta nói gì khi gặp ác mộng, cô phải ghi chép lại đầy đủ cho tôi. Nếu cô ta hắt xì vào lúc nào, cô cũng phải ghi chép lại cho tôi”
Trần Thanh khóc không ra nước mắt: “Cô chủ, đừng làm như thế” Nếu thế sau này hầu như ngày nào cô ta cũng phải thức đêm.
“Tôi không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào, bởi vì tôi chính là người không nói đạo lí như vậy đấy. Kiều Bích Ngọc vung tay lên, Trần Thanh đáng thương đành phải quay về Minh Uyển làm gián điệp, ai còn dám nói tôi là người không nói đạo lí.
Kiều Bích Ngọc nhắn tin cho Lucy và đề cập đến tình hình ở Minh Uyển mà Trần Thanh đã nói với cô ngày hôm nay, và chuyện cô đã từng nói Chỉ Nhiên đã nói dối Lucy đáp: “Ồ, ông chủ đặc biệt giao cho cô người lương thiện như vậy, cô gái đó rất có tương lai đấy”
“Quản lý nội bộ của nhà họ Quách rất nghiêm ngặt. Cô lại phái đi một con tốt khờ khao như thế đi thăm dò tin tức. Tất cả những gì cô nghe được chỉ là những lời bàn tán thôi. Họ không dám đề cập đến những việc thực sự nghiêm trọng đâu, nhưng những người đã nghỉ hưu hoặc đã từ chức thì lại khác
. Có thể nhận được kha khá thông tin từ họ Lucy là người giỏi nhất trong việc điều tra người. “Hôm qua, tôi đã gặp một bà vú già đã nghỉ hưu của nhà họ Quách. Bà ấy đã 70 tuổi và không có con. Bà ấy dành cả ngày trong viện dưỡng lão. Tôi giả làm một người lạ đến nói chuyện với bà ấy:
“Đầm sen của Quách từng có một cô giúp việc trẻ và xinh đẹp đã chết ở đó. Mọi người nói răng cô ấy không may rơi xuống hồ và chết đuối Bà vú già nói rằng vẫn còn một đôi giày của cô gái đang trôi nổi trên hoa sen, đó chính là của Quách Chỉ Nhiên. Thế nhưng lúc đó cũng không ai đề cập tới nghỉ vấn này. Nhà họ Quách gửi cho người nhà một số tiền an ủi nên cũng chắng ai nói gì nữa”
Nghĩ đến hồ sen của nhà họ Quách, Kiều Bích Ngọc rùng mình, vào ban đem cô cứ cảm thấy nó có chút âm u “Khi đó cậu chủ vẫn còn là một đứa trẻ, thế nhưng chắc chắn ông cụ Quách chắc chắn phải biết điều gì đó” “Ông cụ có biết chuyện gì ư?”
Kiều Bích Ngọc đã hỏi ông cụ vài lần, và cảm thấy rằng ông cụ thực sự đang che giấu chuyện gì đó.
Luey nói thẳng với cô ấy: “Tôi nghỉ ngờ răng Quách Chỉ Nhiên đã có một nhân cách khác biệt từ khi còn nhỏ, cô ấy không hề biết điều đó”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT