Bùi Hưng Nam bất ngờ đến nhà họ Quách và nói rằng có chuyện quan trọng, ban đầu Kiều Bích Ngọc muốn đặt bảo bối trong tay xuống và đến đế nghe thử nhưng Quách Cao Minh từ chối.

Quách Cao Minh luôn cố ý hay vô tình không để cô biết quá nhiều “Càng biết nhiều thì càng thêm phiền” Dì Phương nhỏ giọng giải thích.

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ một lúc, cũng không kiên trì muốn nghe nữa.

Dù sao thì đó cũng là chuyện công việc của đàn ông, cô có nghe cũng không hiểu Lần trước khi ngồi ăn trưa với một vài người phụ nữ có danh giá, họ thầm chế giễu cô không biết gì, thân phận không được đảm bảo.

Thế nhưng, Kiều Bích Ngọc không quan tâm, cô nghĩ biết quá nhiều lại thêm phiền phức, cứ làm những gì cô nên làm là được.

Mãi đến gần  giờ đêm, Bùi Hưng Nam mới rời khỏi nhà Quách.

Hai người đàn ông thậm chí còn không ăn tối và thực sự không biết họ đang nói gì trong phòng làm việc, trong khi đó Kiều Bích Ngọc đã đi ngủ từ lúc 9 giờ 30.

Cuộc sống của cô gần đây rất yên bình, cô thường đi ngủ sớm và dậy sớm Trong phòng ngủ chỉ có bật một ngọn đèn ngủ nhẹ nhàng, động tác của Quách Cao Minh rất nhẹ nhàng, trước tiên anh đi tắm rửa, sau đó mặc áo choàng tắm màu tím đi ra, ngồi ở mép giường.

Thấy người phụ nữ trên giường đã ngủ rất thoải mái, cô dang hai tay ra, chiếm cả chỗ của anh, hơn nữa còn đá chiếc gối của anh xuống dưới cuối giường để gác chân Quách Cao Minh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, và một lúc sau, anh đưa tay ra véo mũi cô.

“Anh đang làm gì đấy!” Kiều Bích Ngọc đang ngủ thì bị quấy rầy, cô âm ừ hừ một tiếng lơ mơ.

Quách Cao Minh lần nào cũng phải quấy rầy cô ngủ theo cách này thì anh mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô trở mình và ôm đùi anh bằng cả hai tay, khuôn mặt cô nghiêng về phía anh cọ cọ: “Anh đừng làm phiền em”

Ý thức của cô mơ hồ, thì thào một câu Quách Cao Minh vừa tức giận vừa buồn cười nhìn cô.

Anh dùng bàn tay to vuốt ve mái tóc đen dài của cô, lúc đầu anh cũng không có ý gì, chỉ là muốn trêu chọc cô: “Không được, hôm nay em có kinh nguyệt, đừng làm, đừng làm.

Kiều Bích Ngọc hiếu lâm, còn giơ tay vỗ vào vai anh.

Cô không đề cập đến thì thôi, thế là Quách Cao Minh nhìn khuôn mặt trắng trẻo và xinh đẹp của cô, vẻ mặt khi đang ngủ của cô trông thật quyến rũ và động lòng người, cả người anh lúc này có chút nóng Cô lại khiến anh phải đi dội nước lạnh Lại còn ngủ yên như vậy.

“Hôm nay em đế cho con trai chuyện xưa gì?” Anh quyết định đêm nay anh không thể để cô đi dễ dàng như vậy.

“Em muốn đi ngủ” Cô chống tay vào ngực anh, ý bảo, đừng làm phiền cô.

Quách Cao Minh trực tiếp đưa bàn tay to của mình vào trong bộ đồ ngủ của cô, cố ý xoa nhẹ làn da mịn màng của cô: “Hiện tại anh không ngủ được, theo thỏa thuận của chúng ta, em có nghĩa vụ phải kể chuyện cho anh nghe”

Tay của Quách Cao Minh sờ cô, Kiều Bích Ngọc không sợ bị đánh, mà cô sợ bị nhột nhất.

Cô sắp phát điên lên rồi, cô cản lên đùi của anh một cái, không do dự mà cẩn xuống: “Em đã nói, kinh nguyệt của em đến rồi mà”

Quách Cao Minh đã quen với những chiếc răng nanh của cô Một lần, khi đi bơi với một vài người bạn,Lục Khánh Nam ngạc nhiên hỏi anh rằng vết đỏ trên đùi của anh có phải do bị bệnh ngoài da nào đó.

không hay mà lại bị bầm tím thế kia. Anh thật sự không biết giải thích như thế nào, đó là sở thích của vợ anh.

Quách Cao Minh nhìn cô ngửa đầu nằm trên đùi mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em kể chuyện hoặc là anh sẽ làm việc?”

Kiều Bích Ngọc năm úp người bất động, đôi lông mày nhíu lại Anh đúng là đồ vô liêm sỉ Lần nào anh cũng chỉ đưa ra 2 lựa chọn cho cô, tương tự như việc cô thường dỗ dành bảo bối.

Tuân theo nhiệm vụ phải làm, người đàn ông trước mặt chính là lớn nhất, vì vậy tốt nhất cô nên làm theo, nhất là vào ban đêm, không nên kích thích anh.

“… Nào, nằm thẳng” “Quách Cao Minh, anh mỗi ngày làm việc chăm chỉ như vậy để kiếm tiền nuôi gia đình, thật sự rất tuyệt.” *Em và bảo bối đều phải dựa vào anh cả”

Kiều Bích Ngọc có cuộc sống thoải mái như vậy đều dựa vào Quách Cao Minh cả Kiều Bích Ngọc đứng dậy đi làm việc, rất có ý thực phục vụ cho anh tận tình và chu đáo, đắp chăn cho anh.

Nói một cách đễ nghe, sau khi nghĩ thêm, cô lại nói: “Không, mọi người trong nhọ Quách của chúng ta đều phụ thuộc vào anh.

Anh cần cố gắng phải làm việc chăm chỉ, nếu không rất nhiều người trong nhà chúng ta sẽ phải cạp đất mà ăn mất Quách Cao Minh rất hợp tác với cô, năm thẳng người, thấy cô thức thời như vậy, anh quay lại và nói với cô: “Vai anh đau quá.”

Kiều Bích Ngọc tức giận nhìn chằm chằm anh, đã đánh thức cô, ngăn cản cô ngủ ngon, hiện tại anh còn đòi hỏi nhiều như vậy.

“Chồng của em bị ốm thì làm sao kiếm tiền nuôi em được.” Biết rằng cô đang đấu tranh, Quách Cao Minh từ tốn buông một câu.

“Quách Cao Minh, anh thật sự đã làm việc vất vả rồi” Làm theo anh thì tốt hơn.

Cô ngồi ngoan ngoãn xoa bóp vai cho anh.

Sau khi suy nghĩ, cô hỏi: “Quách Cao Minh, anh nghĩ sao về việc em đi làm để kiếm tiền?” Quách Cao Minh, nằm bẹp trên giường, giả vờ như không nghe thấy.

Kiều Bích Ngọc đẩy anh lần nữa.

Văn không nghe thấy.

“Bùi Hưng Nam đã nói với anh về chuyện của Châu Mỹ Duy” Quách Cao Minh đổi chủ đề, anh.

không định nói với cô nhưng anh không muốn cô ra ngoài làm việc.

Hiển nhiên, khi Kiều Bích Ngọc nghe về Châu Mỹ Duy thì không còn không khăng khăng hỏi về công việc nữa: “Bùi Hưng Nam nói gì, Mỹ Duy bây giờ thế nào? Cô ấy học trường nấu ăn nào ở Pháp?”

Kiều Bích Ngọc dùng sức mát xa vai cho anh Kĩ thuật mát xa của vợ anh đúng là trăm năm không đổi “Châu Mỹ Duy không phải tự nhiên mà đến bệnh viện” Quách Cao Minh không muốn nhắc đến quá nhiều.

Kiều Bích Ngọc suy nghĩ chậm chạp, khi phản ứng lại được thì cô rất kích động “Mọi chuyện là như thế nào? Chẳng lẽ có người muốn hãm hại cô ấy! Lúc này Quách Cao Minh đang nằm úp ở trên giường, vai của anh lại càng bị xoa bóp mạnh hơn.

*Tạm thời mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng” Câu trả lời của anh vẫn còn kiểu công thức như vậy.

Kiều Bích Ngọc mặc kể, túm lấy áo ngủ sau cổ áo anh, lật người, tức giận nhìn anh chăm chăm: “Nói rõ ràng cho em!” Quách Cao Minh nằm bẹp trên giường, còn Kiều Bích Ngọc thì đang ngồi trên giường, lúc này.

một cao một thấp, cô nhìn anh một cách nghiêm túc, thật sự có chút uy nghiêm.

Quách Cao Minh biết rõ tính cách của cô nếu anh mà không nói chuyện rõ ràng cho cô nghe thì có lẽ cả đêm cô sẽ không ngủ được.

“Châu Mỹ Duy không đăng ký học nấu ăn ở Pháp. Cô ấy sống ở một khu phố cổ của Paris Bốn người phụ nữ ở thuê chung một ngôi nhà. Cô.

ấy hiện đang làm phụ bếp trong một nhà hàng Pháp truyền thống”   “Cô ấy thuê nhà với người khác, ai vậy?” Kiều Bích Ngọc ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Mỹ Duy nói dối cô là đi học nấu ăn khiến cô tưởng   đã chuẩn bị mọi thứ kĩ càng rồi Kiều Bích Ngọc nhớ rằng Châu Mỹ Duy dường như không biết bất kỳ người bạn nào ở Pháp, có vẻ hơi nguy hiểm khi thuê nhà chung với mấy người đó.

“Họ quen nhau ở trên mạng” “Những người đó tình tính có tốt không?” “Anh không biết.” “Anh đúng là cái gì cũng không biết!” Kiều.

Bích Ngọc thuận tay, vỗ vào đầu anh một cái.

Quách Cao Minh không có biểu hiện gì, không rõ đó có phải là thói quen hay không.

“Với tính cách như Mỹ Duy, nếu cô ấy ở chung với những người tính tình không tốt, nhất định cô.

ấy sẽ bị bắt nạt” Kiều Bích Ngọc rất lo lắng, và ngay lập tức chuyển cơn giận dữ sợ hãi của cô sang Bùi Hưng   Nam: ” Tên Bùi Hưng Nam chết tiệt, anh ta đã ly hôn với Mỹ Duy, anh ta không trả tiền cấp dưỡng cho cô ấy sao? Lại để cô ấy phải đi thuê nhà như thế Quách Cao Minh lắng nghe, lông mày của anh hơi nhăn lại, có chút bất mãn.

Chính là do vợ anh luôn thích lo lắng cho người ngoài, trong đó có Châu Mỹ Duy và Đường Tuấn Nghĩa Kiều Bích Ngọc đang lẩm bẩm một mình: “Tuy nhiên, lần trước em cũng đã gặp một số người bạn trên mạng, và họ khá tốt” *.

. Có một người bạn trên mạng tên là bạch tuộc bảy chân. Cô ấy nói rằng cô ấy ở một mình ở một thành phố lớn và cô ấy quá nghèo nên cô ấy đã ăn một bên chân của mình.” Kiều Bích Ngọc trong một khoảnh khắc thích thú và nói về một vài người bạn trên mạng mà cô.

đã gặp trên mạng gần đây.

Cũng có một cư dân mạng nuôi hai chú chó rất thông minh ở nhà, một chú chó lông vàng to lớn và một chú chó Corgi. Cô ấy bắt Corgi nằm trên sàn chơi chết đi sống lại, không nhúc.

nhích”Quách Cao Minh nhướng mày, mấy người mà cô biết trên mạng thật kỳ lạ.

Kiều Bích Ngọc tiếp tục chia sẻ với anh một cách hào hứng: “Chú chó lông màu vàng ngồi xổm phía sau Corgi với một tấm khăn trắng trên đầu, và nó cũng đeo một tấm biển trên cổ…

ấm biển nói rằng đang bán thân để chôn   cất người cha” Sau đó, cô phá lên cười Quách Cao Minh nhìn dáng vẻ của cô, khóe miệng bất giác hơi nhếch lên, chả trách gần đây cô đã coi cặp song sinh như chó con vậy “… Em đã quen biết ai trên mạng?” Quách Cao Minh nghiêm túc hỏi cô.

Kiều Bích Ngọc cũng giả vờ như không nghe thấy anh. Quay đầu nhìn đồng hồ, đã 1 giờ sáng, cô muốn ngủ.

“Chuyện của Mỹ Duy, tối mai anh nhất định phải nói rõ cho em.” Cô cũng năm lại trên giường, trước khi đi ngủ cũng không quên dặn dò anh, với hiệu quả của làm việc của Quách Cao Minh, tối mai hẳn là có thể tra được rõ ràng mọi chuyện.

Cô rất thoải mái, nhảm mắt lại, thở đều và chìm vào giấc ngủ.

Quách Cao Minh xoay người sang một bên, nhìn cô đang ngủ thoải mái.

“Kiều Bích Ngọc, em còn chưa kể chuyện cho anh nghe mà” Anh rất muốn đánh thức cô dậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play