Đến tận giữa trưa, khi hai đứa trẻ chơi mệt mỏi, bắt đầu mơ màng ngủ trưa thì Kiều Bích Ngọc mới rời khỏi phòng của chúng.
“Cô nói là cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi tới tìm tôi?” Kiều Bích Ngọc vừa ra đến của phòng, nữ.
người hầu lại nhắc thêm lần nữa: “Ba giờ trước, cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi đã ở phòng khách đợi cô.
Là cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia? Mặc dù lúc trước cô có cùng nhà họ Bùi xảy ra mấy mâu thuẫn, nhưng dù sao Bùi Thanh Tùng chỉ là trẻ con, chẳng liên quan gì đến chuyện của người lớn các cô cả, nên cậu nhóc xem như được đặc cách.
“Cậu nhóc Bùi Thanh Tùng kia lại dấu người nhà chạy đến nhà họ Quách tìm mình à?” Lúc Kiều Bích Ngọc nghe thấy người hầu báo răng Bùi Thanh Tùng tìm mình thì cô cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Cô vừa giáo bước nhanh hơn vừa trách móc đám người hầu: “Sao vừa rồi mấy cô không nói rõ với tôi?” Để cho một đứa nhỏ chờ đợi như vậy khiến cô thấy thật hổ thẹn.
Mà những người hầu theo sau bị nàng trách mắng như thế cũng chỉ có thế cúi đầu thấp hơn, không dám mở miệng giải thích. Rõ ràng vừa rồi mợ chủ của họ nghe được hai cậu chủ nhỏ gọi một tiếng mẹ khiến cho cô ấy vui đến quên cả trời đất, nên lúc ấy họ có nói gì thì cô ấy cũng đâu có nghe thấy đâu.
Nhà họ Quách rất lớn, nếu như có người tâm trạng tốt muốn đi dạo một vòng có thể thử đi dạo quanh nhà họ Quách một vòng, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy ở đây chẳng khác nào đi dạo khắp một cái công viên cả. Những người câu nệ sẽ cảm thấy không an tâm mà đứng ngồi không yên.
Kiến trúc nơi đây được xây dựng, bày trí quá tráng lệ, rộng rãi tới mức khi nói chuyện còn có cá tiếng vọng lại.
Bùi Thanh Tùng chỉ là cậu nhóc 6 tuổi mà lại ngồi một mình đợi ở phòng khách nhà họ Quách tận mấy tiếng đồng hồ.
Lúc này, Bùi Thanh Tùng đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, hai tay cậu ôm lấy cặp sách của mình, sống lưng thẳng tắp, cả dáng ngồi toát ra sự gò bó, mất tự nhiên, thậm chí cậu còn không dám quay đầu nhìn ngó lung tung.
Cậu im lặng ngồi chờ tại phòng khách, những người hầu cũng chỉ mang cậu vào, lấy cho cậu một ly nước cam đặt trước mặt cậu rồi im lặng đứng đó, không nói bất kỳ một lời thừa thãi nào chứ đừng nói đến tán gẫu cùng cậu.
Bởi vì, người làm ở nhà họ Quách luôn phải tuân theo những quy luật khắt khe, thậm chí họ không được nói năng lung tung, nói nhiều một câu cũng không được.
Lúc Kiều Bích Ngọc bước tới phòng khách, hai người hầu đứng trước cửa phòng khách lập tức hô lên: “Mợ chủ.
Nghe thấy vậy, Bùi Thanh Tùng lập tức vui mừng quay đầu lại nhìn về hướng cửa ra vào, “Dì Ngọc” Bùi Thanh Tùng cứ như khó khăn lắm mới tìm thấy người quen biết, vội vội vàng vàng nhảy xuống ghế sofa sau đó ôm cặp sách nhỏ của mình chạy về phía Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc biết cậu đã phải ngồi đó chờ mình mấy tiếng đồng hồ rồi nên trong lòng rất áy náy. Cô ngồi xuống, san bằng chiều cao của hai người tồi mở miệng hỏi: “Thanh Tùng, cháu một mình tới đây à?”
Mặc dù Bùi Thanh Tùng năm nay mới là cậu nhóc 6 tuổi nhưng nó lại là một đứa trẻ rất thông minh, cậu bé đã từng có rất nhiều “phi vụ” trốn nhà bỏ đi, tới mức khiến Bùi Hưng Nam nghe tin cậu lại chạy đi lung tung đâu đó đã thành thói quen rồi.
Bùi Thanh Tùng đứng ngay ngắn trước mặt cô, dáng người nhỏ nhắn còn chưa tới nửa mét, đứng thắng tắp ở đó, thành thật trả lời câu hỏi của cô như đang trả lời câu hỏi của giáo viên.
*…Bà nội cháu đưa cháu đi học, sau khi bà nội rời đi cháu liền trốn khỏi trường học, cháu có chút tiền nên thuê taxi tới đây” Kiều Bích Ngọc cũng nhận ra sự thấp thỏm, khẩn trương của cậu bé, lời nói ngữ khí chân thành, dáng người nhỏ bé ngay ngắn đứng khai báo làm cô bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.
“Cháu trốn đi như thế, để người trong nhà lo lắng thì làm sao bây giờ?” Đoán chừng thì bây giờ trường học đang nháo nhào đi tìm cậu rồi.
Kiều Bích Ngọc vừa nói chuyện vừa lấy điện thoại di động ra, định rằng sẽ gọi điện báo cho Bùi Hưng Nam.
“Dì Ngọc ơi, dì đừng nói cho người nhà cháu nhất là bà biết rằng cháu đang ở đây” Bùi Thanh Tùng hơi không tự nhiên, thấy Kiều Bích Ngọc lôi điện thoại ra thì lập tức thấp giọng cầu xin, còn nói: “Dì Ngọc, chốc nữa con hứa sẽ ngoan ngoãn trở lại trường học mà”
Bàn tay nhỏ nhắn của Bùi Thanh Tùng rụt rè mà níu lấy vạt áo của cô. khi nhìn cậu bé, cô nghe nói khoảng thời gian trước thắng nhóc này vừa mới tiến hành phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, bây giờ để ý thấy gương mặt của cậu vẫn chưa hồng hào như trước, có chút tái nhợt, nhìn người cũng gầy đi rất nhiều, khiển cho người ta nhìn vào thấy thương, đau lòng mà không nố từ chối cậu.
“Vậy cháu đến đây tìm dì có việc gì không?” Kiều Bích Ngọc coi như đã đồng ý, cô lại hỏi thăm.
Bùi Thanh Tùng cúi đầu nhìn mũi chân của mình, hẳn còn do dự không biết nói ra thành lời thế nào, đôi tay nhỏ ôm chặt lấy chiếc cặp màu xanh da trời của mình.
*…Dì có thế giúp con gọi dì Mỹ Duy về nhà được không ạ?” Giọng nói của cậu rất nhỏ, rụt rựt rè rè như thể cậu đã làm sai gì đó mà không dám lớn tiếng vậy.
Kiều Bích Ngọc nghe yêu cầu này của cậu bé thì khá bất ngờ.
Kiều Bích Ngọc dùng giọng nói người lớn khuyên bảo trẻ con nói với Bùi Thanh Tùng: “Đó là những chuyện riêng của người lớn, con còn nhỏ không cần can dự vào đâu..”
Bùi Thanh Tùng nghe cô nói vậy lập tức lo lắng, gương mặt nhỏ bé tràn đầy cảm xúc lo lắng, bất an: “Cháu, cháu biết… cháu biết rằng dì Mỹ Duy bởi vì cháu mới bỏ nhà đi… cháu không cần ở.
nhà nữa, cháu sẽ ra ngoài ở chung với mẹ mà” “Dì Ngọc, dì giúp cháu gọi dì ấy về được không?” Đôi mắt của Bùi Thanh Tùng đã ngân ngấn ánh lệ.
Kiều Bích Ngọc thấy cậu như vậy cũng không biết phải làm sao.
“Châu Mỹ Duy, dì ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình…” Cô cảm thấy, nói chuyện với một đứa trẻ sáu tuổi về những vấn đề tình cảm, các mối quan hệ của người lớn như vậy thật khó để giải thích, những thứ đó quá phức tạp.
“Cha của cháu sẽ bàn bạc thương lượng xử lý tốt với dì ấy, cháu đừng lo lắng” Kiều Bích Ngọc muốn võ vai an ủi cậu nhóc.
Nhưng Bùi Thanh Tùng lại né sang một bên, cậu bé thế này hẳn không nghe mấy lời khuyên bảo thế này rồi, cậu bé vẫn thẳng tắp đứng, đầu cúi thật thấp mà nghẹn ngào nói nhỏ: “Cháu không phải con trai ruột của cha mình, cha ruột của cháu là Bùi Hưng Nhân” “Quan hệ giữa cha và mẹ ruột cháu không tốt, trước đây bọn họ vẫn luôn cãi nhau cả ngày, cha đã luôn nhường nhịn mẹ nhưng mẹ vẫn luôn không hài lòng, cháu biết cha vấn luôn không vui.
Ông ấy không thích nhà họ Bùi, không thích mẹ cháu, thậm chí khả năng ông ấy còn không thích cả cháu.
Nói đến đây, Bùi Thanh Tùng đã không nhịn được mà òa khóc.
“…Cha rất thích dì Mỹ Duy, cháu cũng rất thích đì ấy” Bùi Thanh Duy ngẩng khuôn mặt đầy nước của mình lên, nước mắt còn vương đầy trên mi, nghẹn ngào cầu xin: “Dì Ngọc, dì giúp cháu gọi dì Mỹ Duy về được không, cha bây giờ mỗi ngày đều rất đau khổ, cháu không muốn thấy ông ấy đau lòng như vậy”
Bùi Thanh Tùng khóc nức nở, nước mắt cứ: theo khóe lệ tuôn ra mà không kiểm soát nổi. Cậu bé như thể không còn cách nào khác, lo lẳng, bối rối, bất lực, cơ thể nhỏ bé run lên, chỉ có thể cúi đầu rơi lệ.
Kiều Bích Ngọc nhìn thôi cũng bối rối theo, một đứa trẻ bất lực khóc trước mặt mình thì phải làm sao? Cô không biết.
“Thật ra cha cháu đã tra ra được chuyến bay dì Mỹ Duy ngồi để sang Pháp rồi..”
Kiều Bích Ngọc cắn chặt răng, có một âm thanh nói cho cô biết rằng hôm nay cô tốt nhất nên nói hết mọi chuyện ra “Mỹ Duy không sao cả, cô ấy đã nói rõ rằng với dì răng chỉ sang Pháp học tập nấu nướng một thời gian, cạnh cô ấy cũng có mười người bạn giống như cô ấy họ cùng, ở chung, cuộc sống cũng tương đối ổn định, an toàn”
“Mặc dù dì Mỹ Duy bình thường trông có vẻ nhát gan, nhưng dì ấy là người cẩn thận, lo liệu mọi việc cũng rất chu toàn, mọi người không cần quá lo lằng cho cô ấy. Lúc cô ấy học đại học cũng đã từng du học bên nước ngoài một lần rồi, Mỹ Duy có thể chăm lo chu toàn cho cuộc sống của mình mà.”
Đúng là Kiều Bích Ngọc không có năng khiếu dỗ dành người khác nên cô đánh bế bống Bùi Thanh Tùng lên rồi đặt cậu ngồi xuống sofa, sau đó lấy khăn tay để trước mặt cậu: “Đừng khóc”
Nói là nói như vậy nhưng Bùi Thanh Tùng không thể ngừng khóc ngay được, cậu cúi đầu, nước mắt vẫn nhỏ xuống từng giọt, bàn tay nhỏ năm lấy khăn tay mà cô đưa tới, cũng không nói lời nào.
“… Bây giờ dì cũng thực sự không liên lạc được với dì Mỹ Duy, nhưng mà cháu cứ yên tâm đi, dì đã cho người đi tìm dì ấy rồi, rất nhanh sẽ có tin tức thôi” Kiều Bích Ngọc đã báo cho Lucy rồi, còn nghiêm túc báo cô ta nhanh chóng hỗ trợ tìm kiếm.
“Thật ra dì cũng biết là cha con rất quan tâm tới dì ấy.
“Chuyện cô ấy mang thai chỉ là ngoài ý muốn, chuyện sảy thai sau đó có thế cũng chỉ là ngoài ý muốn, có rất nhiều chuyện vẫn còn chưa rõ ràng..
Dì Mỹ Duy của con thì cứ như con thỏ vậy, vừa gặp được chút chuyện liền lập tức chạy biến đi tìm một chỗ trốn. Thời gian này nhất định không thể ép cô ấy, đợi một thời gian sau, cô ấy bình tâm lại, cảm thấy vết thương bớt đau, cũng tích đủ lòng dũng cảm rồi thì cô ấy sẽ chủ động lên tiếng, càng ép cô ấy thì chỉ càng khiến cô ấy khó chịu hơn thôi” Cuối cùng sự việc lại xảy ra như vậy, Kiều Bích Ngọc chỉ có thể ngồi đối diện với Bùi Thanh Tùng nói bậy nói bạ gì đó để cậu an tâm thôi.
Tới buổi chiều thì Bùi Hưng Nam cùng với Lục Khánh Nam cùng nhau tìm đến nhà họ Quách, dường như hai người đã sớm biết Bùi Thanh Tùng sẽ tới đây, nhưng hai người cũng không muốn tổn thương danh dự của cậu nhóc nên cũng không gặng hỏi hay ép cậu nhóc phải trả lời vì sao lại tự tiện trốn học mà tới dây.
Sau đó Bùi Hưng Nam dắt Bùi Thanh Tùng ngồi lên xe và rời đi. Còn Lục Khánh Nam thì lại ở lại, anh ta đi tới thư phòng tìm Quách Cao Minh.
“…Bùi Thanh Tùng đột nhiên chạy đến tim Kiều Bích Ngọc, đứa nhỏ đau lòng, khổ sợ khóc lóc hẳn khiến Kiều Bích Ngọc bối rối không biết làm sao. Lúc tôi đến đến thì vừa hay chứng kiến Kiều Bích Ngọc đang dốc sức an ủi thẳng bé”
“Quách Cao Minh nghe Lục Khánh Nam nói đến Kiều Bích Ngọc thì lập tức có hứng thú muốn nghe, thấp giọng hỏi: “Cô ấy nói những gì?”
Lục Khánh Nam hài hước đáp: “Cô ấy làm chính là liều mạng nói, liều mạng kể, nói lung ta lung tung một đống gì đó” Quách Cao Minh nghe vậy thì miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ.
… Nói tới cũng kỳ lạ, Bùi Thanh Tùng từ bé đến lớn tôi thấy số lần thăng bé khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay thế mà giờ lại khóc ngon lành trước mặt Kiều Bích Ngọc. Kiều Bích Ngọc quả nhiên thật có duyên với động vật và trẻ nhỏ” Tâm trạng của Quách Cao Minh cũng rất tốt, anh bồng nhớ tới hai đứa con trai của mình mà cười nói: “Bánh bao nhỏ nhà tôi trông thấy cô ấy cũng đâu thích khóc đâu.”
Lục Khánh Nam nghe vậy cũng cười theo: “Thăng bé nhà anh khác nào quỷ sứ đầu thai đâu” Ngay cả mẹ ruột cũng không thể trị nổi thắng bé này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT