Cầu thang an toàn của bệnh viện.

Có người lăn xuống cầu thang, kèm một vài âm thanh nổ lớn, cuối cùng, cả người va vào góc.

cầu thang, sau đó dừng lại.

Bùi Hưng Nam đang ở phòng bệnh của khoa nhi, cũng nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài cửa truyền đến.

Anh vô thức quay đầu nhìn ra cửa.

“…Mau đến đây, có người ngã cầu thang, chảy rất nhiều máu” Có người la hét lớn ở ngoài hành lang.

Các bác sĩ và y tá vội chạy đến sau khi nghe.

‘thấy tiếng động, người qua lại vội vã, một số người còn chen vào cầu thang an toàn để xem.

tình hình như thế nào.

Bùi Hưng Nam tự nhiên cảm thấy có chút lo lắng, dường như anh muốn đi qua đó xem xem là đã xảy ra chuyện gì Quan Liên kéo tay anh lại: “…Bé Tùng nó vừa mổ ruột thừa xong, con còn chưa tỉnh lại nữa, anh đừng đi, con nó tỉnh lại nhất định rất muốn nhìn thấy anh” Bùi Hưng Nam ngập ngừng nhìn Bùi Thanh Tùng vẫn đang năm bất tỉnh trên giường bệnh, quả thật lúc này, anh với tư cách là người giám hộ của đứa trẻ nên phải đợi ở đây” Bùi Hưng nam gật đầu với Quan Liên.

Không để ý mà hất tay cô ra, sau đó lấy tay kéo đến một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường của Bùi Thanh Tùng.

Tiếng ồn ào bên ngoài hành lang vẫn tiếp tục, Bùi Hưng Nam không biết tại sao, trong lòng không thể nào an tâm được.

Quan Liên cũng cảm thấy anh có chút luống cuống, cô đi đến trước cửa phòng, trong phòng cũng nhanh chóng yên tính trở lại.

Mà Bùi Hưng Nam lấy điện thoại di động ra và bấm một dấy số.

Điện thoại vẫn tiếp tục gọi cho đến giây 59, hệ thống tự động trả lời: “…xin lỗi cuộc điện thoại của bạn vừa gọi tạm thời không có người trả lời” Một tiếng bíp, tự động ngắt máy, Bùi Hưng Nam khế cau mày, tại sao Châu Mỹ Duy không trả lời điện thoại của anh.

Như vậy mới nghĩ đến, lúc nấy vì anh quá vội vã vì Bùi Thanh Tùng nhập viện làm phẫu thuật, vội vàng xuống dưới lầu, quên nói cho cô một tiếng.

*…Châu Mỹ Duy không phải là người nhỏ.

nhen như vậy chứ” Cô không không thể nào chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà không nghe điện thoại của anh được.

Bùi Hưng Nam không an tâm, tiếp tục lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng kết quả đều như nhau, điện thoại không có ai nghe máy.

Quan Liên yên lặng đứng bên cạnh anh, cô hối hận vì cho Bùi Thanh Tùng ăn quá nhiều kem mà gây nên viêm ruột thừa, bây giờ cô hy vọng Bùi Hưng Nam có thể ở bên cạnh Bùi Thanh Tùng, có chut lợi ích riêng, hơn nữa chuyện có phân biệt nặng nhẹ, Châu Mỹ Duy là người lớn thì có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ, Bùi Thanh Tùng là trẻ em nhất định phải được ưu tiên hơn.

“Không cần nữa” Bùi Hưng Nam giúp cho Quan Liên Và Bùi Thanh Tùng khi gặp mặt đỡ phải ngại ngùng.

Nơi đây là bệnh viện, ở bệnh viện đã có bác sĩ và y tá canh chừng, Châu Mỹ Duy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có thẻ chỉ là do phụ nữ ghen một chút thì liền không nghe điện thoại mà thôi Ngoài sảnh lớn bệnh viện Luey lái chiếc ferrari đỏ rực của mình đi cùng Kiều Bích Ngọc suốt quãng đường, cuối cùng tìm thấy Quách Thanh Châu ở góc con hẻm tối bên ngoài tòa nhà bệnh viện.

Chiếc xe vẫn chưa dừng lại, Kiều Bích Ngọc không thể đợi được liền mở cửa nhảy ra khỏi xe chạy tới “Em chạy tới bệnh viện là lại muốn làm cái gì nữa đây!”

Kiều Bích Ngọc tức giận đùng đùng, chất vấn người đang run rẩy ngồi xổm dưới đất Luey dừng xe xong cũng lập tức chạy tới …cô ấy xem đi xem lại có chút gì đó không đúng”

Luey lý trí hơn, và nhận thấy rắng Quách Thanh Châu đang ngồi trong góc và cúi đầu xuống, cô dường như là đang run lên vì sợ hãi Kiều Bích Ngọc càng tức giận: ” nó chỉ là đang giả vờ đó! Nó có thể nhận được giải oscar cho kỹ năng diễn xuất của mình, và thái độ của nó khi nói chuyện với tôi sáng nay rất kiêu ngạo”

“Quách Thanh Châu chị suốt quãng đường đuổi theo em đi đến đây, em nói đi, lần này em lại làm cái gì tồï?” Kiều Bích Ngọc không ngừng chất vấn cô.

Nhớ lại những lời kỳ lạ mà Quách Thanh Châu đã nói với cô lúc buổi trưa ở Minh Uyển, ‘anh không muốn chị tiếp xúc với Châu Mỹ Duy, tại sao chị lại không nghe lời?’

Kiều Bích Ngọc luôn cảm thấy có gì đó rất bất an “Quách Thanh Châu, em câm rồi à, chị đang nói chuyện với em đó! Câu hỏi của Kiều Bích Ngọc vẫn không nhận được câu trả lời nào, khiến cô càng khó chịu và lo lắng hơn.

Quách Thanh Châu vẫn ngồi co ro trong góc con hẻm này, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, tựa vào cái góc ẩm mốc bấn thỉu, quần áo trên người cũng lấm lem theo, không quan tâm đến bất cứ gì chỉ biết ngồi xổm ở đây.

Cô dường như không quan tâm đến bất cứ âm thanh gì của thế giới bên ngoài, không có bất cứ cảm giác an toàn nào khi trốn ở đây, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

Kiều Bích Ngọc không còn kiên nhẫn, bước một bước lớn tới kéo cô đứng dậy.

“Quách Thanh Châu!” Cô không kìm được tức giận hô to một tiếng.

Quách Thanh Châu dường như nhờ như vậy mới tỉnh dậy, đôi mắt vô hồn nhìn lên Kiều Bích Ngọc ngơ người vài giây, dường sau khi chắc chắn được đối phương là người mà cô thân thuộc, mới rụt rè kêu lên một tiếng: “…chị dâu.”

Kiều Bích Ngọc sau khi nghe một tiếng “chị dâu” này của cô, cả người kinh ngạc Thì sự tức giận trong người cô đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, Kiều Bích Ngọc muốn tức giận và mảng cô, nhưng nhìn thấy Quách Thanh Châu như vậy thì không nỡ trách mắng.

Thật không hiểu nổi.

Quách Thanh Châu là đang giả vờ sao, cô ấy lúc này bây giờ nhìn không giống như đang giả vờ.

Lucy đi đến gần, đôi mắt sắc bén nhìn khắp người Quách Thanh Châu, đầu tiên cả người không có dính máu, quần áo không bị xé rách, chứng tỏ là không có đánh nhau.

Nhưng mà, Lucy cũng nhận thấy răng Quách Thanh Châu dường như trước đó có tranh chấp.

với ai đó, ngón tay cái bên trái của cô bị giẫm lên và bị thương nhẹ. Khi cô đứng lên, trọng tâm của bàn chân trái và phải của cô ấy hơi nghiêng.

“ Lúc nãy cô xảy ra xung đột với ai vậy?” Trong lòng Lucy đang suy đoán, hỏi Quách Thanh Châu với giọng điệu nhẹ nhàng.

Quách Thanh Châu ngẩng đầu nhìn cô, trầm mặc một hồi, cô nói: “Không có” Giọng cô trầm và yếu ớt, giống như một đứa trẻ sợ mình trả lời sai Luey nhìn thấy cô như vậy, đôi mi thanh tú nhíu chặt cùng một chỗ.

Nhưng Kiều Bích Ngọc lại không bình tĩnh như vậy, cô nằm lấy vai trái Quách Thanh Châu không nế mặt mà tra hỏi: “Vậy thì hãy nói cho chị biết, tại sao em lại ở đây? Có chuyện gì với em ở con hẻm phía sau bệnh viện này? Em ở nhà không yên, lại chạy đến đây, đánh nhau cùng bọn ăn mày sao?” Quách Thanh Châu nhìn Kiều Bích Ngọc đầy.

kinh ngạc, không dám chậm trễ, lập tức trả lời, nhưng giọng nói không được trôi chảy cho lảm: “…Em, em, em không biết.” “ Chị dâu, em, em thật sự không biết”   Quách Thanh Châu rất muốn giải thích, cô bối rối quá dẫn đến nói lắp, mắt đỏ hoe vì lo lắng, nước mắt trào ra, bày ra dáng vẻ không biết nên làm sao.

“Em quên rồi, em thật sự quên rồi, em… em vô dụng” Cô cúi đầu xuống, ngoan ngoãn đứng im không dám nhúc nhích như vừa bị đánh, vừa khóc nghẹn ngào.

Khi Kiều Bích Ngọc đối mặt với cô như thế này, đầu óc cô trống rồng.

Cô thực sự sẽ nghỉ ngờ liệu Quách Thanh Châu mà cô gặp ở Minh Uyển vào buổi trưa có phải là ảo ảnh hay không, và tại sao, cô lại trở nên như thế này.

Ngay cá Lucy cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô từng nghĩ rằng chính Kiều Bích Ngọc đã bắt nạt cô gái tốt này, nhưng nhiều hành.

vi của Quách Thanh Châu thực sự khiến người bình thường phải khó hiểu.

Tại sao Thanh Châu lại chạy vào một con hẻm bẩn thỉu bên cạnh bệnh viện mà không biết lý do gì, cô thu mình lại như một quả bóng, run rẩy sợ hãi.

- Em sợ ai?” Lucy đột nhiên lạnh lùng hỏi Quách Thanh Châu.

Kiều Bích Ngọc sững sờ quay lại nhìn cô, không hiểu câu hỏi khó giải thích của Lucy. Phản ứng của Quách Thanh Châu rất mạnh, sắc mặt cô.

đột nhiên tái đi vì kinh hãi, trong đầu cô như có thứ gì đó khủng khiếp xuất hiện, đôi môi run rẩy không ngừng run rấy: “… Rất, rất nhiều máu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play