“Kiều Bích Ngọc, cậu không về ăn cơm với nhà họ Quách, không sao chứ?” Châu Mỹ Duy suy nghĩ chu đáo, đã quen lo cho người khác: “Đột nhiên cậu không về, liệu cụ Quách có giận không?” Kiều Bích Ngọc ngắm nghĩ một lát: “Mặc kệ họ.” Có thể cô ba Quách Linh sẽ lại bới móc cô, mẹ chồng cô Giang Mỹ Linh im lặng xem kịch, còn ông cụ, cùng lắm chỉ buông một câu không biết phép.
tắc, ông cụ không để bụng mấy chuyện vặt vãnh.
So với Châu Mỹ Duy, bỗng cảm thấy cuộc sống của cô ở nhà họ Quách cũng khá ổn, thực ra gia quy nghiêm ngặt của nhà họ Quách mà bên ngoài đồn đại cũng không đến nỗi quá khó.
khăn.
Chủ đề câu chuyện trở lại với Châu Mỹ Duy.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy sau khi Mỹ Duy lấy chồng thật sự chịu quá nhiều uất ức.
Cô tiếp tục dạy cô ấy: “Cậu thấy chưa, trẻ con bây giờ là của quý, vì nhà họ Bùi chỉ có một đứa trẻ là Bùi Thanh Tùng, nên cả nhà phải xoay theo n Nói rồi, Kiều Bích Ngọc tự tin nhìn Mỹ Duy: “Đợi em bé của cậu ra đời, hai ông bà Bùi sẽ đồn sự quan tâm lên đứa bé, chắc Thanh Tùng cũng sẽ thích có đứa em này…” sóng bước cùng cô, suốt dọc đường đều im lặng lảng nghe, không lên tiếng, hàng.
mi buông xuống, hốc mắt đỏ hoe.
Kiều Bích Ngọc nghe tên tham ăn Lục Khánh Nam review về một nhà hàng món Trung rất nổi tiếng gần đây, nhất là các món hầm bồi bổ, hương vị ngon tuyệt vời.
Tuy cô không đủ tính tế để chú ý đến biểu cảm hụt hãng của Châu Mỹ Duy nhưng cô cũng cố gắng nghe ngóng những món ăn tốt cho bà bầu.
Kiều Bích Ngọc hớn hở kéo đi vào nhà hàng: “Chính là nhà hàng này, Lục Khánh Nam khen ngon, lát nữa cậu ăn nhiều vào cho con sinh ra bụ bẩm trắng trẻo.” Châu Mỹ Duy thấy cô nhiệt tình lo nghĩ cho.
mình cũng gạt đi những nỗi niềm u uất trong lòng, cười bảo: “Được.” Châu Mỹ Duy biết vì sao Quách Cao Minh lại yêu Kiều Bích Ngọc, vì ở bên cô rất thoải mái, có thể tạm thời quên đi muộn phiền.
Trùng hợp làm sao, phòng VIP mà c đặt trước, chuẩn bị kéo Mỹ Duy ăn cho thỏa thích thì cô liếc thấy có hai người rất quen đang ngồi trong phòng VỊP bên cạnh.
Là cô ba Quách Linh mà cô ghét nhất và Quách “Thanh Châu.
“Họ làm gì thế nhỉ?” dừng bước, cửa phòng VIP không đóng, bên trong rõ ràng có tiếng mắng chửi ai đó vọng ra Cô ba Quách Linh nặng lời quở trách Quách Thanh Châu: “Tôi có lòng tốt giới thiệu bạn trai cho.
cô mà sao cô không biết điều nhỉ, dù gì cũng sống ở nhà họ Quách bao năm, đến phép lịch sự cơ bản cũng không biết à, dẫn cô ra ngoài đúng là mất mặt, Cô ba Quách Linh mà mắng ai là là người đó vuốt mặt không kịp, cũng bất chấp đang ở nơi công cộng, khiến cho nhân viên phục vụ trong phòng VIP đều bối rối, muốn khuyên giải nhưng lại không biết phải làm sao.
Kỳ lạ lạ, cô nàng điềm đạm nho nhã đang bị mảng kia từ đầu đến cuối mặt cúi gầm không cãi lại nửa câu Càng như thế, càng thấy thương cô gái xinh đẹp dịu dàng kia, xem ra tuổi tác cô gái cũng không lớn, thật sự thương cho cô có một người họ hàng ton hót như thế.
“Thưa cô, vừa rồi chính mắt cô cũng thấy, là vị khách nam kia động tay động chân với chị đây.” Nhân viên phục vụ nhà hàng không nhịn được nữa, nhỏ nhẹ giải thích hộ u.
Bậc bề trên đưa cháu gái đi xem mắt, thế nhưng gã đàn ông kia là phường háo sắc, thoạt đầu còn ngồi ngay ngắn, thấy bậc bề trên vừa đi vào nhà vệ sinh là lập tức lộ rõ bản mặt yêu râu xanh thò tay sờ đùi cô gái, làm cho cô gái hoảng sợ đứng bật dậy, không biết thế nào mà hình như đụng vào làm đổ nồi hầm sôi sục trên bàn, nước canh dội lên đùi người đàn ông, gã ta bị bỏng thì gào lên chửi.
“Chuyện nhà chúng tôi, không đến lượt phục vụ như cô chen miệng vào, ra ngoài!” Cô ba Quách Linh bực bội, kế hoạch hay ho mà bà ta vạch ra xôi hỏng bỏng không, thấy một nhân viên phục vụ quèn lên tiếng nói đỡ Quách Thanh Châu, lập tức cáu giận quát tháo, ở nhà mảng người làm đã thành quen.
Nhà hàng của họ cũng thuộc loại cao cấp, xưa nay tiếp đãi rất nhiều người giàu có, đa số họ đều sĩ diện, khách sáo giữ phép lịch sự. Nghe thấy vị khách ngang ngược hống hách này ăn nói khó nghe như vậy, nhân viên phục vụ đang nghĩ xem có cần ra ngoài tìm quản lý đến hòa giải không.
Đúng lúc đó, Kiều Bích Ngọc không mời tự đến “Mỹ Duy, đưa Thanh Châu ra ngoài trước đi” Kiều Bích Ngọc nhìn cô ba Quách Linh, giọng nói trầm tĩnh, dù gì cô và bà cô chua ngoa này cũng cãi cọ, chí chóe liên tục, đã được tôi luyện.
“Kiều Bích Ngọc, chuyện của tôi, cô bớt dây.
vào!” Cô ba Quách Linh thấy Kiều Bích Ngọc đột nhiên xuất hiện đối đầu với bà ta, càng thêm tức.
giận.
“Có giỏi thì cô đi kiện với ông cụ ấy, anh công tử con nhà quyền thế mà cô ba giới thiệu cho Thanh Châu tên gì, tính cách thế nào, sở thích ra sao. Tuy Thanh Châu không phải cháu ruột ông cụ nhưng ông cụ thật sự rất lo chuyện hôn sự của cô ấy, cô.
đừng giở trò” “Cô!” Sắc mặt cô ba Quách Linh càng khó coi hơn.
Đích thực là cô ba Quách Linh có ý đồ riêng, muốn đem gả cho cháu họ bên nhà chồng mình, để sau này có thể giữ mối quan hệ bền chặt với nhà họ Quách.
Quách Thanh Châu mắc chứng tự kỷ, dễ kiểm soát, tuy không có huyết thống của nhà họ Quách nhưng thân phận của cô ấy cũng có thể mang lại không ít lợi ích.
iều Bích Ngọc, tôi cảnh cáo cô, về nhà đừng có nói bậy nói bạ” Cô ba có phần kiêng dè c.
Kiều Bích Ngọc làm mặt lạnh tanh nhìn bà ta: “Trước giờ tôi chỉ nói sự thật” chột dạ, thẹn quá hóa giận: “Tôi có lòng tốt mới sắp xếp buổi xem mắt này cho.
Thanh Châu, cô cũng không nhìn xem nó là cái đứa như thế nào, thứ lạc loài, cũng đâu phải dòng giống nhà họ Quách chúng ta.
Thân thể Đường Tuấn Nghĩa vô lực ngã khỏi ghế, Bùi Hưng Nam đứng bên cạnh anh †a, vô thức chạy tới đỡ anh ta dậy, lúc đó, Bùi Hưng Nam cũng thấy mạch đập của Đường Tuấn Nghĩa vô cùng yếu ớt.
Bùi Hưng Nam kinh hãi: “Đây là vết thương ngoài da mà thôi, sao đột nhiên lại không có mạch đập..” Ngay tức khắc, không dám coi thường mạng người, hô to với người ngoài cửa: “Mau đi gọi bác sĩ..” Các bác sĩ y tá khu cấp cứu chạy vào phòng bệnh, trong phòng, vị bác sĩ râu mép bạc trắng đang thực hiện ép tim cho Đường Tuấn Nghĩa, đẩy vệ sĩ ra, xông vào trong, cô sững sờ nhìn các bác sĩ áo blouse và y tá bận rộn, căng thẳng, cấn thận nâng Đường Tuấn Nghĩa lên giường xếp, động tác nhanh chóng đeo mặt nạ thở oxy cho anh ta.
“Đừng có đứng vướng víu ở trong đây” Bác sĩ gấp gáp nói to với cô.
Nghe thật kỳ lạ, giờ đã là thời đại nào rồi.
Nhưng, ông ngoại cô cũng ghép cô với Đường Tuấn Nghĩa cho đính hôn từ bé, gia đình quyền quý như nhà họ Quách học theo trò cổ hủ này cũng không phải là không có khả năng. Nghĩ đến đó, Kiều Bích Ngọc quay qua nhìn Quách Thanh Châu: “Ngốc ơi là ngốc, còn ngồi đấy làm gì” Cô cũng không gặng hỏi thêm về chuyện “nàng dâu nuôi” lạ lùng này, Cô và cô ba Quách Linh cãi nhau tưng bừng, bên này lại ngồi yên bất động, không nói không rằng.
Có lúc, Kiều Bích Ngọc cũng không hiểu vì sao Quách Thanh Châu cứ mặc cho người khác ức hiếp không dám hé răng phản bác lại như thế.
“Thanh Châu ơi, chúng ta ra ngoài nhé, tôi đưa cô về nhà họ Quách” Châu Mỹ Duy cũng thấy thương cho Quách Thanh Châu, cô ấy bước lên kéo đang ngồi ngoan ngoãn không dám nhúc nhích, nhanh chóng ra khỏi phòng VIP.
Quách Thanh Châu không từ chối, cô ấy giống như đứa trẻ mắc lỗi, bối rối không biết phải làm sao, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, để mặc kéo đi “Có mang em bé, không được chạy” Đột nhiên, Quách Thanh Châu thỏ thẻ một câu.
Châu Mỹ Duy đi chậm lại, ngoái đâu nhìn cô ấy ngạc nhiên: “Cô biết tôi có thai?” Gương mặt Quách Thanh Châu thanh tú trắng trẻo, rất hồn nhiên nói thẳng với cô ấy: “Biết, tôi đã thấy que thử thai của cô.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT