Mấy ngày gần đây, cuộc sống của Đường Tuấn Nghĩa trở nên rối bời.Anh ta vốn đã không hay làm việc nhà, hôm qua lại vì đánh nhau với con mèo đen làm đồ đạc trong phòng loạn xạ, cả căn hộ nói một cách không ngoa thì không khác gì bãi rác.

Sáng sớm nay, một cô lớn tuổi đã nghỉ hưu trong khi giận dữ đập cửa nhà Đường Tuấn Nghĩa rầm rầm.

“Ghét nhất đám thanh niên vô kỷ luật, bình thường chơi bời đàn đúm mua hàng hiệu, tiền nong tiêu bừa bãi, có mấy đồng điện nước thì cứ lần lữa phải đến tận nhà đòi…” Khu phố cổ Tân An là nơi sinh sống của rất nhiều tình nguyện viên nhiệt thành đã về hưu, họ luôn rất sẵn lòng giúp đỡ giữ gìn trật tự cho khu phố, nhất là đến tận nhà dạy bảo những chủ hộ mới không tuân theo quy củ.

Cánh cửa làm bằng hợp kim bị bà thím đập rầm rầm điên cuồng, giận dữ hối thúc.

“Mở cửa ra ngay, tôi biết cậu ở trong đó, cậu đã ba tháng không nộp tiền điện nước rồi, cộng lại chưa đến ba trăm năm mươi ngàn, chút tiền này mà cậu cũng chây lì, không có trách nhiệm gì cả!”

Giọng bà thím trong khu phố sang sảng: “Hai lần trước tôi đến thì cậu không có nhà, hôm nay tôi đã nhờ ông Trần nhà bên canh chừng rồi, cậu đang ở trong đấy, mở cửa ra nhanh lên, ba trăm năm mươi nghìn là chuyện nhỏ, thanh niên trai tráng như cậu vô trách nhiệm quá, ở khu này của chúng tôi thì phải sống theo quy tắc, cậu phải đám bảo chuyện tiền điện nước về sau không tái phạm nữa, đừng mong ngày nào chúng tôi cũng phải đến nhà dạy bảo..

Đường Tuấn Nghĩa chưa tỉnh hẳn cơn ngủ, mái tóc ngắn bù xù, mắt mơ màng díp lại ra mở cửa.

Bà thím trong khu tiếp tục phê bình: “Cuối cùng đã biết mở cửa rồi đấy à, cậu..” Nhưng vừa nhìn vào trong phòng, bà thím giật bản mình, rú lên: “Nhà cậu làm sao thế này!” Còn đáng sợ hơn là bị trộm ghé nhà, bàn ghế lộn tùng phèo, rèm cửa số bị kéo xộc xệch, trên sàn vẫn còn những mảnh vỡ cốc chén bát đĩa.

Trái ngược với biểu cảm hãi hùng của thím trong khu, Đường Tuấn Nghĩa lại vẫn mơ màng, giong nói trâm thấp, chậm rãi thốt ra từng chữ: “Đừng đập cửa nhà tôi” Lúc này, bà thím mới quay lại nhìn cậu thanh niên cao gầy trước mặt.

Chưa đủ giấc nên Đường Tuấn Nghĩa rất buồn ngủ, lúc nói chuyện đầu cứ cúi gầm, anh ta giống   như bị đánh thức đột ngột, không chịu nối âm thanh ồn ào mới phải gượng dậy, quần áo mặc trên người anh ta xộc xệch, nhìn rất lười biếng, nhưng lại không có cảm giác lôi thôi. Cảm giác đầu tiên là cậu thanh niên này rất có thần thái, có lẽ là người có văn hóa, có học thức cao.

Tuy giọng chàng trai rất hay, thần thái bề ngoài cũng tương đối tốt, nhưng làm sai thì vẫn phải bị phê bình.

Thím cùng khu cầm mấy tờ thông báo nợ phí trong tay, giọng dịu lại: “Ba tháng chưa nộp tiên điện nước rồi, tôi đến tận đây thống báo cho cậu.

biết, nếu không thì bên bảo vệ khu đòi cất luôn điện nước nhà cậu đi rồi đấy” Nói rồi, bà ta lại kêu ca thêm một tràng: “Mặt trời đã lên tới mông rồi mà ngủ không thèm dậy, giới trẻ bây giờ đứa nào cũng thế tôi có lòng tốt đến thông báo cho cậu mà còn trách móc tôi.” Đường Tuấn Nghĩa nợ tiền điện nước.

Kiều Bích Ngọc thấy ánh mắt trách cứ của Bùi Hưng Nam dành cho mình một cách rõ ràng, cô im lặng.

“Chúng tôi đưa Đường Tuấn Nghĩa tới đây, chỉ muốn để Lục Khánh Phong nói rõ xem trước kia anh ta đã xảy ra chuyện gì, dù về công hay về tư, chúng tôi cũng không cần phải động thủ với Đường Tuấn Nghĩa.” Kiều Bích Ngọc nghe lời giải thích của anh ta, vẻ mặt vẫn còn do dự, chưa thực sự tin tưởng được, mắt vấn nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn Nghĩa bị thương khắp.

người, quần áo, lồng ngực, gương mặt của anh ta, cả năm ngón tay thon dài cũng rớm máu, cô thực sự không thế hiếu nổi, ai có thế đánh Đường Tuấn Nghĩa bị thương nặng thế này.

“Tôi không có tiền” Đường Tuấn Nghĩa ngẩng lên, giọng anh trầm trầm, lười nhác, đến tốc độ nói cũng chậm rề rề.

Không ngờ lại trơ tráo đến thế, thẳng thừng thừa nhận mình không có tiền! Bà thím tức tối, phồng má trợn mắt chuẩn bị tiếp tục quát mắng, nhưng khi thấy khuôn mặt Đường Tuấn Nghĩa thì bỗng chốc nghẹn lời, như thể mắc chức mất trí nhớ tuổi già.

Động tác của Đường Tuấn Nghĩa nhanh như   ïc thấy con mèo đen kia hóng hớt tới xem, thoät cái anh ta đã nhao tới tóm gọn nó.

Bàn tay phải thon dài trắng muốt đang túm chắc con mèo đen xách lên, Đường Tuấn Nghĩa hỏi một cách nghiêm túc: “Gán mèo thay tiền được.

không?” Giọng anh ta trầm trầm, khàn khàn.

Bà thím mặt mày thảng thốt, như bị giáng một cú sốc, nói năng lộn xộn, vội xua tay: “Không cần! Không cần!” Nhìn con mèo đen bị xách lơ lửng đang giơ móng vuốt giấy giụa, rồi lại nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Đường Tuấn Nghĩa, nhìn sâu vào đâu mắt xanh thẳm của anh ta.

Chàng trai này đẹp thật. Trong đầu bà thím đã về hưu chợt bật lên suy nghĩ đó.

Nhớ lại vừa rồi mình nói bao nhiêu lời khó nghe, thế mà cậu ta không hề tức giận, được dạy dỗ tốt quá, đẹp người còn đẹp cả nết Vi hơn ba trăm nghìn tiền điện nước mà chạy tới tận nhà người ta làm ầmf, bà thím càng nghĩ càng thấy xấu hổ, sao cậu thanh niên này lại có thế cố tình quyt chút tiền còm này cơ chứ, chắc chẩn là người ta gặp phải khó khăn gì đó, mình đúng là già lẩm cẩm thật rồi.

Cuối cùng Đường Tuấn Nghĩa không nói năng gì mà bà thím đến giục nộp tiền lại suy nghĩ lung tung, không hối thúc nữa, bà ta cúi gãm mặt lẩm bẩm một mình: “Cậu Đường này, thứ lỗi cho tôi hôm nay hơi nóng nên quát mảng loạn lên..” Rất ngại ngùng Đường Tuấn Nghĩa văn giữ nguyên động tác đang xách con mèo, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ anh tuấn, không hé răng nửa lời Thím cùng khu thầm khen ngợi trong lòng, đúng là bà ta đã sống hơn nửa cuộc đời mà mới lần đầu tiên gặp một chàng trai đẹp thế này, mà tính tình cũng hiền lành, không tức giận một chút nào.

Bà thím bỗng trở nên ấm áp thân thiện, lúc cười lên đuôi mắt hiện rõ nếp nhăn: “Nghĩa này, bình thường cậu sống ở đây một mình à? Chuyển đến khu phố này khi nào thế, tôi sống ở đây đã bốn mươi năm rồi, nhà cửa ở dấy phố này có hơi cũ kĩ nhưng hàng xóm láng giềng xung quanh đều rất thân thiện, không như nhịp sống tất bật ở thành thị, cậu chọn sống ở đây phái nói là giữ được sự điềm tĩnh hiếm thấy..” Nhìn tướng mạo, thần thái của Đường Tuấn Nghĩa khiến bà ta liên tưởng đến mọi điều tốt đẹp trên đời một cách vô thức.

Bà thím đột nhiên nhiệt tình hẳn lên khiến Đường Tuấn Nghĩa cảm thấy không quen. Thực ra anh ta đã muốn đóng cửa lại nhưng bị bà già hưu trí này giữ chặt lấy, anh ta còn đang xách con mèo, nghe bà ta nói một tràng mà không máy may bộc lộ cảm xúc.

Bỗng bà thím phấn khích áp sát lại gần: “Nghĩa này, không biết cậu có ngại nếu tôi giới thiệu cho.

cậu đi xem mắt không, cháu gái tôi thật sự rất ngoan, rất hiếu tháo nữa..” Đường Tuấn Nghĩa lùi lại, mặt lạnh tanh, anh ta không thích ở quá gần người khác, cũng không thích quá thân thiết với người khác Nhưng Đường Tuấn Nghĩa quên không lên tiếng từ chối và anh ta đã đánh giá quá thấp lòng nhiệt tình của bà con.

Chẳng bao lâu, khắp khu phố Tân An đã truyền tai nhau một tin tức.

Nguồn tin cho hay, có một anh chàng rất đẹp.

trai mới chuyển đến khu phố của họ, qua lời của các bà các mẹ đã về hưu trong hội nhảy thể dục lại càng thêm khoa trương khi nói có một hậu duệ quý.

tộc lánh đời đến khu phố của họ.

Quách Cao Minh mới bước vào phòng nghe được câu ấy cực kỳ rõ ràng, Chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh đã truyền ra tiếng quát tháo tức giận của Lục Khánh Nam.

Kiều Bích Ngọc bị hai vệ sĩ cao to vạm vỡ chặn lại ngoài cửa, cô đứng ngoài nên không nghe rõ bọn họ nói gì cả, chỉ nghe được tiếng Lục Khánh Nam gào lên: “Tôi không tin!” “Tôi không tin có thể trùng hợp như thế, chúng ta vất vả lắm mới tìm được Đường Tuấn Nghĩa, anh cả tôi lại mất trí nhớ” Một vị bác sĩ râu ria mép bạc trắng chậm   rãi nói: “Mất trí nhớ tạm thời…

“Đầu từng bị va chạm, tinh thần lại bị kích động mạnh, tế bào não không được chữa trị tốt, nhất thời không nhớ được một số chuyện là tình huống bình thường hay xảy.

Làm động tác ra hiệu cho Châu Mỹ Duy để tránh không nghe sót mất câu nào đó, Đường Tuấn Nghĩa sẽ không nhắc lại cùng một câu nói đâu “Cái gì?” Kiều Bích Ngọc chau mày, nghỉ ngờ mình nghe nhầm.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, Đường Tuấn Nghĩa sẽ không nhắc lại một câu nói đến lần thứ hai, cuộc gọi đã kết thúc.

Kiều Bích Ngọc nhìn chãm chảm chiếc di động vừa bị cúp máy, bực tức, đồng thời cũng rất kinh ngạc.

“Rốt cuộc là chuyện gì, không nói rõ ràng gì cả, gì mà tiền điện nước!” Kiều Bích Ngọc vừa lẩm bẩm vừa bấm gọi lại Nhưng bên phía Đường Tuấn Nghĩa đã tắt máy, cô có gọi thế nào cũng vô ích.

Kiều Bích Ngọc tức nghẹn.

“Sao thế?” Châu Mỹ Duy thấy cô ấy gắt gỏng với chiếc di động.

“Đường Tuấn Nghĩa, giờ mình muốn cho anh ta một cú đấm” Kiều Bích Ngọc trừng mắt nhìn màn hình điện thoại.

Châu Mỹ Duy nghe vậy phá lên cười Trong danh bạ của anh chàng nam thần cô độc Đường Tuấn Nghĩa cũng chỉ có vài số điện thoại, người có thể tiếp xúc gần với anh ta không hề nhiều.

“Đường Tuấn Nghĩa là cậu giời rồi, cậu có tức đến mấy thì đối mặt với anh ta cậu cũng chẳng xuống tay nổi đầu ha ha… Đường Tuấn Nghĩa đích thực là đẹp trai mài ra ăn được mà.” Châu Mỹ Duy cười trêu anh chàng nam thần Đường Tuấn Nghĩa, hiếm có cơ hội nhắc đến anh ta, bình thường dù có tò mò về Đường Tuấn Nghĩa đến mấy cũng chí tự tưởng tượng, nhưng lời của Kiều Bích Ngọc vừa rồi có thể nghe ra được nhiều chuyện thú vị hơn hẳn.

Kiều Bích Ngọc kể tội: “Cái loại ngố ấy mà mài ra ăn được thì còn gọi cho mình nói nợ ba trăm năm mươi nghìn tiền điện nước chắc?” “Ba trăm năm mươi nghìn tiền điện nước?” Châu Mỹ Duy nhìn cô vẻ khó hiểu.

Kiều Bích Ngọc thở dài, ôm trán im lặng.

Đường Tuấn Nghĩa nói như thế này: “Cục Cưng, ba trăm bốn mươi ba nghìn tiền điện nước, tôi nợ tiên.” Sau đó, anh ta còn chẳng bưồn bố thí thêm lấy một câu mà đã ngắt máy luôn.

Kiều Bích Ngọc bực bội: “Bình thường anh ta sống một mình, dùng rất ít điện nước, càng không có chuyện bật bếp nấu nướng, chắc là tiền điện nước mấy tháng cộng dồn lại thành ba trăm năm mươi nghìn, nhân viên thu tiền trong khu phố thấy.

anh ta nợ vài tháng thì đến tận nhà đòi” Chắc hẳn Đường Tuấn Nghĩa bị người ta quấy rầy nên mới gọi điện thoại cho cô xin cứu trợ.

“Đường Tuấn Nghĩa, không có lấy ba trăm năm mươi nghìn á?” Theo quan sát của Châu Mỹ Duy, chỉ riêng giá thành những bộ quần áo hàng hiệu mà Đường Tuấn Nghĩa mặc trên người đã ngang ngửa tiền phí sinh hoạt của một nhà ba người bình thường.

“Anh ta hết tiền rồi.”   Kiều Bích Ngọc thờ ơ nói tiếp: “Lần trước tìm.

luật sư, một câu nói là chuyển nhượng toàn bộ tài sản, sạch sẽ, cũng không cân nhắc để chừa lại đường lui. Nếu không phải là biết chú Cảnh Sơn vẫn cung cấp thức ăn đều đặn cho anh ta thì không   khéo đã chết đói rồi Chu Mỹ Duy nghe xong bật cười thành tiếng.

Đường Tuấn Nghĩa và Kiều Bích Ngọc đều không mấy coi trọng tiền bạc, bây giờ tìm đến Kiều Bích Ngọc xin cứu trợ, hình như Đường Tuấn Nghĩa cũng không cảm thấy mất mặt, anh ta chí muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề, để bà thím thu tiên nhiệt tình kia không đến đập cửa nhà anh ta nữa.

“Đợi lát nữa mình với cậu đến tiệm thú cưng mua thú cưng xong mình sẽ đánh thắng đến nhà anh ta xem xem rốt cuộc anh ta đang làm trò gì” Kiều Bích Ngọc nói.

Kiều Bích Ngọc vận dụng chút kiến thức mang bầu ít ỏi của cô, nhắc nhở Mỹ Duy: “Tốt nhất khi   mang thai đừng nuôi con gì, nhất là những loài có lông, không biết liệu có dị ứng không” “Thú cưng được tiêm phòng và không tiếp xúc.

thường xuyên chắc không hề gì” Giọng Châu Mỹ Duy dịu hiền: “Ở trường Thanh Tùng, học kỳ này có một môn mà giáo viên yêu cầu bọn trẻ tự nuôi một con vật nhỏ, nói là có thể nuôi dưỡng tinh thân   trách nhiệm cho tr‹ Kiều Bích Ngọc nghe vậy thì cảm thấy không đáng tin Liền phản bác lại: “Ai bảo nuôi con vật là nuôi dưỡng được tinh thần trách nhiệm, có những người đến bản thân mình còn chẳng lo nổi, chưa biết chừng lại tranh ăn với thu nuôi ấy chứ.” Đường Tuấn Nghĩa ở khu phố Tân An xa xa, đột nhiên hät xì một cái

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play