Ngày hôm sau, khi Đường Tuấn Nghĩa tỉnh dậy, ánh nắng bên ngoài đã tỏa rực rỡ. Đã vào trưa rồi.

Rèm ở cửa sổ cũng không che được tia nắng chói mắt khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu, Đường.

Tuấn Nghĩa nhắm mất cựa người tồi mới mơ mơ màng màng mở mắt. Anh ta ngây người nhìn lên trần cả, cả người vẫn còn đang mông lung.

Suy nghĩ đầu tiên của anh ta chính là mình còn sống sao? Sau đó Đường Tuấn Nghĩa học theo Kiều Bích Ngọc, đưa tay nhéo cái eo của mình rất ngây thơ.

Mặc dù anh ta không cảm thấy đau nhưng đưa mắt xuống là có thể nhìn thấy phần bụng mà mình nhéo đỏ ửng lên.

“Hừm” Anh ta nhíu lông mày lại.

Lúc này Đường Tuấn Nghĩa đã để ý đến vết thương trên cánh tay trái của mình đã lành lại.

Lai lịch của con mèo mun đó thật bí ẩn, móng vuốt của nó lại có kịch độc. Ngày hôm qua sau khi anh ta bị con mèo nó cào trầy, nửa đêm thì cảm thấy rất khó chịu, sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa? Đầu của Đường Tuấn Nghĩa vẫn hơi mơ màng, tại sao vết thương của anh ta lại lành lại được vậy? Anh ta không có ấn tượng gì cả mà chỉ nhớ trong mơ màng tối hôm qua mình đã mơ rất nhiều, tất cả đều là những ký ức mình bị Kiều Bích Ngọc ức hiếp thời thơ ấu.

Bây giờ rất khó có thể tìm thấy dấu vết của vết thương trên cánh tay Đường Tuấn Nghĩa, nhìn kỹ hơn thì mới có thể nhìn thấy đường mờ mờ. Da thịt của anh đã lành lại một cách vô cùng thần kỳ, giống như anh ta chưa từng bị thương vậy.

Vết thương ngày hôm qua rất sâu, mặc dù nó vẫn chưa đến xương nhưng phần thịt xung quanh đã bắt đầu rữa ra ngoài rồi. Sát bên ngoài miệng vết thương còn chảy mủ, tại sao chỉ trong một đêm.

mà nó đã khỏi rồi? Lúc này, một con mèo đen đi từ dưới chân giường đến.

Nó không phát ra âm thanh và cũng không kích động, nó rất thản nhiên ung dung mà ngẩng cái đầu tròn nhỏ nhìn Đường Tuấn Nghĩa Chắc chản đêm hôm qua, trong căn phòng này.

ngoại trừ việc Đường Tuấn Nghĩa bị trúng độc rất nghiêm trọng ra thì cũng chỉ có con mèo đen đáng ngờ này.

Là nó cứu anh.

Đúng vậy, thật sự chuyện này là công lao của con mèo đen đó, nếu không người đàn ông này chắc chắn đã chết rồi.

Nhưng khi Đường Tuấn Nghĩa cúi đầu nhìn con mèo, anh ta cũng không nghĩ tất cả đều do con mèo mà ra.

“Ra ngoài.” Đôi mắt xanh da trời của Đường Tuấn Nghĩa toát lên sự tức giận Người đàn ông này vừa mới tỉnh dậy đã đối xử với nó như vậy.

Con mèo đen kêu “meo” một tiếng to với Đường Tuấn Nghĩa, đôi mắt quý dị cũng toát lên sự bất mãn khó chịu. Nó giơ chân trước ra, hạ thấp thân xuống, làm dáng vẻ có thế tấn công bất cứ lúc nào.

“Tao sẽ không cho mày cơ hội nữa đâu…” Đường Tuấn Nghĩa hạ thấp giọng xuống.

Cơ thể anh ta rất nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Anh 1a xoay người đứng dậy, chạy qua chỗ con mèo.

đen, tay phải đã xách cổ con mèo lên một cách vô cùng chuẩn xác và nhanh chóng. Khi con mèo đang định nhào đến chỗ Đường Tuấn Nghĩa thì đã rơi vào trong tay anh ta, nó muốn tấn công nhưng lại trở thành trạng thái bị động “Meo” Tất cả loài mèo trên thế giới này đều vô cùng ghét người khác xách cổ mình lên, nó cố gắng hết sức giấy dụa, lắc lư cơ thể của mình. Nhưng cho dù móng vuốt của nó có sắc nhọn và độc như thế nào thì bây giờ nó cũng không thể làm gì được nữa.

Mà Đường Tuấn Nghĩa sẽ không còn nhân từ gì với nó nữa, tay phải anh ta xách con mèo lên, tay trái kéo cánh cửa sổ rất dứt khoát. Sau đó anh ta dùng lực lớn ném con mèo ra ngoài cửa số, ném nó rơi từ trên cao xuống.

Meo..

Bỗng nhiên con mèo kêu lớn, không còn dáng vẻ cao quý ngạo mạn như trước nữa. Nó bị ném ra giữa không trung thì sợ hãi đến dựng đứng cả lông, tiếng kêu chói tai.

Đến khi con mèo rơi xuống lan can của nhà ở tầng dưới, nó ngẩng đầu lên tức giận mà kêu với Đường Tuấn Nghĩa ở trên tầng, qua tiếng kêu có thể thấy nó đang rất tức giận.

Mà Đường Tuấn Nghĩa ở tầng trên vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến chuyện của con mèo. Thậm chí anh ta còn thưởng thức phản ứng khi rơi xuống đất vừa nãy của con mèo.

Bây giờ tận sâu trong đáy lòng, Đường Tuấn Nghĩa càng nghỉ ngờ hơn: “Rốt cuộc là ai nuôi con mèo đấy vậy?” Con mèo không quan trọng, nhưng chủ nhân của nó là ai lại vô cùng quan trọng, Tiếng kêu của con mèo đã thu hút sự tò mò của.

đứa trẻ ở ngôi nhà tầng dưới, một cậu bé mới học tiểu học kích động chạy ra trước ban công nhà mình, đôi tay nhỏ bé chỉ ra ngoài cửa số rồi quay đầu gọi mẹ: “Mẹ ơi, có một con mèo đến nhà chúng ta nè. Con muốn nuôi nó” Người mẹ đang ở trong nhà chạy ra ngoài, nhìn thấy con mèo đen khí thế rất hung hăng, toàn thân toàn là màu đen bóng.

Nó thật kỳ lạ và đáng sợ.

“Bé Đông, đừng… đừng mở cửa ban công. Mèo đen là con vật không may mắn, chúng ta tuyệt đối không được để nó chạy vào đây” Người phụ nữ đó rất kiêng kị với mèo đen, nhất là khi bà ta nhìn thấy đôi mắt màu vàng long lanh có thần của con mèo đen đó thì không dám khinh nhờn và trêu chọc.

“Trời ơi, tại sao con mèo đen này lại xuất hiện trong nhà mình vậy? Nó đến từ đâu đấy?” Bà ta sẽ không thể ngờ rằng con mèo đen này bị Đường Tuấn Nghĩa ở tầng trên ném xuống dưới Dường như con mèo đen có thể hiểu được tính người, nó quay đầu, đôi mắt màu vàng lóe lên ánh sáng nhìn những con người ngu ngốc đang cúi người bái lạy nó.

Ở tầng trên, Đường Tuấn Nghĩa trông vui vẻ.

hiếm thấy. Anh ta vui vẻ dựa người vào cửa sổ nhìn cảnh tượng ở tầng dưới, đột nhiên nói ra một câu: “Hóa ra không có ai thích mày” Đường Tuấn Nghĩa nói rất bình thản, con mèo đen ở tầng dưới lập tức ngẩng đầu lên. Nó xù lông lên, duỗi thẳng cái đuôi mà kêu “meo” một tiếng Dường như câu nói này của anh ta đã chạm đến sự tôn nghiêm của nó, thù này nó chắc chẩn đã ghi nhớ.

Chẳng phải mèo là một sinh vật vô cùng hẹp hòi, đặc biệt ghi thù rất lâu sao? Đường Tuấn Nghĩa hiểu rất rõ điều này.

Từ sau khi anh ta ném con mèo ấy xuống dưới tầng dưới, nó rất ghi hận anh ta. Nghị lực của con mèo đen đó càng tăng lên, mỗi lần nó đều yên lặng núp ở trong một góc nào đó để tìm cơ hội tấn công Đường Tuấn Nghĩa. Nhưng đương nhiên anh ta sẽ không để cho nó thêm một cơ hội thực hiện được lần nữa.

Mỗi ngày cuộc sống của Đường Tuấn Nghĩa đều bị quấy rầy bởi con mèo đó, hơn nữa lúc nào nó cũng muốn cái mạng cái của anh ta khiến anh ta cảm thấy rất phiền phức.

Mà sự thật là anh ta không thể làm gì được con mèo đó, cho dù anh ta có dùng cách nào đi nữa thì cũng không thể đuổi nó đi được.

“Tại sao mày cứ bám theo tao vậy?” Ngày hôm đó Đường Tuấn Nghĩa lại xách cổ con mèo lên, khi anh ta chuẩn bị ném nó đi thì không kìm được mà khàn khàn hỏi nó.

Đúng lúc ấy, người trong căn nhà đối diện anh 1a đi ra. Nhìn thấy Đường Tuấn Nghĩa đang nói chuyện với con mèo, người đó nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ rồi lại nhìn vào con mèo đen trên tay anh 1a.

Người hàng xóm đó cười chào hỏi anh ta: “Anh Nghĩa, gần đây anh nuôi mèo sao?” “Không phải mèo của tôi: Anh ta vẫn nói câu nói đó.

Đường Tuấn Nghĩa cúi mắt nhìn con mèo với vẻ bất đắc dĩ rồi thuận tay ném nó đi, sau đó lại đóng sập cửa lại Sau khi Đường Tuấn Nghĩa đấu tranh với con mèo từ trên trời rơi xuống này mười lần thì cũng đã cảm thấy hơi mệt mỏi.

Anh ta không có kinh nghiệm khi ở cùng với những sinh vật khác.

Trong ký ức của Đường Tuấn Nghĩa, ngoại trừ việc Kiều Bích Ngọc luôn ngang ngược cướp lấy giường của anh ta khi còn nhỏ ra thì cũng không có sinh vật nào khác xâm chiếm cuộc sống của anh ta, quấy rầy anh ta như vậy.

Sáng sớm ngày hôm sau, con mèo đen đó lại đến.

Đường Tuấn Nghĩa quả thật cảm thấy vô cùng phiền phức Giống như hồi bé khi lần đầu tiên anh ta đi nhà trẻ, anh ta yên lặng ngồi ở một chỗ. Rất nhiều bạn học khác đều vây quanh anh ta, miệng nói xì xào lấm bẩm gì đó nhưng không có ai dám lại gần Nhưng Kiều Bích Ngọc khi đó còn buộc hai bím tóc nhỏ, mặc một chiếc váy màu đỏ vô cùng bắt mắt.

Cô đeo một chiếc balo nhỏ nhản, đặt mông ngồi ngay bên cạnh anh ta. Sau đó cô quay đầu nói với anh ta: “Này, sau này tôi với cậu là bạn cùng bàn đấy Các bậc phụ huynh đều nói từ nhỏ Đường Tuấn Nghĩa rất thích quấn quýt chơi Bích Ngọc, nhưng thật ra từ lúc đầu anh ta không thể tránh được.

người bạn cùng bàn vô cùng hoạt bát hiếu động này. Hơn nữa khi Kiều Bích Ngọc chơi trốn tìm cùng với Đường Tuấn Nghĩa, cho dù anh ta có tìm thấy đi thì cũng phải giả vờ như không tìm thấy, nếu không Kiều Bích Ngọc sẽ đánh anh ta.

Dân dần Đường Tuấn Nghĩa đã quen với sự ồn ào hiếu động của Kiều Bích Ngọc, cô rất thích cười, vô cùng kén ăn và cũng rất thích tức giận.

Sau đó đã trở thành anh ta không thể rời xa.

khỏi cô.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Có đôi khi Đường Tuấn Nghĩa cũng nghĩ về vấn đề này khi ở một mình. Nhưng gặp gỡ chính là gặp gỡ, chia xa thì chia xa, anh ta cũng chưa từng cố gảng cưỡng ép điều gì mà luôn bình thản vô cầu như vậy.

Con mèo đen kia lại đến khiến Đường Tuấn Nghĩa lập tức nhớ đến lúc mình còn nhỏ.

Khi đó ông ngoại của Đường Tuấn Nghĩa và Kiều Bích Ngọc vẫn còn sống, thỉnh thoảng người bên ngoài ức hiếp anh ta, gọi anh ta là kẻ ngốc, Kiều Bích Ngọc chắc chắn sẽ tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Sau đó cô sẽ hung hãng xông vào người đó, đánh người đó một trận nhừ tử cho dù người đó có cao to khỏe mạnh hơn cô bao nhiêu.

Khi còn nhỏ, toàn thân Kiều Bích Ngọc luôn bị thương, chiếc váy của cô cũng bị rách mấy chỗ.

Đường Tuấn Nghĩa yên lặng đứng bên cạnh nhìn cô, nhìn dáng vẻ thì lạnh lùng thờ ơ nhưng thật ra khi đó anh ta không biết nên làm thế nào.

Không biết có phải vì những ký ức tốt đẹp hồi nhỏ hay không mà hôm nay khi con mèo đen đó đến đây, Đường Tuấn Nghĩa không mở miệng đuổi nó đi nữa Khi nhiều người hỏi tại sao Kiều Bích Ngọc lại chơi cùng với Đường Tuấn Nghĩa, Kiều Bích Ngọc luôn nói một cách rất ngạo mạn rằng cứ quấn lấy anh ta, một ngày nào đó anh ta sẽ quen.

Đường Tuấn Nghĩa luôn cho người ta một loại cảm giác vô cùng thần bí, bởi vì anh ta không thích giao du nói chuyện với người khác. Cho dù là Kiều Bích Ngọc cũng không thật sự hiểu cuộc sống riêng của anh ta.

Như vậy cuộc sống thường ngày của Đường Tuấn Nghĩa như thế nào? Cuộc sống thường ngày của anh ta vô cùng nhàm chán.

Thượng Đế cho anh ta một gương mặt và vóc dáng hoàn mỹ không tỳ vết, chẳng ai nghĩ rằng mỗi ngày khi tên nhóc này thức dậy thì đầu tóc luôn rối bời, ngay cả cắt tỉa chải chuốt anh ta cũng không quan tâm đến. Đôi khi Đường Tuấn Nghĩa ngủ ở ngoài bãi cỏ, về nhà anh ta cũng vẫn ngủ. Ngày hôm sau anh ta tỉnh dậy vẫn là bộ quần áo đó, mà bộ quần áo ấy còn dính vài lá cỏ. Anh ta cũng không buồn phủi nó ra, khiến khăn trải giường bấn hết.

Ngày hôm nay tỉnh dậy, anh ta đứng lên, vóc đáng gầy gò mảnh khảnh đứng thẳng bên cạnh giường. Nhưng nam thần tuấn tú, trắng trẻo vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt xanh của anh vẫn lim dim mơ.

màng. Chiếc áo sơ mi trắng anh ta mặc xộc xệch, cái quần âu vẫn còn dính lá cỏ ở bên ngoài ngày hôm qua Cách Đường Tuấn Nghĩa xử lý vấn đề cũng vô cùng đơn giản.

Anh ta nhìn chẳm chẳm vào ga giường sọc xanh trắng của mình, nhìn rất lâu. Dường như cuối cùng anh ta đã quyết định được điều gì đấy, anh ta gói ga giường và gối lại thành một đống.

Đường Tuấn Nghĩa còn cởi quần áo trên người mình ra, kể cả quần lót cũng cởi ra.

Anh ta tìm một túi rác lớn, sau đó ném toàn bộ ga giường, kể cả quần áo của mình vào trong túi rác đó. Như vậy tất cả đã sạch sẽ rồi.

Trong nhà Đường Tuấn Nghĩa có rất nhiều túi rác, hơn nữa đều là túi rác vô cùng lớn. Rõ ràng anh 1a nhiều tiên như vậy nhưng lại không thích ở trong, căn nhà lớn giống như căn nhà vừa lớn vừa lạnh lẽo của Kiều Bích Ngọc. Anh ta chỉ cảm thấy mình rất lười khi phải sửa chữa dọn dẹp không gian lớn như vậy.

Bời vì Đường Tuấn Nghĩa không thích người giúp việc đến dọn dẹp hay những người tạp vụ cũng không được phép vào khu vực của anh ta, không được chạm vào đồ mà anh ta sắp xếp. Chỉ cần có người đến lướt qua một chút thì anh ta sẽ bất an lo.

lắng cả ngày.

Đường Tuấn Nghĩa sống một mình nhiều năm như vậy đã biết tự chăm sóc mình, nhưng không ai ngờ rằng nam thần lại có thể sống trong một đống rác.

Không còn quần áo nữa rồi” Đường Tuấn Nghĩa đi đến trước tủ quần áo của mình, anh ta lại lấy ra một cái áo sơ mi và quần âu mới từ trong đó.

ra rồi mặc lên người một cách rất thuần thục.

Sau đó anh ta phát hiện, tủ quần áo của mình đã trống rỗng rồi. Không còn quần áo khác nữa, vậy quần áo ngày mai của anh ta phải làm thế nào.

đây? Con mèo đen đang ngồi trên nóc tủ trong phòng ngủ anh, không hề động đậy giống như một món đồ trang sức. Lúc này con mèo đen đó đang rất tò mò nhìn động tác của Đường Tuấn Nghĩa, nhất là khi anh ta vừa mới than thở câu “không còn quần áo nữa rồi” với cái tủ quần áo của mình.

Giọng nói của Đường Tuấn Nghĩa là chất giọng khàn khàn bẩm sinh nên giọng rất dễ nghe. Câu nói “không còn quần áo nữa rồi” của anh ta chính là chứng cứ rất tự nhiên, giọng nói ấy còn ẩn chứa sự ủy khuất bất đắc dĩ khiến đôi mắt con mèo đen lóe lên ngạc nhiên.

Đây là… người lập dị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play