*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng 7 giờ nhiều, mặt trời soi sáng, xe rốt cục tới nhà họ Kiều.

Tài xế nhà họ Quách một đường buộc chặt tỉnh thần mà lái xe, lúc dừng xe lại, anh ta mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, bình thường anh ta cũng lái xe đưa Quách Cao Minh ra ngoài, nhưng lần này không giống trước, cháu cưng bảo bối nhà họ Quách bị trộm mang ra ngoài May mà sáng sớm đường trống trải, không có kẹt xe, cả chặng đường tốc độ xe đều rất bình ổn, ven đường không có nửa điểm xóc nảy.

“Cục cưng tới!” Xe mới vừa dừng hẳn, cửa lớn nhà họ Kiều lập tức mở ra.

Bà cụ Kiều cùng Cung Nhã Yến dẫn đầu chạy tới, đồng thời vui sướng hưng phấn mà hỏi: “Có mang hai đứa nhỏ về không?” Ánh mắt hai người đồng thời nhìn phía bên trong xe.

Kiều Bích Ngọc mới vừa mở cửa xe, con mắt của bà cụ Kiều đặc biệt nhanh nhạy, lắc cánh tay Cung Nhã Yến, cực kỳ vui nói:”Yến à, nhanh lên cho hai đứa nhỏ   tiền lì xì, hai đứa nhỏ lần đầu tiên đến nhà chúng ta, nhất định phải có mở đầu tốt đẹp” “Trong xe ngộp như vậy, mau ôm bọn chúng vào nhà a7 Bà cụ không thể chờ đợi.



thương lượng””Bích Ngọc, cho bà nội ôm bé con đi, bà có sức, tuyệt đối sẽ không làm bé con té.

Trên mặt Cung Nhã Yến nở nụ cười ôn hòa, bà ấy đã sớm ôm một bề con trong xe đi rồi, dẫn đầu thẳng đi vào trong nhà rồi.

Đây đâu phải là mừng sinh nhật Kiều Văn Vũ, là mượn cớ, đem hai đứa nhỏ lừa gạt về thì có.

Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam triệt để bị làm lơ.



Cho nên, coi như nhà họ Kiều có không muốn nhận anh người con rể này, thì cũng phải thừa nhận.

Lục Khánh Nam kinh ngạc, quả nhiên anh là người quen đem mọi việc nắm chắc phần thẳng trong tay.

Mặc dù nói thái độ Quách Cao Minh đổi đãi nhà họ.

Kiều có chút cường thể, thế nhưng anh vẫn yêu ai yêu cả đường đi, ví dụ như việc Kiều Văn Vũ trúng gió, sau đó phải tiếp thu trị liệu để khôi phục, những nhân viên y tế chuyên nghiệp này đều là Quách Cao Minh cố ý   phân phó. Các loại thu nhập của nhà họ Kiều đều được anh gián tiếp được trợ giúp.

Trong phòng, Kiều Bích Ngọc cùng Cung Nhã Yến bọn họ nói chuyện phiếm.

“Trời còn chưa sáng, bọn con đã bắt đầu len lén chạy tới, vốn dĩ muốn trực tiếp ngồi máy bay, nhưng lại sợ âm thanh máy bay cất cánh sẽ ảnh hưởng đối với lỗ tai bé con.” Cung Nhã Yến rất thân thiết mà ôm bé con, bởi vì Ca Ca không sợ lạ, rất ngoan rất an tĩnh, bé con vặn vẹo thân thể nhỏ bé con, vẫn luôn nhìn quanh nhà họ.

Kiều cái hoàn cảnh lạ lẫm này, mắt to như nho đen trong suốt linh động, tựa hồ đối với hết thảy đều thật tò mò.

Cung Nhã Yến ôm đứa nhỏ mềm hô hô trên tay, trong nháy mắt tìm cũng mềm nhũn ra.

“Người nhà họ Quách đem bé con chăm sóc thật tốt, thật ngoan” Cung Nhã Yến cúi đầu đùa một cái Bánh Bao lớn, nụ cười ôn hòa.

Bà cụ Kiều ôm Bánh Bao nhỏ thì không giống nhau, Đệ Đệ quơ quơ bàn tay nhỏ, không ngừng mà đá chân ngắn, đặc biệt có thế làm lại nhiều lần, bà cụ rất muốn ôm vững bé con, nhưng thẳng nhóc kia quá hoạt bắt hiếu động.

Kiều Bích Ngọc không thể làm gì khác hơn là thở dài: “Bà nội, để cho con ôm đi! Bé con nhỏ nhưng sức lực rất lớn, luôn thích dùng chân đá người” Nói xong, cô đem Bánh Bao nhỏ ôm vào trong lòng.

Hình tượng người mẹ nghiêm của Kiều Bích Ngọc, một ánh mắt, Bánh Bao nhỏ đang ầm ï lập tức ngây dại Mắt xanh trong trẻo của bé con, nhìn cô, một lúc, thân thể nhỏ lộn một vòng, khuôn mặt nhỏ nhân chôn ở phần bụng cô, đôi tay nhỏ cầm chặt lấy ống tay áo của cô, dường như rất thích cứ như vậy nằm trên người cô.

Đối với người lớn mà nói, mỗi cái động tác nhỏ của bé con đều là rất dễ thương.

Bà cụ Kiều trên mặt rất mừng rỡ, ôn nhu nhỏ giọng hỏi, “Bé con dậy sớm như vậy, bọn chúng bú sữa rồi chưa?” Cung Nhã Yến cũng vội vàng khấn trương lên, “Bích Ngọc a, con cũng đừng quên cho chúng bú sữa nha Cô cháu gái của bà này từ trước đến nay hay lơ mơ sơ suất, nếu để cho Kiều Bích Ngọc chăm sóc bé con, thật đúng là lo lắng.

“Khi ở trên xe đã cho bú qua một lân” Lục Khánh.

Nam ở phía sau mỉm cười đi đến Bà cụ Kiều cùng Cung Nhã Yến lúc này mới phục.

hồi tinh thần lại, các bà đem Quách Cao Minh cùng Lục Khánh Nam quên mất, thực sự là thiếu lễ phép, liền vội vàng cười chiêu đãi anh ta mau ngồi xuống uống trà.

“Cao Minh đâu?” Cung Nhã Yến nhìn xung quanh cống ra vào ở bên kia, lẽ nào cần các bà tự mình đi qua đón mới vào hay  sao, Lục Khánh Nam biết tâm tư của các bà, nói đùa “Cao Minh anh ấy muốn đến, mọi người đuối đều đuối không đi nha ha ha….. anh ấy mới vừa nhận một điện thoại, ở phía bên ngoài vườn dặn dò nhân viên một chút việc” Bà cụ Kiều vội vã phụ họa: “Cao Minh là quý nhân bận chuyện, chúng ta đừng quấy rầy cháu nó” Bởi vì Quách Cao Minh đứa cháu rế này thực sự quá có bản lãnh, coi như bọn họ cả nhà đều là người là có vẻ đặc biệt câu nệ.

lớn, cũng Lục Khánh Nam rất hiểu nỗi khó xử của nhà họ Kiều, rất quen thuộc mà ngồi ở vị trí bên cạnh họ, cố ý vòng vo trọng tâm câu chuyện, “Kiều Bích Ngọc, cô không phải mới vừa nói phải mớm thuốc cho con sao?” ‘Đem lực chú ý đều đặt ở trên người bé con, tâm tình mọi người lập tức ung dung, vui thích đứng lên.

“Bé mấy ngày hôm trước có chút cảm, cho nên phải uống thuốc” “Không có chuyện gì, hiện tại cũng không có phát sốt, chỉ là thỉnh thoảng có điểm ho khan” Kiều Bích Ngọc cầm thuốc của bé con đi ra, nghĩ phải mạnh mẽ rót thuốc cho bé con uống, thế nhưng người nhà họ Kiều không đồng ý rồi “Bích Ngọc, cái thuốc này là thuốc gì làm sao khó nghe như vậy, là bác sĩ nào kê a, cứ như vậy uống, bọn chúng đều phải khóc cho xem” Mới vừa lấy thuốc ra, bé con lập tức mếu máo rồi, dáng vẻ nước mắt uông uông trong mắt to, đặc biệt oan uống, chuẩn bị khóc bất cứ lúc nào.

‘Theo tác phong cũ, Kiều Bích Ngọc bắt được bé con, mạnh mẽ mớm thuốc.

Ném một câu, “Bọn chúng khóc mệt sẽ không khóc nữa: Một muỗng thuốc đẳng cứ vậy bị Kiều Bích Ngọc  nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bé con, hai bé con mập mạp chịu khổ bị mẹ của chúng ruột chà đạp, nhéo thân thể nhỏ nhản của chúng một cái, nhưng tuổi chúng quá nhỏ không còn cách nào phản kháng.

Dân đầu bị ngược đãi là Bánh Bao nhỏ khóc phải gọi là thê thảm, oa oa oa khóc không ngừng, khóc đến người lớn nghe xong trái tim đều tan nát rồi Bà cụ Kiều và Cung Nhã Yến cùng nhìn, trong lòng rất lo lãng.

Vừa lúc này, Kiều Văn Vũ mới vừa tản bộ trở về, nhìn thấy cháu ngoại của ông ấy bị khi dê, nhất thời máu đồn lên não:”Có ai ngược đãi con mình như thế saol Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu nhìn liếc mắt cha cô, nói một câu, “Sinh nhật vui vẻ a” Kiều Văn Vũ chán nản, xông nhanh đến:”Cái gì sinh nhật vui vẻ, ta hôm nay sinh nhật chính là muốn nhìn  xem cháu ngoại, con làm sao đem bọn chúng làm khóc rồi”

Kiều Bích Ngọc vừa nói, “Cha, bây giờ cha hồi phục rất tốt a, không cần chống gậy, hoàn toàn nhìn không ra lúc trước cha trúng gió” Động tác trên tay của cô không có ngừng, nhanh chóng đem con trai nhỏ trong lòng đã khóc ào ào đặt ở trên ghế sa lon, tự tay bắt được con lớn dùng thủ pháp  mạnh mẽ như cũ đút thuốc cho bé.

Kiều Văn Vũ nhìn cô đối đãi ‘ tàn nhẫn ‘ với cháu ngoại của ông như vậy, nối giận“Hôm nay ta sinh nhật, con là muốn ta tức giận đến lại trúng gió lần nữa phải không, lập tức đem bé cưng buông, cái muỗng nhét trong vào miệng nhỏ của bé, con làm đau nó đó!” Kiều Bích Ngọc một ít thuốc cuối cùng trên muỗng đút cho hết, rất bình tĩnh: “Không sao đâu, Ca Ca uống thuốc cũng không khóc” Bánh Bao lớn mở cái miệng nhỏ, vô cùng phối hợp đem thuốc ở khóe miệng đều ăn sạch sẻ, bé con lắc mắt to, ngoan ngoãn nhìn Kiều Bích Ngọc.

Cung Nhã Yến nhịn không được tán dương, “Ca Ca giỏi quá” Lục Khánh Nam để sát vào nhìn, nhỏ giọng lẩm bấm““Rất phối hợp, đây tuyệt đối là di truyền từ Quách Cao Minh” Kiều Bích Ngọc quay đầu, nhíu nhìn về phía con trai nhỏ của cô “Đệ Đệ chính là rất yếu ớt, mỗi lần uống thuốc đều khóc như muốn đem trời tháo xuống vậy” Thăng nhóc này nhưng là người làm cho nhà họ Quách gà bay chó sửa.

Bánh Bao nhỏ dường như có thế nghe hiếu mẹ bé ghét bỏ bé.

Mắt xanh của bé con vẫn còn ứa nước mắt, tiếng khóc chậm rãi nhỏ lại, ý vị mà nhìn anh trai bé, nức nở vài cái, nấc một cái rồi nín khóc.

Kiều Văn Vũ ôn hoà, tự tay sờ sờ đầu nhỏ của bé:“Đệ Đệ cũng thật ngoan” Kiều Bích Ngọc nhìn cái dáng dấp hiền hòa này của cha cô, nói xấu con trai nhà mình:Cũng sắp một một tuổi rồi, lại còn chưa biết nói ah” Kiều Văn Vũ tức giận trừng cô:”Học nói chậm, có tiên đồ” Bà cụ Kiều cũng lập tức phụ họa, “Đúng vậy, nghe nói rất nhiều người tài ba, thông minh, khi còn bé phát triển đều tương đối chậm. Bé cưng nhà chúng ta tương lai khẳng định có tiền đồ lớn” Kiều Bích Ngọc trầm mặc.

Quả nhiên, người lớn toàn thế giới đều là giống nhau bao che khuyết điểm.

Ở bên ngoài vườn Quách Cao Minh nghe được.

tiếng em bé ở phòng trong khóc lớn, cúp điện thoại, đi đến.

Anh đầu tiên là hướng Kiều Văn Vũ gật đầu, nói một câu: “Bé con luôn luôn có thể khóc như thế” Bước  chân của anh lại hướng Kiều Bích Ngọc bên kia đến gần.

Người nhà họ Kiều vẻ mặt kinh ngạc, Quách Cao Minh- người cha này tựa hồ đối với việc con khóc rống cũng không quá chú ý, còn tưởng rằng người nhà họ Quách đều đặc biệt cẩn thận từng li từng tí che chở bé con, trước đó còn lo lắng bé con qua đây, ở nhà họ Kiều lỡ mà khóc rống sẽ bị trách là chăm sóc không chu toàn.

“Bé con đã tới rồi, cũng không cần đi ra ngoài bên ngoài ăn cơm, chúng ta ở trong nhà nấu một ít cơm thường, không biết mấy đứa cảm thấy thế nào?” Bà cụ Kiều chậm lại thanh âm, dùng giọng hòa ái nhất của bà hỏi.

“Cháu và Cao Minh ăn cái gì cũng được” Lục Khánh Nam nụ cười anh tuấn đẹp trai, phi thường thân thiện,   lầu hoà không khí chế giều một câu:”Kén ăn nhất là Kiều Bích Ngọc” Bà cụ Kiều cười theo vài tiếng.

Bà cụ Kiều đấy Kiều Bích Ngọc một cái “Bích Ngọc, mang bé con đến trong phòng nghỉ ngơi một lát, ngồi mấy giờ xe cũng mệt mỏi rồi” Nói xong, bà cụ bày khuôn mặt tươi cười, nói:”Cao Minh, hai đứa ở phòng khách ngồi đi, cứ tùy ý, uống trà, có chút hoa quả không biết có hợp khẩu vị của hai đứa không” Tuy Quách Cao Minh là cháu rể, là vấn bối, nhưng bà cụ Kiều sợ mình nói nhâm thất lẻ, nhanh chóng dẫn bé con vào phòng bên trong, những thứ khác liên giao cho Kiều Văn Vũ đi chiêu đãi.

Sau khi bà cụ Kiều cùng Kiều Bích Ngọc vào phòng, Kiều Văn Vũ lúc này mới lên tiếng: “Thân thể ta đã khang phục rất khá, không cần lại đi…” Đang muốn nói, ông không muốn lại đi trung tâm khôi phục.

Quách Cao Minh lại dẫn đầu mở miệng trước:”Sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến tiến hành đánh giá cho cha” Một ngụm bị cự tuyệt trở về.

Sắc mặt Kiều Văn Vũ nhất thời có chút đen, Quách Cao Minh này lại hoàn toàn không cho ông người cha vợ này chút mặt mũi nào.

“Con không thấy, ta bây giờ có thể đi, có thế chạy! “Ta rất khoẻ, ta không cần lại đi trung tâm khôi phục nữa? Kiều Văn Vũ cũng là một người tính tình cứng rắn, ông đã có thế không sử dụng quải trượng, đi chậm một chút cũng có thể giống như người bình thường giống nhau, nhìn không ra có bất kỳ dị thường, quan trọng nhất là ông không muốn lại bị xem thành bệnh nhân.

Nhất là những nhân viên y tế ở trung tâm khôi phục kia cùng chó săn giống nhau, hại ông nhìn thấy bệnh nhân khác còn đặc biệt xấu hổ, người ta đều cảm thấy ông chịu đến đặc thù chiếu cố, sử dụng đặc.

quyền Nhất định là Quách Cao Minh cùng bên kia chào hỏi trước.

“Bác sĩ cho cha ký tên đồng ý?” Quách Cao Minh cụp mắt liếc nhìn chân trái liệt nửa người của ông, giọng nói nhàn nhạt.

Kiều Văn Vũ thấy anh bình tĩnh như thế, càng thêm.

nổi giận: “Ta để cho con gọi điện thoại cho bác sĩ bên kia, nói cho bọn họ biết, ta có thể không cần đi qua tái khám, nói bọn họ đừng suốt ngày chạy tới phiên ta” Lục Khánh Nam lập tức điều hoà không khí “Bác ơi, bác đừng quá kích động” Cẩn thận huyết áp lại lên cao.

Kiều Văn Vũ tức giận kêu một tiếng, nếu như con   rể của ông là Lục Khánh Nam, vậy thì mọi chuyện hơn rồi. Ông sống hơn nửa đời người, đã ở thương trường cái vòng dơ bẩn phức tạp đó lăn lộn qua, ai ngờ đến bây giờ cư nhiên bị con rể chính quy của ông làm khó dễ Nếu như không phải ngại mặt mũi của mình, Kiều Văn Vũ suýt chút nữa muốn hô lên, Quách Cao Minh anh không cùng những bác sĩ kia nói một câu, ai dám thả ông đi Quách Cao Minh ngồi ở đối diện, tay phải cầm lên một chén hồng trà nhỏ, đầu tiên anh ngửi nhẹ một cái, sau đó lướt qua một cái, dáng vẻ hoàn toàn không nóng nảy.

Kiều Văn Vũ tức điền, rất muốn quăng ngã bàn trà nhà mình.

Quách Cao Minh rất thong thả tự vui, lại cho tự.

mình rót một cái chén trà, tiếp tục tiếp lấy trà, trong nội tâm anh đặc biệt thưởng thức biểu tình lúc này của Kiều Văn Vũ, chính anh bình thường cũng không ít bị Kiều Bích Ngọc chọc tức đến nội thương.

Lục Khánh Nam lặng lẽ nhìn một màn quỷ dị trước mắt này, luôn cảm giác Quách Cao Minh là đang trả thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play