*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Kiều Bích Ngọc cúp điện thoại của dì út, cô ngồi trên giường, tâm trạng có hơi bất ốn, cứ thỉnh thoảng là lại nhìn về hướng cửa.

Phòng ngủ rộng rãi được chiếu sáng rực rỡ.

1h sáng, Quách Cao Minh vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi Thông thường, khi đến giờ đi ngủ, cô liền tự giác lên giường năm, không có thói quen chờ đợi anh.



“Thưa mợ chủ.” “Suyt Kiều Bích Ngọc lập tức ra hiệu cho bọn họ đừng.

lên tiếng, cúi người lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Có phải Quách Cao Minh đang ở trong phòng làm việc không?” Người giúp việc đứng trước phòng làm việc gật đầu với cô.

Kiều Bích Ngọc do dự một lúc, nhìn vào cửa của.

phòng làm việc, nhưng không nói gì thêm nữa.



“Vâng ạ* Người giúp việc lập tức lùi lại Kiều Bích Ngọc tự mình mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của người giúp việc, trong lòng cô chợt nảy ra một ý nghĩ, đại khái thì cũng ở chung với Quách Cao Minh lâu rồi, cô cũng không cố ý muốn hù dọa người giúp việc.

“Có chuyện gì vậy?” Ngay khí cô vừa mở cửa phòng làm việc, Quách Cao Minh cũng lên tiếng Kiều Bích Ngọc, vị khách không mời mà đến này lập tức sững người, cô còn đang suy nghĩ vấn vơ, không ngờ Quách Cao Minh lại phản ứng nhanh như.

Quách Cao Minh nhìn gương mặt trắng nõn đang giật mình của cô, thấy đôi mắt trong veo của cô, rõ ràng không phải là đang ngủ mà tỉnh lại. Sau đó, thuận mắt nhìn xuống xương quai xanh của cô, ngực áo rộng mở, cảnh xuân ẩn hiện. léo” vừa rồi của Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nóng rực vừa rồi của anh, cô bị anh hỏi đến mức cảm thấy câu nệ, không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại anh: “Anh làm gì ở phòng làm việc mà muộn vậy ‘Thực ra ý của cô vốn là muốn anh nghỉ ngơi sớm một chút.

Là một người vợ, quan tâm chồng mình thức đêm tăng ca là chuyện bình thường, nhưng Kiều Bích Ngọc lại cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời quan tâm như thế.

Lúc này, Quách Cao Minh đang nghĩ về việc cô ấy thản nhiên mặc đồ ngủ đi lang thang vào buổi tối, trên hành lang vừa rồi toàn là người giúp việc nữ đang trực, chắc là không có đàn ông.

Thật ra anh không chú ý đến “sự quan tâm khéo.

Kiều Bích Ngọc nhìn anh đột nhiên im lăng cau mày như vậy, cô lại cảm thấy anh cố tình tránh né và che giấu chuyện gì đó. “Em muốn mang con về nhà họ Kiều.” Anh lặp lại lời cô nói.

“Lúc nãy em nói gì?” Phải mất một lúc, Quách Cao Minh mới nhận ra răng mình vừa thất thần.

‘Từ xấu hổ và câu nệ lúc ban đầu, Kiều Bích Ngọc trở nên cáu giận, tìm đại một cái cớ qua loa lấy lệ: ‘Dì út tôi vừa gọi cho tôi, nói rằng ngày mốt là sinh nhật ba tôi, tôi muốn mang hai đứa nhỏ về nhà họ Kiều” Giọng điệu cứng rắn của cô rõ ràng có chút tức giận Quách Cao Minh nghe xong, nhướng mày, thật sự không hiếu tại sao cảm xúc của phụ nữ lại có thể thay đối nhanh như vậy.

Ngọc đã kiên quyết hơn, cô ngất lời và nhấn mạnh: “Tôi không quan tâm ông nội có đồng ý hay không. Dù sao.

thì tôi cũng phải đưa con về nhà họ Kiều một chuyến, tôi đã đồng ý với họ rồi” Ông cụ Quách giấu cháu cưng của mình như giấu vàng, ngày thường, người làm mẹ như Kiều Bích Ngọc.

đây, muốn thấy mặt con còn khó chứ đừng nói gì đến chuyện mang con ra khỏi cửa.

Quách Cao Minh đương nhiên biết rõ tính xấu của ông mình “Tìm một cái thùng giấy, lén mang con ra ngoài” Quách Cao Minh rất bình tĩnh àm trả lời cô, Lén đem con ra ngoài Đây là cái ý tưởng kinh khủng gì vậy? Kiều Bích Ngọc nghe thấy thế, hơi kinh ngạc, anh như vậy là coi như đồng ý rồi.

“Anh nói xem, chúng ta rõ ràng là cha mẹ ruột sinh ra hai đứa nhỏ, giờ muốn mang con ra ngoài mà như.

ăn trộm vậy..” Kiều Bích Ngọc lập tức than thở oán trách, rồi lấm bẩm một mình: “Ngày mai tôi sẽ đi tuyên bố chủ quyền với ông nội..” Nghe cô than thở, Quách Cao Minh cười nhẹ, đứng dậy, tắt máy tính xách tay trên bàn, đóng những tài liệu cần duyệt lại, chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc.

Vừa làm vừa nói với cô: “…Tạm thời đừng nhắc. Anh còn chưa nói xong, giọng điệu của Kiều Bích.

đến chuyện này với ông nội” Tính khí của ông, Quách Cao Minh là người hiểu rõ.

nhất, Anh thu dọn bút máy trên bàn, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, Quách Cao Minh nói rất nhẹ nhàng: “Tiền trảm hậu tấu” Đây là cách tốt nhất đế đối phó với ông nội.

Kiều Bích Ngọc thầm mắng trong lòng, đây là phong cách của Quách Cao Minh.

“Tiền trảm hậu tấu, cho nên ông cụ Quách có bản.

Quách Cao Minh tiện tay tắt đèn trong phòng làm việc, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh đang quay lại phòng ngủ để nghỉ ngơi, một trước một sau, ăn ý bước ra khỏi phòng làm việc, cả hai thong thả đi dọc hành lang Kiều Bích Ngọc cảm thấy Quách Cao Minh chính là một lão cố hũ, nói chuyện gọn gàng dứt khoát. Gần đây hình như anh đã học cái tính hài hước của Lục.

Khánh Nam, thường thì phải mất một lúc lâu sau cô.

mới phản ứng lại được.Quách Cao Minh không nói gì, cả hai tiếp tục thong, thả đi về phòng ngủ.

“Quách Cao Minh, bình thường anh có sở thích gì không?” Cô nghĩ đến cái gì thì trực tiếp mở miệng hỏi thẳng.

Quách Cao Minh đang đi phía trước thì đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái “Tự hỏi vì sao cô lại đột nhiên hỏi như vậy.

Quách Cao Minh đối với rất nhiều chuyện đều không hề lăn tăn, nhàn nhạt đáp lại hai chữ: “Không có: “Tại sao lại không có? Không phải anh rất thích đến câu lạc bộ chơi quyền anh à?” Kiều Bích Ngọc thật ra bắt đầu thấy hứng thú, sau đó sốt sắng nắm lấy cánh tay anh: “Lần trước anh còn nói muốn đưa tôi đến trường đua ngựa, dạy tôi cưỡi ngựa nữa cơ mà”

“Lục Khánh Nam nói rằng từ nhỏ anh ấy đã bị anh đánh đến sưng cả lên. Anh ấy nói anh bơi lội rất lợi hại, chơi bóng rổ cũng rất khá… Anh có giống những người đàn ông khác không, ví dụ như sưu tâm đồng hồ hay gì đấy? Kiều Bích Ngọc tiếp tục lẩm bẩm một mình: “Trước kia, tôi có một người bạn cùng bàn, rất kỳ lạ. Cực kỳ, thích sưu tâm đá. Cuối tuần được nghỉ còn kéo tôi đi ra ngoại ô, đi lên núi để nhặt đá..” Quách Cao Minh im lặng lắng nghe, anh rất hiếm khi ngắt lời cô.

“Bạn cùng bàn của em là nam à?” Thỉnh thoảng, Quách Cao Minh cũng hỏi lại một câu.

Kiều Bích Ngọc đi đến trước cửa phòng ngủ, vặn cửa, thuận miệng trả lời anh: “Là nam? “ð” Quách Cao Minh ồ một tiếng, ý vị sâu xa.

Có đôi khi, Kiều Bích Ngọc cảm thấy Quách Cao Minh rất thích nghe cô than thở và càu nhàu, không biết có phải là ảo giác không, nếu không phải thỉnh thoảng hỏi một câu, cô còn nghĩ anh hoàn toàn không nghe lọt vào tai câu nào, kỳ thực là anh có đấy. không hiếu tại sao người phụ nữ của mình lại đột nhiên nhìn mình như thế.

Nghĩ đến đây, Kiều Bích Ngọc quay lại, nghiêm túc nhìn anh.

Quách Cao Minh mà lại hứng thú nghe người khác kế khố, chuyện này thật thần kỷ.

Đôi mắt Kiều Bích Ngọc nhìn anh quá nghiêm túc, quá sâu, Quách Cao Minh đang đứng ở cửa phòng ngủ, anh có vẻ hơi không quen,

Ánh mắt của cô lúc này toàn tâm toàn ý, như thể.

trong mắt, trong lòng đều là hình bóng anh.

Tai Quách Cao Minh nóng lên, ửng đỏ, Anh khẽ nghiêng đầu đi, muốn lướt qua tầm mắt của cô, nhưng Kiều Bích Ngọc lại ngạc nhiên nghiêng người, cô duỗi tay chạm vào tai anh, kêu lên: “Quách Cao Minh, tình như anh sốt rồi.

Tai anh đỏ, rất nóng nữa “Đừng làm vậy” Quách Cao Minh bị cô xoa xoa lỗ tai, rất mất tự nhiên, giọng điệu có chút ra lệnh. vậy mà anh còn “hung dữ” với cô, Cô xụ mặt, cảm thấy hơi tức giận.

“Làm gì mà hung dữ vậy” Kiều Bích Ngọc bất mãn, lúc này mới buông tay ra Thực ra không phải Quách Cao Minh cố tình hung dữ với cô, mà là cô bất ngờ ra tay với anh, chưa ai từng xoa tai anh, anh chỉ phản ứng phòng vệ theo bản năng mà thôi Kiều Bích Ngọc cảm thấy tối nay cô cố tình không ngủ để đợi anh, vậy mà Quách Cao Minh cũng không thèm cảm kích, quan tâm anh có bị sốt hay không,

Đột nhiên, Kiều Bích Ngọc duỗi tay ra, xoa xoa đầu Quách Cao Minh, hừ một tiếng, lập tức tự mình chạy vào phòng tắm.

Quách Cao Minh giật mình, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Anh nhìn Kiều Bích Ngọc đang bước vào phòng tắm, vô thức vươn tay sờ đầu, rồi thở dài Kiều Bích Ngọc có rất nhiều động tác nhỏ, Quách Cao Minh thường cũng chỉ nói miệng thế thôi, cuối cùng cũng để tùy cô ấy muốn làm gì thì làm.

Khi Kiều Bích Ngọc đang rửa mặt, dưỡng da với mỹ phẩm trong phòng tắm, cô dường như nghe thấy tiếng dì Phương bị Quách Cao Minh quở trách.

“Giờ mang hết ra ngoài đi” Kiều Bích Ngọc nghe loáng thoáng giọng Quách Cao Minh, lặng lẽ thò cái đầu tò mò ra khỏi phòng tầm, cô nhìn tình hình xung quanh, chỉ thấy bóng lưng của dì Phương, hình như đang ôm một cái chăn lớn đi ra khỏi cửa, cảm thấy anh cướp chăn của cô, cho nên mới cho người đem hai cái chăn đến.

Thừa dịp Quách Cao Minh vào phòng để đồ lấy quần áo ngủ, Kiều Bích Ngọc nhanh tay nhanh chân chạy đến và ngăn dì Phương lại: “Sao lại vội vã đem chăn mền trong phòng ngủ dọn ra ngoài thế?” Dì Phương nhìn cô, dở khóc dở cười: “Giữ một cái chăn là đủ rồi, cái nào thừa ra thì đem đi trước” Từ trước đến nay, tâm tư Quách Cao Minh luôn rất tinh tế, kín đáo, vừa mở tủ ra liền thấy hai cái chăn lớn bên trong, đoán đại cũng biết rằng chắc chản là do Kiều Bích Ngọc

Vợ chồng với nhau mà đắp hai cái chăn thì còn ra thể thống gì! Anh lập tức gọi người đến dọn cái chăn thừa đi.

Kiều Bích Ngọc không suy nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy dì Phương đã bị mắng, liền vỗ vai bà, trấn an một câu: “Tâm trạng Quách Cao Minh không tốt” Dì Phương chỉ cười mà không nói gì “Đúng rồi, theo lịch trình của hai đứa nhỏ gần đây thì mấy giờ thì hai đứa uống sữa sáng?” Kiều Bích Ngọc nhớ đến con mình, dò hỏi tình hình một chút, để hai ngày nữa lén đưa bọn nhỏ ra ngoài.

Dì Phương nói đúng sự thật: “Bình thường thì cậu chủ nhỏ ngủ đến khi nào tự tỉnh thì thôi, sáng 6 giờ sẽ uống sữa, nhưng tuần trước bị cảm, vẫn đang uống, thuốc..” Con bị bệnh sao? ‘Sắc mặt Kiều Bích Ngọc trở nên nghiêm túc: “Hôm., hắt hơi một cái thôi cũng đã là chuyện kinh thiên động địa.

trước tôi thấy sắc mặt bọn nó rất hồng hào, không giống như đang ốm” “Thỉnh thoảng, trẻ con hay bị ho khan, ông cụ không yên tâm nên bảo người làm cho hai đứa uống, một ít thuốc bổ để nâng cao khả năng miễn dịch” Ông cụ lo cho cháu.

“Nếu con bị cảm, vậy chẳng phải càng khó trộm hai đứa ra ngoài hơn sao” Kiều Bích Ngọc trở vào phòng, một lòng một dạ chỉ nghĩ về chuyện của con.

Quách Cao Minh khoác áo tâm đi ra khỏi cửa phòng tâm, thấy cô năm nghiêng tập trung nghiên cứu chuyện gì đó, anh nấm xuống phía bên kia giường, tắt đèn lớn trong phòng, chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt.

2 giờ sáng, bóng đêm đen thẳm, mọi thứ tĩnh mịch., anh lật người đè cô xuống dưới thân mình.

Ánh đèn vàng trong phòng ngủ phản chiếu gương mặt trắng nõn của Kiều Bích Ngọc. Cô đột nhiên áp vào lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp thổi vào tai anh: “Quách Cao Minh, anh nói xem, con bị bệnh rồi mà chúng ta cũng không tự tay đút thuốc, có phải là rất không xứng với chức vị không?” Quách Cao Minh không còn chút tâm tư nào để suy nghĩ đến vấn đề của cô, chỉ cảm thấy cả người rất nóng, cả người cô mềm mại ghé sát vào anh, dịu dàng nói nhỏ bên tai anh.

Một cảm xúc mạnh mẽ nào đó trào dâng trong cơ thể.

Đôi mắt Kiều Bích Ngọc trong veo, không phòng bị gì, giật mình nhìn đỉnh đầu anh: “Anh muốn làm gì.

Lời nói còn chưa dứt, Quách Cao Minh không khách sáo với cô, trực tiếp hôn, vợ chồng ở chung giường, ánh mắt anh nóng rực như thế còn cần hỏi anh muốn làm gì hay sao.

“Anh, không phải tâm trạng anh không tốt hay sao?” Câu hỏi của cô đứt quãng, bị lật qua lật lại, váy ngủ cũng bị cởi ra rồi Giọng Quách Cao Minh khàn khàn: “Ai nói tâm.

trạng anh không tốt” Trước đây Kiều Bích Ngọc còn nghĩ, bọn họ vì một số chuyện mà lạnh nhạt, cảm xúc không tốt nên tự nhiên sẽ không còn thân thiết, nhưng thật tế, phản ứng bản năng trên giường, hai người phối hợp rất tốt,

Nghe nói rằng mức độ tình cảm của vợ chồng có thể được thể hiện qua đời sống tình dục, Kiều Bích Ngọc nghĩ vậy thì cũng thoáng thấy nhẹ nhõm, không biết nhà khác như thế nào, nhưng cô và Quách Cao.

Minh chắc là vẫn rất OK.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play