*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Bích Ngọc nhìn Đường Tuấn Nghĩa một lúc lâu, cảm xúc có chút hỗn loạn, lập tức đứng dậy đi lấy hồ sơ bệnh án ở dưới cuối giường, cùng với đó là một tớ kết quả chụp CT.
Mọi thứ đều rất bình thường, chụp CT não cũng không cho ra kết quả gì khác lạ Bản thân Đường Tuấn Nghĩa có chứng chỉ hành nghề, có thiên phú hơn người, khả năng của anh ta vượt trội hơn rất nhiều người, nhưng hiện giờ, chính bán thân mình còn không biết mình đang bị làm sao, vậy thì sao những bác sĩ kia có thể giúp được.
Châu Mỹ Duy không hiếu y khoa, đề nghị: ‘Không thì sang bệnh viện khác thử xem, hoặc là xuất ngoại kiếm tra.
Đường Tuấn Nghĩa không hề hoảng loạn.
Thần sắc anh ta thản nhiên như không, nhìn về phía cuốn lịch treo tường, ba ngày sau là ngày rắm.
“Cục cưng ơi, tôi muốn xuất viện” Đột nhiên, anh ta nhỏ giọng nói Kiều Bích Ngọc không đồng ý: “Bệnh của cậu còn chưa khám ra đấy, xuất viện gì chứ, ngoan ngoãn ở đây.
cho tôi” “Tính tình của Đường Tuấn Nghĩa chính là như thế, anh.
ta nói muốn xuất viện thì chính là muốn xuất viện.
Anh ta đứng dậy, xuống cuối giường lấy ra một cái túi, bên trong là một vài túi hồ sơ văn kiện, đưa cho cô.
“Đây là cái gì?” ‘Đường Tuấn Nghĩa nhìn cô, mở miệng đáp, có hơi do dự: “Giúp tôi giao cho Lục Khánh Phong, là… là… Văn kiện của công ty” Nghe thấy đây là văn kiện của công ty, Kiều Bích Ngọc không nghĩ gì nhiều lập tức nhận lấy Đột nhiên, có một người quen xuất hiện ở cửa phòng “Hóa ra mày suốt ngày ở bên ngoài cò cưa với người đàn.
ông khác, để tao xem lần này mày giải thích sao đây” Cô Quách Linh đứng cầm điện thoại, chụp lại hình ảnh mấy.
người trong phòng.
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, lập tức bực bội: “Cô ba à, cô năm chữa bệnh trong bệnh viện mà còn chạy lung tung khâp nơi thế này, chân cô đã khỏi chưa vậy!” Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi “Úi chà, thế rồi tính sao đây, dọa tao à?” ‘Vết thương khi Quách Linh bị người ta đánh đã khỏi được bảy phần, chỉ có điều hiện giờ vẫn căn bó bột, hai người gặp nhau lập tức cãi nhau ầm7.
Quách Linh lại gần túm tay Kiều Bích Ngọc, âm u nói “Kiều Bích Ngọc, mày đã gả vào nhà họ Quách rồi còn suốt ngày ở bên ngoài đong đưa với người khác.
Kiều Bích Ngọc giận dữ không thôi, cái bà cô này lần trước bị người ta làm gấy chân, không biết gì đã lu loa lên là do cô hại, nói xấu cô.
‘Đồ bà cô già mà không nên nết này, Kiều Bích Ngọc.
thẳng thản vặn ngược lại: “Cô ba, cô cũng đã là người có gia đình, suốt ngày mở miệng ra là nhà họ Quách chúng ôi thế này thế nọ, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi, cô suốt ngày nói như thế, không thấy xấu hố sao.” Quách Linh thấy cô dám đốp chát với minh, sắc mặt lập tức tái mét: “Mày, cái đồ lãng loàn diêm dúa này.
mà xem cô dâu cháu cưới về đây này, đồ độc ác…
Đột nhiên cô ba cao giọng lên gào khóc, nghẹn ngào tố cáo.
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc thay đổi, nhìn ra ngoài hành lang, thấy Quách Cao Minh đang cùng Lục Khánh Nam đi tới, Một câu cuổi cùng của Kiều Bích Ngọc, họ đều đã nghe rõ rằng Độc ác.
Kiều Bích Ngọc không thèm phản bác, cô không muốn phải nhẫn nhục chịu đựng mấy con người này nữa, cô sẽ không tiếp tục nhịn Cô ba tập tễnh bước đi, lê cái chân đang bó bột đến.
bên cạnh Quách Cao Minh, lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp Kiều Bích Ngọc ngồi cạnh Đường Tuấn Nghĩa khi nấy: “Cao Minh à, cháu nhìn đi, vợ cháu vừa mới đong đưa với người đàn ông khác đấy…” Quách Cao Minh nhìn lướt qua bức ảnh, rồi ngấng đầu nhìn Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc chỉ thấy nực cười, cuối cùng thì cô cũng hiểu, hôm qua Quách Cao Minh vội vàng kéo cô đến bệnh viện như thế là bởi anh nghĩ cô đã ngoại tình, cô đi tìm người khác, hóa ra đến tận giờ anh vẫn không tin tưởng cô.
Làm dâu nhà giàu, điều tối ky chính là tiếp xúc nhiều với người khác giới, chỉ hơi chạm tay hay gặp mặt cũng có thể bị quy tội thành người lăng loàn không tuân thủ đạo làm dâu, Sắc mặt Kiều Bích Ngọc lạnh như băng, bước lại gần cánh cửa, sau đó, cô đưa tay ra, đột nhiên đóng sâm cửa lại Mấy người kia đang đứng ở ngoài phòng bệnh, rầm một tiếng, sắc mặt Kiều Bích Ngọc tối đi, cô không hề muốn nói thêm một từ nào với những người này nữa.
Cửa đã đóng lại, nhưng người ở bên ngoài vẫn có thế tiến vào, Quách Cao Minh tiến lên mở cửa ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Kiều Bích Ngọc.
“Đường Tuấn Nghĩa, bị bệnh gì?” Bõng, anh hỏi.
“Người thân của anh rất tệ ” ‘Đường Tuấn Nghĩa bước đến trước mặt Kiều Bích Ngọc, như cố tình bảo vệ cô ở sau lưng mình, đôi mắt xanh thẩm nhìn thẳng vào mắt Quách Cao Minh, thản nhiên nói: Người bên cạnh anh rất phiên” Bình thường Đường Tuấn Nghĩa không hay nói chuyện, hai người nhìn nhau, lời Đường Tuấn Nghĩa vừa nói, đã biểu hiện rõ thái độ của anh ta, ghét người nhà họ Quách, những con người chanh chua đấu đá lân nhau trong giới thượng lưu.
Mạc Cảnh Sơn cũng xông vào, ông ta đến đây để làm thủ tục xuất viện, nhìn thoáng qua Quách Cao Minh, cảm xúc đầu tiên là bài xích người nhà họ Quách, nhưng lý trí lại hy vọng Quách Cao Minh có thể giúp đỡ, vì dù sao.
bệnh của Đường Tuấn Nghĩa cũng rất phức tạp.
Đường Tuấn Nghĩa coi như Quách Cao Minh không, tồn tại, nói với Kiều Bích Ngọc: “Cái túi kia, đừng làm mất.” Anh ta rất hiếm khi căn dặn điều gì Tay Kiều Bích Ngọc được Đường Tuấn Nghĩa nắm lấy, như là lần cuối cùng nắm tay, đôi mắt sâu thắm của.
Đường Tuấn Nghĩa nhìn cô, cất giọng nói trầm thấp êm tai lên, khẽ nói với cô: ‘Cục cưng à, tôi phải đi rồi” Kiều Bích Ngọc giật mình, chợt thấy trong đầu hoảng hốt, khi cô muốn cầm lấy tay Đường Tuấn Nghĩa thì Đường Tuấn Nghĩa đã buông tay cô ra rồi ‘Đường Tuấn Nghĩa và Mạc Cảnh Sơn cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Cứ thế, nhìn bóng lưng gầy gò cao thắng của Đường.
Tuấn Nghĩa, như chẳng hề có bệnh tật khác thường, tuấn tú thản nhiên Nhưng dáng người đẹp đẽ đó, làm người ta có cảm giác khó nẳm bắt, sẽ tan biến ngay lập tức.
Cô ba đứng ngoài cửa nhìn thấy hết mọi chuyện, lại bắt đầu la làng: ‘Ối trời ơi, các người nhìn đi, nhất định là làm việc trái lương tâm giờ muốn bỏ trốn đấy..” Kiều Bích Ngọc đến bên cạnh bà ba, bất thình lình giơ chân lên giảm một cái Một bên chân của bà ta đang bó bột, chân còn lại vừa bị Kiều Bích Ngọc đạp cho một cái thật mạnh, cả người bà ta lảo đảo, ngã ngồi ra phía sau, hét ầm lên.
không có gì tốt đẹp hết, phải ly hôn ngay với loại cháu dâu ác độc này, nhà họ Quách chúng ta không nhận nó…” Kiều Bích Ngọc ở xa vẫn còn nghe thấy tiếng gào thét của bà cô, Châu Mỹ Duy chạy bước nhỏ theo sau, nhỏ.
giọng hỏi: “Cậu, đạp bà ta một cái như thế, có ốn không đó?” Châu Mỹ Duy cảm thấy bà cô này không phải dạng vừa, nhất định sẽ làm ầm ï lên.
Kiều Bích Ngọc chắng hề hối hận chút nào, thản nhiên đáp: “Mình muốn đạp bà ta lâu lắm rồi” Châu Mỹ Duy thấy cô nói thẳng nói thật như vậy, dở khóc dở cười.
Đến tối, Quách Linh gọi điện về nhà họ Quách, khóc lóc kế lế về chuyện hôm nay bị Kiều Bích Ngọc đạp ở bệnh viện, nói cô không biết lễ phép, tỉnh tình hư đốn, tóm lại là không xứng làm cháu dâu nhà họ Quách.
“Cha ơi, con bị nó coi thường chỉ là việc nhỏ, con có thể nể mặt Cao Minh mà tha cho nó… Nhưng hai đứa trẻ con thì tuyệt đối không thể cho tiếp xúc nhiều với Kiều.
Bích Ngọc được, trẻ con còn nhỏ không biết được đúng, sai thế nào, hạng người như Kiều Bích Ngọc không xứng đáng làm mẹ, nhất định sẽ làm hại đến chúng…” Bà ta biết rõ cha mình để ý đến cái gì, chính là người thừa kế nhà họ Quách.
Cúp máy rồi, ông cụ Quách nhíu mày, trầm mặc.
Người quản gia già đã làm việc nhiều năm lên tiếng “Ông chủ, xin đừng quá phiên não, con cháu tự có phúc.
của con cháu” Hai đứa trẻ tuy là cháu đích tôn, nhưng ông ta biết, trong lòng ông cụ Quách coi trong nhất đứa cháu nội mà bản thân tự mình nuôi lớn, nếu không phải vậy thì với thân.
phận của Kiều Bích Ngọc sẽ không bao giờ có thể bước chân vào cổng nhà họ Quách, chỉ có điều Quách Cao Minh
thích nên được bỏ qua mà thôi.
lôm qua bà bảo mẫu có nói Ông cụ Quách đã già nhưng trí không giả, bảo mẫu phòng trẻ tới đây mách chuyện, ông cụ không can thiệp nhưng cũng biết sự tình đại khái như thế nào.
Quản gia không dám giấu diếm: “Nói là ban đêm cô chủ có qua phòng trẻ kế chuyện cố tích… Câu chuyện có chút đặc biệt, ảnh hưởng tới giấc ngủ của hai đứa bé.
Tối đến nhà chính ăn cơm, Kiều Bích Ngọc đã có cảm giác trong không khí có mùi thuốc súng thoang thoảng, nhưng cô chẳng thèm để tâm, cúi đầu ăn cơm như thường, Nhà họ Quách không có thói quen nói chuyện trên bàn cơm, ai nấy đều giữ theo khuôn phép.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc rất tệ, chẳng có hứng.
ăn gì, tùy tiện ăn vài miếng rồi để đũa xuống, đứng dậy, nói một câu: “Mời mọi người ăn cơm” Cô đứng dậy rời đi, không ai lên tiếng.
Nhưng sau khi Kiều Bích Ngọc ra khỏi nhà chính, cô.
phát hiện có người đi theo mình, quay đầu lại xem, là ông quản gia.
Quách cũng thích những người con dâu khiêm tốn đoan trang, kiểu như Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ nấm trong số những lựa chọn hàng đầu cho vị trí con dâu.
Kiều Bích Ngọc không thích bị dò xét như thế này, có.
cảm giác mình như một con heo đang nắm trên thớt chờ.
người trả giá, rất khó chịu.
lều Ngọc thẳng thần nói: “Chiều hôm nay, là tôi cố tình đạp cô ba một cái” Đôi mắt cô trong suốt, không iề có chút áy náy: “Vì tôi nhìn bà ta không vừa mắt, cách nói chuyện rất khó nghe.” “Cô ba, dù gì đi nữa cũng là người lớn trong nhà” Ông quản gia đang thay mặt ông cụ Quách đến giảng đạo lý vì có nhiều lời không thích hợp để ông cụ tự mình nói ra, miễn cho làm tổn hại tới tình ông cháu nhà họ.
Quách.
Tâm trạng của Kiều Bích Ngọc đang không tốt, không muốn nghe mấy lời này, hỏi ngược lại: “Sao vậy, chẳng lẽ ông nội muốn đế tôi đến bệnh viện xin lỗi cô ba? Đế bà ta đạp lại tôi một cái?” Quản gia nhìn cô, nhìn thẳng vào sự bất tuân lộ liễu.
của cô.
“Ông chủ chỉ muốn cô có thế khiêm tốn, trưởng thành và bình tĩnh hơn, đừng để gia đình lục đục không yên, thân là nữ chủ nhân tương lai nhà họ Quách, cô có rất nhiều thứ.
cần phải học…” Kiều Bích Ngọc ngắt lời ông ta, cười lạnh: “Nói cho ông nội biết, cái chức nữ chủ nhân này tôi không đảm đương nổi” Quản gia nghe cô nói vậy, sắc mặt lập tức nghiêm túc.
hơn: ‘Không thể nói lung tung như thế đâu” “Mấy người con gái của ông có tính thế nào, chẳng lẽ các người không biết?” Kiều Bích Ngọc quyết định ngả bài hết, nhìn thẳng vào ông ta.
‘ác người chỉ đang bao che khuyết điểm mà thôi, cảm thấy người nhà mình không sai, tôi là cháu dâu, là con nhà người ta nên yêu cầu một đống thứ gì mà vợ hiền mẹ đảm. Xin lỗi, tôi không học được giọng điệu giống cô.
ba, tôi cũng biết tôi không phải là cháu dâu lý tưởng trong suy nghĩ của các người, không băng các người cân nhắc đề xuất của cô ba thử xem, gọi Quách Cao Minh ra đây ly hôn với tôi là được, tôi không có quyền ý kiến gì, các người thích làm gì thì làm!” Nói đến cuối cùng, cô không hề che giấu sự tức giận.
của mình.
Kiều Bích Ngọc bực bội quay người đi khỏi.
Để lại quản gia kinh ngạc đứng yên tại chỗ, người khác mong được làm cháu dâu nhà họ Quách mà không được, cô lại có thể thản nhiên nói ra hai chữ ly hôn.
Ngoài cửa nhà chính, Quách Cao Minh lẳng lặng đứng trong ánh sáng mập mờ, gió đêm thổi qua, anh đã nghe thấy hết cuộc trò chuyên của quản gia và Kiều Bích Ngọc.