*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Rượu đã qua ba lượt.
Mấy người phụ nữ cũng uống hơi nhiều rồi, Châu Mỹ Duy đã say mơ mơ màng màng, nằm nhoài trên bàn. Cô ấy nhìn trái nhìn phải rồi nhìn xung quanh, đột nhiên cô ấy phát hiện Kiều Bích Ngọc đâu mất rồi.
Cô lập tức lấy lại tinh thần: “Kiều Bích Ngọc vào phòng vệ sinh. Hình như cậu ấy đã đi quá lâu rồi phải không?” Gái mập cũng uống khá nhiều, cô ta cũng hơi say, vừa nhai thịt vừa la hét không thể lãng phí, cô ta chậm chạp trả lời một câu: “Tôi cũng không biết nữa” “Thanh Châu cũng không có ở đây…” “Hình như lúc nấy tôi thấy Kiều Bích Ngọc kéo Quách Thanh Châu ra ngoài, dường như cô ấy tra hỏi Chỉ Nhiên gì đớ?”
Gái mập ợ rượu: “Kiều Bích Ngọc và cô bé xinh đẹp đó có quan hệ thế nào vậy? Sao tôi có cảm giác là hai người họ rất quen thuộc, nhưng hình như lại rất lạnh nhạt.
Vừa rồi, không biết Kiều Bích Ngọc nói gì, nhưng giọng điệu cứ như đang đòi nợ, không biết cô ta nói gì với cô bé đáng thương kia, tôi rất đồng tình với cô bé đó” Châu Mỹ Duy say rượu nhức đầu, bước chân không vững nhưng vẫn vội vàng vào phòng vệ sinh tìm người.
Lần này thật sự xui xẻo rồi! Châu Mỹ Duy tìm kiếm trong danh bạc điện thoại của mình, trong đầu lại đang tính toán nên gọi điện thoại cho ai. Để lạc mất Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu… Đây là một chuyện vô cùng phiền phức!
Gái mập thì lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát: “Hay là họ đột nhiên gặp người quen nên đi luôn. Cô cũng biết là Kiều Bích Ngọc không đáng tin mà. Hơn nữa với tính tình của cô ta thì cô ta không dễ gì chịu thiệt đâu. Mọi người đều là người trưởng thành mà. Không cần lo lảng vậy đâu!” “Túi xách của hai người đều còn ở đây” Phan Ngọc Hân quay lại phòng ăn, cầm hai túi xách của Quách Thanh Châu và Kiều Bích Ngọc lên, cô ta cảm thấy có lẽ hai người này.
đột nhiên bị ai đó đón đi Lúc này Châu Mỹ Duy càng cám thấy lo lắng sốt ruột.
Phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Bùi Hưng Nam: “Bọn em đi ăn với nhau…
Ki Bích Ngọc uống hơi nhiều, cậu ấy vào phòng vệ sinh, không biết ai đón cậu ấy đi mất rồi “Xe ở xa quá, em không nhìn thấy bảng số xe… Hình như là Porsche…” Đầu óc Châu Mỹ Duy cũng không được tỉnh táo, cô ấy cố gắng suy nghĩ và cung cấp thêm tin tức.
Bùi Hưng Nam! Bây giờ anh nhanh đến đây, mau tìm người giúp em… Còn nữa…
Thanh Châu cũng đâu mất rồi..” Mỹ Duy liên tục thúc giục Bùi Hưng Nam qua điện thoại.
Nếu Quách Cao Minh biết khi Kiều Bích Ngọc và cô ấy đi ăn với nhau, Kiều Bích Ngọc.
lại lạc mất, vậy… Tinh thần Châu Mỹ Duy đang phải chịu áp lực rất nặng.
Dù gái mập mơ mơ màng màng thế nào đi nữa, thấy thái độ của Mỹ Duy như vậy, cô †a cũng ý thức được hình như chuyện này hơi lớn tồi *Có khi nào hai người bọn họ là người giàu có, sau đó bị người khác nắm lấy sơ hở, bắt cóc gì gì đó?” Gái mập tùy ý đoán bừa.
Vẻ mặt Châu Mỹ Duy lại gần như sụp đổ: “Không thể nào! Đừng như vậy mài” Gái mập ngạc nhiên, đúng là bọn họ có.
thể bị bắt cóc rồi à? Mười lắm phút sau, Bùi Hưng Nam chạy tới, mà sau lưng anh ta là Quách Cao Minh.
Lần đầu tiên gái mập và Phan Ngọc Hân nhìn thấy hai người đàn ông này, đầu óc hai người đều khiếp sợ và bối rối. Đầu tiên là quần áo của họ, còn có cách nói năng và khí chất của họ đều rất đặc biệt, nhất là người đàn ông phía sau, chồng của Kiều Bích Ngọc.
“Người kia thật sự là chồng của Kiều Bích Ngọc à?” Gái mập cảm thấy mình đã uống quá nhiều rồi, đầu óc rối loạn tưng bừng cho nên mới nhìn gà hóa cuốc. Người đàn ông này.
vừa đẹp trai, vừa phong độ vừa lạnh lùng không thế với tới, cảnh tượng này quá không chân thật.
Còn cao cấp hơn ông chủ lớn của họ, cao cấp hơn gấp mấy lần, họ chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không dám làm bẩn, Phan Ngọc Hân thì càng dứt khoát hơn, cô ta sững sờ hơn mấy phút, cô ta vừa ngồi trong một góc, vừa nhìn người đàn ông kia.
Nếu cô ta nhớ không lầm, hình như người đàn ông này là Quách Cao Minh của nhà họ Quách.
Trước kia, khi cô ta còn bé, nhà họ Phan cũng có thể xem như một gia đình quyền quý. Cô ta đã từng tham gia một số bữa tiệc, cô ta cũng ở trong một góc và nhìn Quách Cao Minh. Mỗi lần anh xuất hiện, anh đều nổi bật giữa đám đông, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, giống như mặt trăng.
được rất nhiều ngôi sao vây quanh. Những anh trai nhỏ cùng tuổi đều thích đi cạnh anh, nhưng từ trước đến giờ, cháu trai cả của nhà họ Quách đều rất khiêm tốn và tỏ ra lạnh lùng với tất cả mọi người “Chồng của Kiều Bích Ngọc là Quách Cao Minh của nhà họ Quách… Chẳng trách Mỹ Duy sẽ trông nom chặt chế như vậy” Phan Ngọc Hân lấm bấm một mình.
Phan Ngọc Hân và gái mập rất biết tự giác, cố gắng co lại trong một góc, không dám quấy rầy mấy người Quách Cao Minh.
Quách Cao Minh chỉ đứng im ở đó, anh không lên tiếng, trên mặt đầy vẻ buồn rầu khó coi. Ông chủ quán ăn này đã toát mồ hôi lạnh, chạy tới chạy lui mấy lần rồi.
Camera của quán chúng tôi bị hỏng rồi!” Vì tiết kiệm tiền, nên sau khi camera hư, ông ta chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó nữa, Nhưng bây giờ có người đột nhiên muốn kiểm tra băng ghỉ hình, hình như điều tra người nào mất tích, chuyện này thật sự hù dọa ông ta, ông ta sợ hãi suýt té xỉu.
“Quán các người làm sao lấy được giấy phép kinh doanh hay vậy?” Giọng Quách Cao Minh rất lạnh, anh hỏi ngược lại một cách chậm rãi Ông chủ bị nghẹn lời, không dám trả lời anh. Quán bọn họ thật sự kinh doanh đúng quy định, có giấy phép đàng hoàng. Chẳng qua lần này bọn họ sơ sót thôi mà.
Bùi Hưng Nam cũng biết làm än chỉ kiếm chút đỉnh tiền, đôi khi sai sót cũng không phải là tội gì lớn. Nhưng nếu một quán nhỏ mà gặp một nhân vật lớn, vậy quán ăn này cũng chỉ có thể trở thành bia đỡ đạn.
Anh†a mở miệng nói ra suy đoán của mình: *Có phải Đường Tuấn Nghĩa cho người đón hai người họ không? Châu Mỹ Duy đứng sau lưng họ, cô ấy nói lí nhí: “Thanh Châu cũng đâu mất rồi!” Nếu như Đường Tuấn Nghĩa cho người đón Kiều Bích Ngọc, phán đoán của anh ta cũng còn hợp lý, nhưng tại sao Quách Thanh Châu cũng bị ai đó dẫn đi rồi? Đúng lúc này, điện thoại của Quách Cao Minh reo lên. Anh không nhịn được, vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn vào dấy sổ, dường như anh không muốn nghe.
Mà đối phương giống như rất hiếu tính Tình anh, lại gửi cho anh một tin nhản ngắn, chỉ có mấy chữ.
“Kiều Bích Ngọc ở chỗ tôi” Lúc này, hai mắt Quách Cao Minh mới sáng lên, lập tức gọi điện lại.
“Chuyện gì đã xảy ra!” Giọng nói của Quách Cao Minh vô cùng lạnh lùng.
Áp lực nặng nề lập tức ập lên đầu Lucy, cô ta lập tức giải thích: “Chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, tôi không cố ý bắt ại Kiều Bích Ngọc uống quá nhiều rồi.
Đúng lúc tôi và mấy người lão quỷ cũng qua bên đó, đang định ăn lẩu. Chúng tôi chỉ có thể đưa cô ấy về câu lạc bộ.” Luey biết rất rõ tính tình của Quách Cao.
Minh, anh sẽ không có tình cảm riêng đối với cấp dưới của mình, tránh ảnh hưởng đến công việc và xuất hiện điểm yếu: “Để Kiều Bích Ngọc uống thuốc giải rượu đi!” Hóa ra họ chỉ sợ chuyện không đâu, cuối cùng lại bị cấp dưới của mình đón đi. Đúng là câu lạc bộ rất gần quán lẩu này, chỉ cách đây ba trăm mét.
Khi Kiều Bích Ngọc uống say, cô sẽ không nói bậy bạ hay giở trò ồn ào ầm, nhưng tổi nay cô híp mắt, mơ mơ màng màng nhìn Lucy đang đứng trước mặt mình, cô đột nhiên có một vài ý tưởng, cô lập tức giơ tay kéo cô ta lại, vụng về yêu cầu cô ta: “Chắc hẳn cô rất giỏi điều tra chuyện riêng tư của người khác, cô giúp tôi điều tra vẽ Quách Thanh Châu chút đi!”
Nghe cô ta nói vật, Lucy bỗng cảm thấy khá hứng thú. Cô ta vẫn nhớ rõ, hôm đó ở ven đường, cô ta gặp Kiều Bích Ngọc đang cảnh cáo Quách Thanh Châu, không được phép làm hại bạn của cô, vân vân, nói chung là những yêu cầu vô cùng kỳ quái, dù sao cô †a không biết tại sao Kiều Bích Ngọc lại muốn hù dọa một cô gái mềm mại yếu đuối như Quách Thanh Châu.
“Tôi thấy cũng chỉ có cô ức hiếp cô ta, cô 1a đâu có làm gì cô, tại sao cô lại muốn điều tra về cô ta? Cô rất đề phòng Quách Thanh Châu à?” “Cô giúp tôi điều tra về Quách Thanh Châu dị, tôi sẽ tr tiền cho cô!”
Kiều Bích Ngọc thật sự say rồi, cô chỉ kịp đế lại một câu rồi nhảm mắt lại, hơi thở đều đều, lập tức ngủ mất Lucy vô cùng khinh thường, Trả tiền ư? Cô trả tiền cho cô ta thì cô ta phải đi làm việc cho cô à? Lúc trước, nếu cô ta không nợ Quách Cao Minh một món nợ ơn nghĩa lớn, cô ta sẽ không sang đây, chịu khó chịu khổ như bây giờ.
Quách Cao Minh và Bùi Hưng Nam lập tức nhanh chóng chạy tới.
Đầu tiên, bọn họ phát hiện Quách Thanh Châu đang ngồi bên quầy rượu, uống thuốc giải rượu. Sắc mặt cô ta tái nhợt, toàn thân hiện ra vẻ yếu đuối, có vẻ cô ta đang rất khó chịu.
Quách Thanh Châu vốn không biết uống bia rượu, lần này tụ tập với mấy cô gái kia, bị mấy người khác ồn ào, cô ta cũng không còn cách nào, đành phải uống vài hợp. Nhìn cô ta bây giờ có vẻ cô ta không thoải mái lắm.
“Anh…” Quách Thanh Châu cảm giác.
được là Quách Cao Minh đang đến gần, cô ta lập tức ôm chầm lấy anh như một đứa bé. Có lẽ vì cô ta uống rượu nên hơi thở của cô ta rất nóng, cô ta cũng hơi nũng nịu và ỷ lại anh.
Thấy sắc mặt và dáng vẻ khó chịu của cô †a, Quách Cao Minh cũng không đẩy cô ta ra mà vỗ vỗ lên vai cô ta, nhẹ giọng nói một câu: “Nếu em không biết uống rượu bia thì sau này đừng uống nữa.” Bùi Hưng Nam nhìn thấy dáng vẻ của Quách Thanh Châu, trong lòng anh ta cũng xuất hiện cảm giác thương hại: “… Cô ấy có một người chị dâu như Kiều Bích Ngọc, chắc chắn sẽ bị dạy hư!” Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía ghế sofa, cái tên căm đầu Kiều Bích Ngọc đang năm nghiêng trên sofa, đầu dựa vào ghế rồi ngủ ngon lành.
Quách Cao Minh muốn đấy Quách Thanh Châu ra rồi đi về phía Kiều Bích Ngọc. Nhưng tối nay, Quách Thanh Châu cứ giống như một đứa trẻ bướng bỉnh đang cáu kỉnh, cứ quyết tâm dính chặt ỷ lại anh: “Anh…” Cô ta uống say nên to gan hơn nhiều.
Bình thường, cô em gái này vô cùng ngoan ngoãn, ngay cả nói chuyện cũng dè dặt.
Quách Thanh Châu vẫn cứ ôm anh, mặc.
kệ anh nói thế nào cô ta cũng không chịu buông ta ra, còn khóc lóc kể lể: “Anh! Em sợ quát Em cảm thấy rất sợ chị ta!” Bùi Hưng Nam nhíu mày, đưa ra đề nghị “Cao Minh! Trước hết cậu cứ ôm Thanh Châu vào xe đi!” Quách Thanh Châu rất nhạy cảm, sống quá khép kín, không thích thân thiết, gần gũi với người khác.
Cô ta liên tục khóc lóc, ướt cả áo sơ mi của Quách Cao Minh, rất sợ hãi và cô đơn.
Anh cũng chẳng có cách nào khác, cũng không đành lòng bắt cô thả ra, chỉ có thể ôm †a vào trong xe.
Đúng lúc xoay người, Quách Cao Minh quay đầu nhìn về phía Kiều Bích Ngọc.
Trông Kiều Bích Ngọc ngủ rất yên tính.
Bình thường Kiều Bích Ngọc vô cùng có khả năng gây chuyên, nhưng mỗi khi cô uống say, cô đều rất yên tính, sẽ tự tìm một góc nào đấy rồi ngủ cho đến khi tỉnh rượu.
Uống quá nhiều bia rượu nên khuôn mặt trắng nõn của Kiều Bích Ngọc đã đỏ bừng, đôi môi căng mọc càng thêm đỏ tươi mê người. Không ngờ khi say, cô chỉ nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đều, không khóc lóc không làm ồn, vô cùng ngoan ngoãn và yên tĩnh, giống như một đứa bé sơ sinh mệt mỏi nên ngủ yên vậy.
Rượu vào lời ra, sau khi say rượu cũng có ‘thể nhận ra bản tính thật của một người.