*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Quách Cao Minh trở về sau một tuần công tác nước ngoài, anh ấy mới biết rãng có chuyện lớn đã xảy ra ở nhà, người cô bà ngang ngược Quách Linh của anh bị vật nặng rơi trúng chân và gãy chân, tuyên bố rằng chính Kiều Bích Ngọc đã làm hại “Tại sao không ai nói cho tôi biết chuyện này?”
Quách Cao Minh quay lại Uyến Như trước, vẻ của anh hơi mất kiên nhãn, cởi áo khoác ngoài, lạnh giọng hỏi dì Phương Di Phương tỏ ra áy náy, cũng không có gì để bào chữa Dì Phương đã chăm sóc cho Quách Cao Minh từ nhỏ tới lớn, luận về tình cảm, so với mẹ ruột còn quan tâm anh ta hơn, Quách Cao Minh dù là chuyện gì cũng nể mặt bà ba phần, nhưng việc gì cũng có điểm giới hạn Hơn chục người hầu của Uyển Như cúi đầu không dám phát ra tiếng động. Ánh mắt Quách Cao Minh sắc bén quét qua bọn họ với thái độ thiết diện vô tư.
“Sau này chuyện của Uyển Như, không được phép cho ông nội và những người khác can thiệp vào, Nếu mọi người nghĩ rằng quyết định của ông nội và mẹ tôi nên được ưu tiên, thì có thể dọn dẹp và chuyển đến Nguyên Hải hoặc nhà chính để làm việc, nơi này không cần các người”
Đám người hầu của Uyển Như đều hoảng hốt, bọn họ đều chưa từng nghĩ tới Quách Cao Minh vừa trở về liền tức giận Mỗi công việc trong Quách gia đều có nhân sự cố định làm việc, nếu như bọn họ rời khỏi Uyển Như, khả năng duy nhất chính là bị sa thải, không một ai trong số họ muốn mất việc, muốn được làm việc ở nhà họ Quách.
thực sự khó, phải dùng quan hệ mới có thể được làm.
Di Phương trước tiên lên tiếng bảo đảm, “Cao Minh thiếu gia, sau này tuyệt đối sẽ không để phát sinh chuyện này nữa.” Quách Cao Minh không có ý làm khó mọi người, anh trước giờ luôn khắc nghiệt với những người dưới trướng mình, bọn họ có thể bảo đảm sẽ không phạm phải nữa, anh cũng dứt khoát không truy cứu nữa.
“Cô chủ tới công ty à?” Anh vừa lên lầu, Kiều Bích Ngọc không ở trong phòng ngủ, Quách Cao Minh đoán răng cô lại chạy đi làm việc.
Dì Phương trung thực nói, “Cô chủ mấy ngày nay không có tới công ty, cô ấy đi đến nhà một người bạn” Kiều Bích Ngọc mấy.
ngày nay thường chạy đến gặp một người bạn, không rõ đó là ai.
Suy nghĩ đầu tiên của Quách Cao Minh là cô ấy đi tìm Châu Mỹ Duy, Kiều Bích Ngọc không có bạn, cuộc sống của cô ấy rất đơn điệu, mà anh cũng cố tình không muốn cô tiếp xúc với nhiều người hỗn láo như vậy.
Quách Cao Minh liền gọi điện Kiều Bích Ngọc, một giọng nam trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia.
Vẻ mặt Quách Cao Minh đóng băng ngay lập tức.
“Cục cưng đang giặt quần áo” Đường Tuấn Nghĩa nhìn điện thoại, biết đó là cuộc gọi của anh, liền ấn nút trả lời và nói thắng.
Quách Cao Minh nghe thấy, nhất thời không biết nên nói gì nữa Bên kia điện thoại truyền tới âm thanh oán trách của Kiều Bích Ngọc, “Cây Cột, rốt cuộc quần áo chất đống ở đây bao lâu rồi không giặt rồi, mỗi ngày chỉ mặc quần áo mới, hàng nghìn chiếc áo sơ mi, cậu mặc một lần liền ném vào thùng rác luôn à, còn không cho người giúp việc tới.
*Còn nữa rèm cửa và khăn trải giường của cậu, trở nên luộm thuộm như vậy từ khi nào, cậu trước đây không phải vệ sinh nó rất sạch sẽ sao, cậu qua đây giúp tôi dọn dẹp ngay lập tức!” Sau đó Đường Tuấn Nghĩa ngẩng lên, rất phối hợp đáp 1 tiếng, “Được.” Điện thoại bị ảnh mở lại màn hình, vẫn rong tình trạng cuộc gọi Đường Tuấn Nghĩa hoàn toàn làm đến cuộc gọi đến, đứng dậy đi tới giúp dọn dẹp việc nhà.
Tay Quách Cao Minh siết chặt điện thoại, khuôn mặt dần trở nên phức tạp và u ám, mà bên tai giọng nói vang lên từ điện thoại của hai người họ không ngừng, “Cây Cột, cậu hiện tại là như nào vậy hả, không cho phép ai vào căn hộ chung cư của mình, có phải là muốn ngược đãi tôi làm cu li không? Kì quá nhất, rắc rối nhất chỉ có cậu thôi” Kiều Bích Ngọc tức giận nói.
“Gọi Mạc Cảnh Sơn mang cho chúng ta trà chiều, tôi đói!” “Được” Đường Tuấn Nghĩa với chuyện vẫn rất thong thả.
Hồi lâu, sắc mặt Quách Cao Minh thay đổi mới cúp máy.
Dì Phương không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhận thấy cảm xúc của Quách Cao Minh hiện tại còn tệ hơn trước nữa Bà cẩn thận dò hỏi một câu, “Có cần gọi mang xe riêng tới đón cô chủ không?” “Không cần” Quách Cao Minh nói, giọng anh lạnh lùng Người hầu của Uyển Như, cả buổi chiều đều lo sợ, thỉnh thoảng nhìn lên chiếc đồng hồ lớn trên tường, mong Kiều Bích Ngọc nhanh chóng về nhà.
Kiều Bích Ngọc biết rõ quy tắc của Quách gia, cho dù không muốn, đề sẽ vội về Quách trước 7 giờ tối Dì Phương nhìn thấy cô đầu tiên, lập tức nói cho oô, Quách Cao Minh đã vội vã trở về từ nước ngoài vào giữa trưa.
Kiều Bích Ngọc vô thức mở điện thoại kiểm tra, quả nhiên là có một cuộc gọi từ anh.
“Tôi tới chung cư của Đường Tuấn Nghĩa giúp dọn dẹp, cậu ta rất cầu kỳ, không cho người ngoài vào, mọi thứ quá lộn xộn, cậu ta không thể một mình thu dọn được” Kiều Bích Ngọc đi vào thư phòng liền nhìn thấy Quách Cao Minh, đã nhiều ngày không có hơi ấm của anh nhưng đã báo cáo hành trình của mình cho anh ấy như một thông lệ.
Cô cảm thấy mình và Đường Tuấn Nghĩa không có làm việc gì mờ ám cả Quách Cao Minh ngồi vào bàn làm việc, tiếp tục nhìn xuống đống tài liệu.
Kiều Bích Ngọc thấy anh không để ý tới mình, nghĩ một lúc rồi giải thích ….Có thể lúc anh gọi điện hồi chiều, chúng tôi bận quá không bắt máy được, anh không cần quá tức giận” Kiều Bích Ngọc hiểu tính cách Đường Tuấn Nghĩa, nếu như cậu ta thấy chuông điện thoại sẽ trực tiếp làm lơ nó.
“Tôi có nói tôi tức giận sao?” Quách Cao.
Minh đứng dậy khỏi ghế, ngước mắt nhìn thẳng vào cô.
Kiều Bích Ngọc nghe câu hỏi của anh, nhưng không trả lời lại Giọng điệu trầm thấp như vậy, còn dám nói không tức giận Mấy ngày nay cô đã tích tụ rất nhiều cảm xúc bực bội “Tôi không phải là chỉ đi tìm Đường Tuấn Nghĩa một chút thôi sao, đổi với việc này, đến nỗi như vậy sao, chúng tôi lại không có làm gì, nói gì mà nữ có gia đình với nam độc thân, muốn tôi đọc tam tòng tứ đức tứ thư ngũ kinh không? Tôi cả ngày ở nhà quá bưồn chán, chẳng lẽ phải chờ bị người ta nói tôi ăn no chờ chết giống đồ vô dụng à.
Sắc mặt Quách Cao Minh càng thêm u ám, đi lên trước, lạnh giọng hỏi cô, “Ai nói với cô như vậy?” Kiều Bích Ngọc thấy người đàn ông này gần trong gang tấc lập tức im lặng.
Quách Cao Minh nhìn bộ dạng cô liền biết cô đang tức giận.
“Chuyện của cô Quách Linl Quách Cao Minh mới chỉ nói tới đây.
Kiều Bích Ngọc phản ứng hơi kích động, lập tức phản bác lại “Tôi không có làm, dù sao cũng không phải tôi!” “Nếu đó là tôi, tôi không cần phải đấy cô 1a từ sau lưng, còn lấy tảng đá đánh cô ta Tôi thực sự không vừa mắt cô ta, tôi đẩy vai cô ta, khiến cô ta ngã vào trong hồ nước lạnh băng” Kiều Bích Ngọc những ngày này bởi vì chuyện của cô Quách Linh mà có chút buồn bực không vui.
Quách Cao Minh nghe cô nói có lý như vậy….Người phụ nữ này còn nói muốn đẩy cô Quách Linh ngã xuống hồ bơi lạnh lẽo.
Hoàn toàn chán nản, nhìn vẻ mặt giận dữ của cô, dường như mọi phiền muộn của anh đều đã tan biến.
“Bộ dáng dữ tợn như này của cô, sao bạn không đi trực tiếp nói với cô Quách Linh và ông nội” Quách Cao Minh nhìn bộ dạng đầy tức giận của cô, có chút buồn cười, …. Ở chỗ bọn họ ăn cơm, vẫn nóng nảy với tôi.
“Ông nội và cô Quách Linh đều cảm thấy là tôi làm, tôi có nói nhiều nữa cũng vô dụng.
Kiều Bích Ngọc mấy ngày nay thực sự rất bực bội.
“Khi gặp phải chuyện gì đó hãy trực tiếp đối mặt, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. ” Quách Cao Minh rất ít khi nói với cô những những lời thực sự tuyệt như, anh bằng lòng với việc cô phát tính ương bướng của cô với anh, vì anh hy vọng cô ấy học hỏi để trưởng thành hơn.
Giờ ăn tối ở nhà họ Quách.
Quách Cao Minh dẫn Kiều Bích Ngọc đi tới nhà ăn chính, ông nội, mẹ chồng Giang Mỹ Linh, Quách Thanh Châu tất cả ngồi cùng nhau.
“Vết thương ở chân cô Quách Linh không có liên quan gì tới Kiều Bích Ngọc. Quách Cao Minh ngồi xuống, trực tiếp nói ra một câu.
Thân là Quách phu nhân Giang Mỹ Linh vừa nghe thấy liền tức giận nói, “Cao Minh, chuyện này còn phải điều tra, có liên hệ tới cô ta hay không sẽ nhanh chóng tìm ra ra Sớm biết rằng con trai mình trở về nhất định sẽ bênh vực Kiều nữ nhân này, nhưng mới vừa ngồi xuống liền đưa ra kết luận như vậy, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
“Con nói rồi, Kiều Bích Ngọc không có.
liên quan. “Quách Cao Minh đối với chính mẹ ruột mình, thái độ rất cứng rằn Quách lão gia nhìn Quách Cao Minh rong ánh mắt đầy cố chấp, cũng có chút không vui, “Mang đồ ăn lên, không nói về chuyện này nữ: Thái độ của ông nội khiến Kiều Bích Ngọc có chút thất vọng, rõ ràng đó không phải lỗi của cô, lại trốn tránh không nói tới, không cho cô có cơ hội làm sáng tỏ, thái độ mơ hồ như vậy chỉ khiến người khác nghĩ rằng cô thật sự đã làm chuyện gì đó.
Chị dâu không có làm cô Quách Linh bị thương đâu” Quách Thanh Châu luôn rất yên lặng ở bàn ăn tối nay lại ngẩng đầu lên nhìn phía quân lão gia tử nhỏ giọng kiên định bênh vực Kiều Bích Ngọc.
Kiều Bích Ngọc sắc mặt có chút kinh ngạc nhìn về phía cô ấy.
Con ngươi Quách Thanh Châu thanh.
thuần trong sáng, lặp lại bằng giọng trầm ấm, “Ông nội, chị dâu thật sự không có làm cô Quách Linh bị thương đâu: Giọng cô nhẹ nhàng ngọt ngào.
Quách lão gia xưa nay đối với cô cháu gái ngoan ngoấn Quách Thanh Châu luôn có chút kiên nhân. Nghe Quách Thanh Châu hiếm khi vì người khác mà nói chuyện, ông hơi cau mày.
Giang Mỹ Linh là một người phụ nữ thông minh, sống đến tuối trung niên, cuộc đời còn lại chủ yếu phụ thuộc vào hai đứa.
con này, nếu hiện tại Quách Cao Minh và Quách Thanh Châu đều nói thay cho Kiều Bích Ngọc, cho dù không thích cô ta như nào, lúc này cũng không thể làm trái lại “Bố, hôm nay con cấn thận hỏi Quách Linh, cô ấy nói lúc đấy có người đẩy ngã cô ấy, lấy tảng đá đập vào chân cô ấy….. những lúc đấy cô ấy ngã xuống đất nên không biết hình dạng người đó ra sao, chỉ cảm thấy đối phương là phụ ni Quách lão gia nghe đến đó, khuôn mặt già trở nên phức tạp, “Lúc ấy không thấy rõ là ai, thế nào mà liền luôn miệng nói là Bích Ngọc, thật là hồ đồ!” Giang Mỹ Linh cũng không quên cho cô Quách Linh một bậc thang: “Đời này Quách Linh của đã bao giờ chịu khổ bao giờ đâu, gấy xương thật sự rất đau, cô ấy lúc ấy loạn đến mức nói không rõ ràng” Chung quy đó cũng là con gái ruột của mình vẫn đang nằm trong bệnh viện, Quách lão gia không nói nhiều nữa.
Mọi người yên lặng ăn cơm và không nhắc lại chuyện này nữa.
Quách Thanh Châu lập tức chạy đến tủ kính bên ngoài phòng khách, cầm một cái túi giấy nhỏ tới, đưa cho cô “Là….. là hôm nay bà Bùi làm rất nhiều bánh kem cho chúng ta, cô ấy kêu em mang một chiếc về cho chị” Thanh âm ngoan ngoãn ngọt ngào, như là học sinh tiểu học đang báo cáo với người lớn để, nỗ lực diễn đạt rõ ràng.
Nhưng Kiều Bích Ngọc thật sự không hiểu cô đang nói gì “Châu Mỹ Duy mang theo rất nhiều bánh kem tới công ty, cô ta kêu Thanh Châu mang về cho cô một chiếc” Quách Cao Minh có thể dễ dàng hiểu được điều mà em gái anh muốn nói.
“Đừng kêu cô ấy là bà Bùi, trực tiếp gọi Tiểu Chu giống chị dâu của em là được” Quách Cao Minh còn nhắc nhở chú ý xưng hô.
Quách Thanh Châu nhìn anh trai mình, gật đầu, “Em biết rồi” Kiều Bích Ngọc nhìn hai người họ nói chuyện, cầm lấy bánh kem, đầu óc có chút mơ hö được Quách Cao Minh đưa về Uyển Như.
“Vì sao lại cảnh giác với Thanh Châu như vậy? uách Cao Minh chú ý tới cô dường như có chút không thích Thanh Châu, còn có chút đề phòng “Tôi cảm thấy cô ấy có chút kì lạ.” Kiều Bích Ngọc không biết nói thế nào, vừa rồi Quách Thanh Châu trông thực sự rất trong sáng, không hề giả vờ chút nào, rất khác với hình tượng xấu xa mà cô tưởng tượng trước đây.
Quách Cao Minh cúi mặt nhìn cô, anh thừa nhận mình có tâm tư Kiều Bích Ngọc và Thanh Châu có tính cách hoàn toàn đối lập nhau, đôi khi anh cũng chiều chuộng cô em gái Thanh Châu này, nhưng Kiều Bích Ngọc thì khác, người phụ nữ này thường khiến anh phát điên “Bích Ngọc hình như không khác gì Đường Tuấn Nghĩa gì, tâm tư họ khá đơn giản, nội tâm.
Kiều Bích Ngọc không đợi anh nói xong, phản ứng có chút kích động, “Không giống nhau, Cây Cột đối với cô ấy hoàn toàn khác Trong nháy mắt, Quách Cao Minh dường như nhận ra rằng, có thế là anh đã xem nhẹ một số việc hoặc là anh đã đánh giá thấp vị rí của Đường Tuấn Nghĩa trong lòng cô.