“Ông nội, cháu có thể đi đến nhà họ Lục với mọi người được không ạ?” Mặc dù bây giờ ông cụ Quách không vừa lòng với cô lắm nhưng ông vẫn thoải mái đồng ý: “Vậy cháu đi cùng các cô đi.” “Cha, con không muốn cho con bé đi cùng!” Cô ba phản đối ngay: “…Làm sao ba có thể thiên Vị con bé đó.” Ông cụ trừng bà ta một cái nhưng không nói chuyện với bà ta nữa.

Lần này không phải ông cụ bênh Kiểu Bích Ngọc, mà do Quách Thanh Châu rất hướng nội, người nào tỉnh mắt đều nhận ra, mà Quách Thanh Châu rất gần gũi với Kiều Bích Ngọc.

“Lần này mấy đứa đến nhà họ Lục thì hỏi thăm một chút, loại chuyện này chúng ta không nên ép buộc bọn trẻ.”

Cô ba cười nói với ông cụ: “Làm sao lại ép buộc, Thanh Châu nhà chúng ta xinh đẹp dịu dàng, ngoan ngoãn ít nói như vậy là một cô gái khó tìm, chắc chắn nhà họ Lục bên kia sẽ đồng ý” Mấy bà cô và các chú bác bậc trên ngồi hết lên một chiếc xe màu đen, bề dưới như Kiều Bích Ngọc và Quách Thanh Châu thì ngồi hàng cuối cùng, cô ba với Giang Mỹ Linh ngồi cạnh nhau.

“Cha tôi không biết nghĩ cái gì, đã chọn hôn nhân cho Thanh Châu lại còn là thằng nhóc nhà họ Lục, nhưng vấn đề là nhà họ Lục người ta nhiều tiền như vậy làm sao họ có thể đồng ý, lần này chúng ta đến chắc chắn sẽ bị dày vò.” Cô ba nhà họ Quách vừa cười vừa nói chuyện, hoàn toàn không để ý đến Quách Thanh Châu nhân vật chính trong câu chuyện đang ngồi trên xe.

Kiều Bích Ngọc nhìn về phía cô ba, vừa nãy trước mặt ông cụ Quách cô ba không nói như này, vậy là cô ba muốn đến nhà họ Lục xem chuyện cười à.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Quách Thanh Châu, mặc dù cô phòng bị cô ta, nhưng cô chưa bao giờ bị người khác nói trước mặt như vậy, còn Quách Thanh Châu giống như không nghe thấy những lời cô ba nói vậy.

Quách Thanh Châu ngồi thẳng, cặp mắt nghiêm chỉnh nhìn về cửa sổ phía trước của xe, trên khuôn mặt thanh tú không có một chút biểu cảm nào cả.

Kiều Bích Ngọc không hiểu rốt cuộc Quách Thanh Châu là một người đàn bà như thế nào, đây rốt cuộc là một người ngu hay là đang giả vờ ngây thơ.

Mười hai giờ trưa, xe của bọn cô đến trước của nhà họ Lục.

Bản thân mẹ Lục tự đi đến cổng đón các cô, Lục Khánh Nam vận một bộ vest mới đứng bên cạnh nở nụ cười chào hỏi các cô, từng động tác giơ tay nhấc chân của anh ta đều thể hiện rõ mình là một người đàn ông phong độ lịch lãm giỏi ăn nói, anh ta đủ tiêu chuẩn chọn cháu rể của cô ba và Giang Mỹ Linh.

“Không trách cha tôi rất thích cậu tư, Khánh Nam rất được, lại là người nghe lời hiếu thảo nữa…” Sau khi bọn họ ăn cơm trưa ở nhà họ Lục xong, cô ba ngồi gần Giang Mỹ Linh rồi nói nhỏ với bà ta, điều tự hào nhất của những người năm mươi tuổi như bọn họ là có một đưa con hiếu thảo, Lục Khánh Nam rất hiếu thảo với mẹ anh ta, mẹ anh ta nói gì thì anh ta sẽ làm theo, còn cười tươi vui vẻ nữa.

“..Cảm thấy Thanh Chau nhà chúng ta như thế nào?” Cô ba trực tiếp hỏi.

Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lục vào phòng bếp cắt hai đia hoa quả cầm ra, nhà họ Lục không thích dùng người giúp việc, bọn họ cảm thấy trong nhà có người ngoài rất không tự nhiên, nên nấu cơm đều do người trong nhà làm vì vậy người nhà họ Lục ấm áp thân thiết hơn những nhà khác.

So với cô ba và Giang Mỹ Linh chỉ ngồi ở phòng khách buôn chuyện chờ ăn, Kiều Bích Ngọc nhìn mẹ Lục bằng tuổi bọn họ cô không khỏi quay đầu nhìn Lục Khánh Nam một cái, cô rất hâm mộ anh ta biết đầu thai chọn một nhà tốt như vậy để vào.

Trên mặt mẹ Lục rất vui vẻ, bà ta ngồi xuống trò chuyện với các cô, khen ngợi nói: “Thanh Châu yên tĩnh khéo léo, dáng dấp thon gọn đẹp như vậy…” “Ai, bà không biết đâu, người nhà họ Quách chúng tôi tốn không ít tiền trên người con bé đó.” Hình như cooba có ý định khác, vội vàng ngắt lời mẹ Lục: “…Chứ không một người tự kỷ như con bé soa đi học được, chỉ phí mời thầy giáo tư nhân về nhà dạy số tiền đó đủ cho một khối học sinh đóng học phí cả năm ở trường, bây giờ con bé cũng chỉ nói chuyện được một ít với người thân bên cạnh, người khác nói gì thì con bé đều không phản ứng” Nói xong cô ba còn không quên nhấn mạnh, bà ta giả vờ than thở nói: “Không biết chứng tự kỷ này có di truyền hay không…” Không chỉ Kiều Bích Ngọc mà cả mẹ Lục đều ngỡ ngàng trước những câu cô ba định hại cháu mình.

Người nào lại dẫn cháu mình đi xem mắt, còn nói những câu khó nghe về cháu cho người khác như vậy.

Nhất là nói về chứng tự kỷ của Quách Thanh Châu, nếu như bệnh này di truyền như lời cô ba nói thì sẽ chặn một phần lớn đàn ông theo đuổi Thanh Châu, ai lại muốn lấy lấy vợ về sinh ra con bệnh tật, bệnh di truyền xuống đời sau là một vấn đề lớn.

Quách Thanh Châu ngồi đơn độc một mình ở ghế sofa, cô ta ngoan ngoãn cúi đầu, Kiều Bích Ngọc nhìn về phía cô ta thấy khuôn mặt của cô ta bị mái tóc dài che mất lên cô không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt của cô ta.

Nói thật, Kiều Bích Ngọc rất thông cảm cho cô ta, cô làm sao không thể không thương xót chút nào, nếu người hôm nay bị nói là cô thì cô sẽ đứng lên đấy nhau với cô ba.

“Cô ba đừng nói như vậy, con vẫn luôn thích Thanh Châu, chẳng qua gần đây anh cả nhà con xảy ra chuyện, nên con cũng chưa nghĩ đến vấn đề này…” Lục Khánh Nam hiền hòa mở miệng, anh ta nở nụ cười đẹp trai giải quyết tình huống xấu hổ này.

Anh ta đi đến bên cạnh Quách Thanh Châu, thấp giọng nói: “Bây giờ nhiều người con gái quá coi trọng vật chất, thích nói xấu buôn chuyện của người khác. Nên một cô gái tốt như Thanh Châu sẽ tìm một người đàn ông tốt cho mình…” Anh ta nở nụ cười rất thân thiết.

Cho đến bây giờ Lục Khánh Nam cũng chỉ xem cô ta là em gái mà thôi, đột nhiên hôm nay anh ta bị mẹ thông báo sẽ xem mắt với Quách Thanh Châu, chuyện này khiến anh ta sợ hãi, may mắn anh ta là cậu Khánh Nam đã từng trải qua rất nhiều trận chiến như này.

Lục Khánh Nam vừa nói vừa không quên cười to: “Mẹ con mắng con là dưa chuột già, nhưng con làm sao có thể xuống tay với em gái Thanh Châu…Hahaha nếu không nhất định Cao Minh sẽ đánh chết con.” Tiếng cười của Lục Khánh Nam rất vui vẻ, nó làm cho mẹ Lục cũng cười theo, mẹ Lục trừng con trai nhà mình nói một câu: “Đúng là không nghiêm chỉnh được một chút.” Kiều Bảo Ngọc nghĩ Quách Thanh Châu sẽ im lặng như trước nhưng hình như mấy chữ ‘Quách Cao Minh’ rất nhạy cảm với cô ta, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lục Khánh Nam, đôi mắt của cô ta sáng ngời sạch sẽ, hình như còn hơi vui mừng.

Kiều Bích Ngọc nhíu mày một cái, làm sao cô lại quên mất Quách Thanh Châu rất thích Quách Cao Minh.

Sau khi mẹ Lục và cô ba các bác nghe được câu nói khách sáo uyển chuyển từ chối cuộc hôn nhân này thì cũng không nhắc lại việc này nữa, nhưng vì mẹ Lục muốn xin lỗi chuyện này nên mời bọn họ ở lại ăn cơm tối.

“Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đấy, việc thằng nhóc nhà họ Lục kia coi thường Thanh Châu không có liên quan gì đến tôi,” lúc Kiều Bích Ngọc ởi vệ sinh thì cô ba cũng đi theo sau cô rồi lôi cô vào cảnh cáo: “Sau khi về nhà, tôi không cho phép cô ăn nói linh tinh gì trước mặt cha tôi, cô hiểu chưa!” Kiểu Bích Ngọc chán ghét hất tay bà ta ra: “Cô ba, tôi không có hứng thú gì với việc cô định làm… Nhưng mà tôi nhắc cô một chút, đừng có chọc vào tôi.” Rốt cuộc cô còn chưa biết Quách Thanh Châu là ngu thật hay giả vờ ngây thơ đây.

Cô ba cưỡng ép hù dọa cô: “Nếu ngươi dám nói lung tung, thì cứ xem tôi xử lý cô như thế nào!” Hôm nay bà ta cố ý làm hỏng cuộc hôn nhân của nhà họ Quách và nhà họ Lục vì cô ba muốn Quách Thanh Châu gả cho cháu trai của chồng mình, tuy Quách Thanh Châu là đứa trẻ được nhận nuôi nhưng dù sao con bé cũng mang họ Quách, mà Quách Thanh Châu lại là một đứa ngu rất dễ kiểm soát nên bà ta không muốn để cho người ngoài được lợi.

Hai người đều không thích nay nên nhìn nhau một cái rồi tách ra mỗi người đi một hướng

Lúc buổi chiều, mẹ Lục và cô ba, Giang Mỹ Linh ba người cùng thế hệ ngồi trò chuyện với nhau về chuyện thời trẻ của bọn họ.

Kiều Bích Ngọc tất nhiên không nói được chủ đề này với bọn họ, nên cô miễn cưỡng cười với ba người họ một tiếng rồi đi ra ngoài hóng gió.

Lục Khánh Nam là tiêu chuẩn của một người anh trai biết chăm sóc, anh ta quan tâm sợ Quách Thanh Châu ngồi một chỗ không có ai trò chuyện nên đã dẫn cô ta đi tản bộ ở vườn hoa nhà họ Lục.

Nhà họ Lục nằm trong một khu nhà dành cho người giàu, an ninh ở nơi này rất tốt, xung quanh có rất nhiều cây cối xanh tươi nên thường xuyên có mấy con thỏ hoặc sóc ở trong vườn hoa chạy tới chạy lui, cảnh này làm cho người khác cảm thấy dễ chịu thoải mái.

“Thanh Châu, buổi tối em muốn ăn gì?” Lục Khánh Nam và Quách Thanh Châu một người đi trước một người đi sau nhưng họ cách nhau gần hai mét, anh ta luôn cố ý đi chậm để đợi cô ta mà hình như Quách Thanh Châu rất sợ nói chuyện cô ta càng đi càng chậm.

Trong lúc Lục Khánh Nam dẫn cô ta đi thăm quan đoạn đường này, anh ta vẫn luôn nghiêng đầu quay lại nhỏ giọng hỏi cô ta.

Quách Thanh Châu cúi đầu, cô nha nhìn mũi chân đang đi bộ của mình, cô ta không nhìn phong cảnh xinh đẹp xung quanh và cũng không trả lời câu hỏi của anh ta.

Cô ta rất yên lặng và trong lòng rất bực bội.

Lục Khánh Nam chỉ dám than thở trong lòng, ở chung với một người đàn bà như này rất buồn chán, hơn nữa anh ta còn phải chăm sóc tâm hồn yếu ớt của cô ta.

Đột nhiên Lục Khánh Nam hiểu ra không trách được tại sao Quách Cao Minh lại xem cô ta như em gái.

Quách Thanh Châu là đứa trẻ được nhà họ Quách nhận nuôi, nên không có máu mủ gì với nhà họ Quách, ngày trước có tin đồn nhà họ Quách nhận nuôi một cô gái chính là con dâu nuôi từ bé của Quách Cao Minh.

Cho dù xuất thân của hai người có chênh lệch, nhưng nếu hai người chơi với nhau và yêu nhau từ bé thì với tính cách thoáng của ông cụ Quách sẽ đồng ý cho bọn họ lấy nhau.

Nhưng mà sau đó người lớn trong nhà cũng thấy Quách Cao Minh không có biểu hiện yêu thích Quách Thanh Châu nen bọn họ cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

“Kiều Bích Ngọc, cô đang làm gì vậy!” Trong khi đang nghĩ linh tỉnh đúng lúc Lục Khánh Nam ngẩng đầu lên thì anh ta trừng to mắt nhìn người đàn bà đang cố gắng trèo lên cây.

“Anh nói nhỏ một chút,” Chân Kiểu Bích Ngọc đạp lên cành cây, bật cả người treo trên cây và quay xuống hét lên với bọn họ ở dưới đất: “Có ba con sóc trong hốc cây…” Ở dưới gốc cây Lục Khánh Nam than thở: “Đay có phải là chuyện gì lạ đâu, cô mau đi xuống nhanh lên.” Kiều Bích Ngọc không để ý đến anh ta, cô vươn đầu, tiếp tục chui đầu vào trong hốc cây nhỏ như một tên trộm, rồi nhỏ giọng nói với Lục Khánh Nam ở dưới gốc cây: “Ba con sóc này đều là sóc con, mẹ bọn chúng đi ra ngoài rồi, một con sóc luôn bị bắt nạt nó không dành được thức ăn với hai con còn lại…” Bỗng nhiên, cô nghi ngờ hỏi anh ta: “Anh cảm thấy tôi trộm cầm về một con có được không?” Cô lại có ý định muốn trộ sóc con! “Trộm cái đầu cô, nhau chèo xuống đây cho tôi!” Lục Khánh Nam nổi giận nói.

Kiều Bích Ngọc chèo xuống nhưng trong lòng cô vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Nhưng trong trường hợp này, anh không cảm thấy con sóc nhỏ gầy kia sẽ bị chết đói à?” Cô vừa nói vừa lẩm bẩm: “Nếu như có Quách Cao Minh ở đây nhất định anh sẽ cho tôi trộm…” Lục Khánh Nam tức giận nhìn cô, cho đến khi cô an toàn chèo xuống mắt đất anh ta mới yên tâm: “Cám ơn cô Ngọc đã quan tâm, nhưng bọn họ vẫn có thể sống tốt, người dân trong khu vực này rất thích để lại thức ăn cho động vật nhỏ. Hơn nữa, mong cô chú ý đến hình ảnh của mình một chút đi…” Mặt Kiểu Bích Ngọc không cảm xúc, cô không thèm để ý đến anh ta.

Khi buổi chiều qua đi, mặt trời dần dần lặn xuống phía tây làm những tia nắng mờ nhuộm lên một phong cảnh đẹp như tranh vẽ này trong khu ở của nhà giàu. Dưới gốc cây có hai người đàn bà, Lục Khánh Nam nhìn về phía các cô, trong lòng anh ta than thở làm sao tính cách hai người này lại khác nhau hoàn toàn như thế.

Quách Thanh Châu đi đằng sau bọn họ, nhưng cô ta vẫn không mở miệng nói câu nào.

Mà Kiều Bích Ngọc đi ở phía trước luôn cảm thấy cả người không được thoải mái, chắc do cô nghĩ nhiều, đột nhiên cô nghiêng đầu nhìn Quách Thanh Châu vẫn đang cúi đầu đi bộ đằng sau lưng cô, nhưng vừa rồi cô cảm giác có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play