Kiều Bích Ngọc không hiểu tại sao anh bỗng nhiên trở nên căng thẳng và bồn chồn như vậy, cô liếc nhìn về phía chiếc USB màu đen nằm trên kệ TV.

“Trong USB này có cái gì vậy?”

Kiều Bích Ngọc bỗng nhiên nhận ra có lẽ dữ liệu nằm trong chiếc USB này chính là nguyên nhân khiến anh trở nên căng thẳng như vậy.

Dường như khi bị cô hỏi một cách đột ngột như thế, Quách Cao Minh không biết nên trả lời cô như thế nào, đôi mắt sâu thẳm hơi né tránh, ánh mắt khẽ rũ xuống, đáy mắt có chút lo lắng.

Kiểu Bích Ngọc nhanh chóng đi về phía trước, cầm chặt lấy cái USB đang đặt trên kệ TV lên.

Lúc Quách Cao Minh nhận ra, muốn đến cướp lại cái USB thì cô lại nhìn thẳng vào anh.

Có lẽ là do đôi mắt của cô quá sáng, quá

sạch sẽ, thậm chí còn có chút quật cường nên

khi bị cô nhìn như thế, Quách Cao Minh lại cảm thấy hơi luống cuống.

“Ngay bây giờ tôi sẽ đến trung tâm kỹ thuật số mua một cái máy tính, sau đó mở cái này lên.”

Kiều Bích Ngọc nắm chặt cái USB, trên mặt cô không còn sự tức giận bướng bỉnh lúc nãy nữa, lúc này giọng nói của cô vô cùng lạnh lẽo và xa cách.

Cô đi ngang qua anh, bước về phía cửa chính.

Bước chân của Kiều Bích Ngọc rất vững vàng, hôm nay cô nhất định phải mở cái USB này.

“Anh hỏi em, em lấy cái USB này ở đâu ra?“ Quách Cao Minh rất cố chấp với vấn đề này, anh vươn tay giữ chặt lấy cổ tay cô, không cho cô đi

ra ngoài. “Buông ra.”

Cô hất tay ra, không muốn trả lời anh, cũng không muốn nhượng bộ.

Lục Khánh Nam thấy bọn họ giằng co như thế, anh vô thức nhìn về phía chiếc USB có màu đen trông rất bình thường trong lòng bàn tay của

Kiều Bích Ngọc, anh không hiểu tại sao lại Quách

Cao Minh lại căng thẳng như thế.

“Kiều Bích Ngọc, món đồ chơi này có thể

không an toàn chút nào đâu.”

Bỗng nhiên Lục Khánh Nam cảm thấy, chắc chắn là chiếc USB này có vấn đề nên Quách Cao Minh mới trở nên căng thẳng như vậy.

“Không an toàn cái gì chứ, một cái USB thì có thể có nguy hiểm gì được, dù bên trong có virus đi chăng nữa thì cũng đâu thể gây hại gì được.”

Kiều Bích Ngọc tức giận cãi lại một câu, sau đó cô cũng trở nên bình tĩnh lại.

“Này Kiều Bích Ngọc, rốt cuộc thì cô lấy cái này từ đâu vậy hả?”

Lục Khánh Nam hỏi cô, cô ngước mắt lên nhìn anh, khẽ mím môi, trong lòng có chút do dự.

Quách Cao Minh buông lỏng tay cô ra, trong lòng anh có một cảm giác bất lực, dường như anh không thể nào nói chuyện rõ ràng với cô được, thậm chí anh còn không bằng Lục Khánh Nam.

Kiều Bích Ngọc có một kiểu suy nghĩ, biểu hiện của Quách Cao Minh càng kỳ lạ thì cô lại càng không thể bình tĩnh được.

Càng là người thân thiết thì cô càng không thể nào nói chuyện rõ ràng được.

Cô mở tay ra, nhìn chiếc USB màu đen đang nằm trong tay, kí ức lại ùa về.

Cô nhớ rất rõ, một ngày trước hôm nhà họ Kiều xảy ra chuyện, có một người đàn ông xa lạ trông giống như một quý tộc Châu Âu bỗng nhiên đến đưa cho cô chiếc USB này.

Cô không biết người đàn ông xa lạ ấy là ai, cũng không quen anh ta.

Lục Khánh Nam thấy cô cố chấp không muốn nói thì đành phải nhượng bộ, khuyên cô: “Không cần ra ngoài tìm máy tính làm gì, sau cái TV tỉnh thể lỏng này của cô có một ổ cắm, chỉ cần cắm vào là có thể xem được nội dung bên trong USB.”

Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh đồng thời quay lại nhìn anh, ánh mắt của Kiểu Bích Ngọc rất ngạc nhiên, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ có thể dùng rắc cắm của TV để làm như thế, còn ánh mắt sâu thẳm của Quách Cao Minh lại ẩn chứa sự hoảng sợ và lo lắng.

“Mở nó lên ngay bây giờ.“ Kiều Bích Ngọc nói được thì làm được.

Quách Cao Minh không ngăn cản cô, anh

đứng ở bên cạnh, cả cơ thể lẫn tinh thần đều căng thẳng, cố gắng che giấu cảm xúc trong ánh mắt.

Anh nhìn Kiều Bích Ngọc bật TV lên, nhìn cô tìm rắc cắm phía sau TV, sau đó lại nhìn cô cắm USB vào ổ.

Chờ mấy giây thì màn hình bắt đầu nhảy ra một cái thông báo thao tác.

Cô cầm lấy điều khiển từ xa, nhấn mở dữ liệu trên USB, bên trong hoàn toàn không có bất kỳ tài liệu văn bản nào, chỉ có một đoạn video.

Kiều Bích Ngọc nhấp vào chữ OK trên điều khiển, mở đoạn video ra.

Video phát ra cảnh ở một phòng phẫu thuật, một vài bác sĩ và y tá đang đi lại xung quanh hiện trường, tất cả đều có dáng vẻ rất kỳ lạ.

Lát sau, một giọng nói trầm thấp của phụ nữ vang lên trong video: “Cô ấy đã được tiêm thuốc mê, xác nhận là đã hôn mê, chủ nhiệm An, ông có thể bắt đầu rồi.”

Cơ thể Kiểu Bích Ngọc cứng đờ, trừng mắt nhìn chằm chằm màn hình.

Vào lúc này, đầu óc của cô giống như đã bị đông cứng, không thể nào suy nghĩ được gì nữa

hết, trong màn hình lại tiếp tục phát hình ảnh và âm thanh.

Là giọng của Lucy, trong video, cô ta thúc giục: “Sau khi đứa bé được lấy ra phải lập tức mang đỉi, bên phía nhà xác đã chuẩn bị xong hai bào thai đã chết, sau đó tôi sẽ dụ dỗ người bên nhà hỏa táng để họ tiến hành hỏa táng hai đứa bé càng nhanh càng tốt. Người phía trên có căn dặn, vì sự an toàn của người nhà các người thì tất cả tốt nhất hãy câm miệng hết đi, chuyện này không thể để cho người khác biết.”

Đầu óc của Lục Khánh Nam cũng trở nên trống rỗng.

Lúc ấy người của bệnh viện thông báo rằng vì Kiểu Bích Ngọc bị tai nạn giao thông nên hai đứa bé đã chết từ trong trứng nước, mà lúc đó thời gian cấp bách nên bệnh viện chỉ thực hiện giải phẫu mà không có thu hình lại.

Đoạn video này là do Quách Cao Minh sai người có chuyên môn quay lại, mà còn là do anh sắp xếp.

“Đứa bé chưa chết sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play